Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

13.YukiIsa|Quý , Yêu

Tuổi mười bảy , cái tuổi sắc xuân phơi phới đáng ra phải được chạy nhảy , khám phá đủ điều thì Isagi Yoichi lại nằm trên chiếc giường bệnh , bao bọc bởi bốn bức tường lạnh lẽo và những chiếc kim dùng để trị liệu đâm chi chít lên thân thể nhỏ bé của em.Isagi bị bệnh trầm cảm còn mắc bệnh nan y từ nhỏ , nó hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần nên em gần như chả thiết sống.

Ấy vậy mà Isagi vẫn sống đấy thôi , em mỗi ngày vẫn sẽ đọc sách , đón ánh nắng sớm từ ô cửa sổ vẫn như một người bình thường , chỉ là đôi khi em lại bất giác mỉm cười.Ừ em hay cười lắm , dù cho em mai này có ra sao đi nữa thì cứ mặc cho nó tới thôi.

Con người chỉ sống có một lần duy nhất , thì bây giờ em sẽ gắng sống vì người em thương.

-

'Cạch'

Tiếng mở cửa vang lên nhưng nó không làm Isagi chú ý bởi em đang quá chú tâm vào cuốn sách trên tay mình.Em ngồi bên ô cửa sổ đầy nắng để nắng hôn nhẹ lên mái tóc màu xanh sẫm , hôn lên làn da có phần xanh xao , vô tình để hình ảnh tựa thiên sứ ấy thu cả vào mắt của vị bác sĩ trẻ .

Cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm , Isagi mới bẽn lẽn nhìn lên để bắt tại trận thì mới thấy đó là  Yukimiya trong chiếc áo blouse trắng , anh bác sĩ tài giỏi mà em hay trò chuyện cùng hay cũng có thể nói là người em thích thầm.

"A tới giờ tiêm thuốc rồi ạ ?"

Em cất tiếng , thành công để người ngoài cửa hoàn lại hồn.

"Ừm , nếu sau khi tiêm xong có gì khó chịu thì nói cho anh biết sớm nhé !"

Anh đẩy xe dụng cụ y tế đi vào , thuần thục lấy ống kim tiêm rút thứ thuốc trong lọ.

Isagi vén tay áo lên , cánh tay em chằng chịt những mũi kim đã tím lên một mảng và nếu anh không nhầm thì anh còn thấy một đường sẹo lồi nằm trên cổ tay.

Bất giác lòng Yukimiya gợn sóng , anh hướng mũi kim tới vùng da đã được khử trùng , mũi kim đâm thẳng vào da thịt , chất lỏng trong ống cũng dần vơi đi thấm vào trong tĩnh mạch , Isagi đã quá quen với thứ này nhưng cảm giác ê ẩm vẫn chưa bao giờ là dễ chịu đối với em.

"Có đau không ?"

Yukimiya rút ống kim tiêm rồi cẩn thận dán băng cá nhân lên , anh nhẹ nhàng hỏi han cậu bệnh nhân của mình.

Em lắc đầu.

"Không đau thì tốt rồi"

Anh xoa nhẹ mái đầu mềm mại của em rồi quyết định ngồi lại một chút cùng đứa trẻ này , dù gì đây là bệnh nhân cuối trước giờ nghỉ trưa nán lại quá lâu cũng không sao.

"Gần đây em có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không , Isagi ?"

"Em...dạ không ạ..."

Isagi ngập ngừng , Yukimiya nhìn qua là biết đứa trẻ này rõ là đang nói dối rồi.

"Không cần giấu , nhìn anh này Isagi , anh không đủ thân thiết để em tin tưởng sao ?"

Yukimiya nắm lấy vai em , ép em nhìn vào mắt anh , khiến Isagi bỗng chốc tai đỏ như rỉ máu, mặt mũi thì nóng ran.Được người mình thích làm vậy ai mà không ngại cho được chứ !

"K... không phải ạ..."

Khuôn mặt đang đỏ bừng bỗng trầm xuống , đôi mắt xanh màu biển nổi bão , nó không êm dịu như mỗi ngày.Tầm nhìn của Isagi phủ mờ bởi làn sương mỏng.

"Chỉ là em chưa nghĩ có ai sẽ quan tâm em nhiều đến thế"

Giọt nước nóng hổi từ hốc mắt của Isagi lăn dài xuống gò má hồng hồng , em không biết vì sao bỗng dưng mình lại bật khóc trước mặt người khác.Anh bất chợt ôm trọn Isagi vào lòng , khiến em tròn mắt ngạc nhiên rồi bùng lên cảm giác xấu hổ nhưng Isagi cũng khiến anh ngạc nhiên , bởi Isagi không bài xích cái ôm này.

Yukimiya cứ như thế thì làm sao mà em buông bỏ được đây...

“Thì bây giờ có anh rồi , nói cho anh nghe.Phải nói cho anh biết thì anh mới chữa bệnh cho em được chứ !”

Anh vuốt dọc gò má em , theo dòng nước mắt chảy rồi quệt nó đi.

Isagi ngước mắt nhìn khuôn mặt lãng tử của Yukimiya , nó vẫn luôn như vậy , đôi mắt màu cam lúc nào cũng nhìn em dịu dàng này luôn làm tim em lệch nhịp , em không biết mình rơi vào lưới tình của anh từ khi nào , chỉ là khi nhận ra thì cũng là lúc thời gian em còn có thể chịu đựng ngày một ngắn đi.

Yukimiya cũng nhìn đôi mắt xanh màu biển khơi , lúc êm dịu lúc lại nổi sóng , đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó gần như vậy nhưng có lẽ Kenyu chỉ xem cảm giác đó là quý mến và thương cho hoàn cảnh của em mà thôi.Anh vẫn chưa thực sự yêu em , chỉ là rung động nhất thời , chỉ có Isagi đáng thương là tự mình ôm lấy mối tình này mà thôi !

“Bây giờ có lẽ là hơi bất chợt nhưng em sợ , em sẽ không còn cơ hội nào để nói nữa.Em thích anh...”

“Ừm , anh cũng quý em nhiều lắm đó !”

Anh đáp lại , quý mến rõ là khác với tình yêu nhưng anh ngu ngốc không nhận ra để rồi một ngày nào đó lại hối hận.

-

Trời đã sang thu , trời trong xanh hơn rất nhiều , thời tiết này làm Isagi rất dễ chịu , gió trời đôi khi lại nhẹ thổi vào khung cửa sổ , hôn nhẹ lên mái tóc xanh của em.Tình trạng bệnh của em không khá lên cũng chả tệ đi bao nhiêu nhưng có vẻ em đã sẵn sàng cho một ngày thật đẹp trời để ra đi.

Yukimiya vẫn sẽ đến tiêm thuốc cho em , mỗi ngày cùng em tâm sự thật lâu để thoát khỏi căn bệnh trầm cảm đầu tiên nhưng mà khó lắm đó anh ơi ! Isagi Yoichi đã hoàn toàn chìm trong vũng lầy tối tăm rồi còn đâu , thân xác em bây giờ chỉ có sống để làm một việc duy nhất thôi đấy.

-

Ngày Yukimiya nhận ra thứ mình nên biết từ lâu là một ngày cuối thu , trời đã bắt đầu lạnh hơn rất nhiều , định bụng là sẽ nói với Isagi trông hôm nay nên anh đã mua Kintsuba, món ăn em ưa thích nhưng đã lâu không ăn.Anh cầm túi bánh trên tay đi về phía phòng bệnh của em , anh vừa đi vừa nghĩ câu mình nên nói đầu tiên.Bây giờ Yukimiya đã đứng trước cửa phòng , anh hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.

Isagi nằm im lặng trên giường không động đậy , cả người em cuộn trong chiếc chăn , sắc mặt tái đi thấy rõ.Anh hoảng hốt đến gần hơn , một góc chăn ở bên phải nhuốm đỏ , túi bánh nóng hổi rơi thẳng xuống sàn nhà lạnh lẽo, Yukimiya lật tung tấm chăn , cổ tay phải em chi chít những vết gạch lớn nhỏ , máu nhuốm cả bàn tay xinh đẹp của em.Cây dao gọt trái cây nằm lỏng lẽo trên tay trái Isagi , thân xác em không biết đã lạnh đi từ bao giờ , anh vẫn chưa thể tin được đúng lúc anh định ngỏ lời yêu với em thì em lại đi mất.Anh đã quá ngu ngốc khi không nhận ra tình cảm này sớm hơn ,  để Yukimiya Kenyu này đây ở lại với mối tình dở dang mãi chẳng thể lấp đầy.

Mảnh giấy trên bàn theo gió bay lên thân xác em , anh nhẹ nhàng cầm lấy nó lên , đọc từng con chữ em để lại

Em yếu đuối quá anh nhỉ ? Cuối cùng vẫn là không thể chịu đau lâu hơn một chút để đợi anh nhận ra.Thôi thì gửi gió thay em ôm lấy anh , nắng thay em hôn lấy anh.Hãy tìm một người mà cả anh và người ấy đều yêu nhau thật nhiều nhé , không thì em thấy dằn vặt lắm !

Anh gần như không kìm được , hàng nước mắt nóng hổi , mặn chát lăn dài rồi đọng xuống một vũng ở cằm rơi xuống người của Isagi.

-

Một ngày cuối năm nào đó , Yukimiya đi ngang căn phòng bệnh quen thuộc , rõ là tình dở dang người cũng không còn nhưng lồng ngực anh lại nhức nhối vô cùng , có lẽ ước nguyện cuối cùng của Isagi , anh sẽ mãi chẳng bao giờ thực hiện được.

end

»»»»»»»»»»»»»»»

Cố gắng viết nhanh nhất có thể để kịp dl cuối ngày ;-; .Mà mấy cái kiểu buồn buồn với thể hiện tình cảm sến súa này tui viết không được tốt lắm nên có gì cấn cấn hay sai sót mọi người góp ý giúp tui nha ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ


Mà chương tiếp theo tui nên viết cp nào nhỉ ? Tự nhiên bí ngang ;-;

‹  23:06
25/06/2023 ›



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com