Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

16

Isagi đã ngất đi tự lúc nào mà chả hay, sự mệt mỏi và ê ẩm bao trùm lên toàn bộ cơ thể nhỏ bé ấy. Đến khi đã mở mắt cảm giác ấy cũng chả thể vơi bớt đi, cậu bé tóc xanh cứ nằm đấy với đôi mắt vô hồn hướng lên bầu trời đêm đen mù mịt.

『 CHỈ SỐ
HP:205/205
MP:100
Level: 40
Mệt mỏi: 99/100
Sức mạnh: 45
Nhanh nhẹn: 32
Khả năng phán đoán: 30
Trí thông minh: 42
Tầm nhìn: 15.
                                                』

Bảng hệ thống hiện lên, chỉ số level đã tăng lên đáng kể. Nhưng điều này cũng chả khiến cậu vui chút nào, Yoichi vẫn cứ hướng đến khoảng trời vô định mà không có bất kì một suy nghĩ nào hiện lên trong đầu.

Trong cuộc sống ai cũng sẽ phải trải qua một lần cảm giác mất phương hướng và vô định trước cuộc đời. Những câu hỏi lẩn quẩn trong đầu rằng: mình được sinh ra để làm gì, liệu mình có ý nghĩa khi tồn tại trên đời, bây giờ mình nên làm gì,.v.v.. Và đứa trẻ chúng ta đang dõi theo cũng ở trạng thái như vậy, đầu cậu trống rỗng. Có lẽ trước sự thật rằng thế giới mà cậu tiếp xúc không hề giống với những gì cậu tưởng tượng đã tạo thành cái tát giáng trời khiến cậu thức tỉnh. À không, nó cũng không phức tạp đến vậy, và nó cũng chả đến mức tuyệt vọng đau đớn đến thế.

Một sự mù quáng trên tình thương (gia đình) dưới tình yêu (đôi lứa), méo mó và đau khổ. Thật nực cười khi biết rằng người mình thương nói dối nhưng cậu lựa chọn không bóc mẽ, mà ngược lại cậu đã chọn tin tưởng tuyệt đối vào chị. Vì là trẻ con nên mới thế? Vì suy nghĩ không chín chắn nên mới thành ra như vậy? Phải không?-Không.

-"Đơn giản là vì yêu nên mới vậy, vốn dĩ thằng bé chưa bao giờ là người bình thường. Một quái vật được sinh ra bởi ham muốn của những kẻ tối cao. Một kẻ vốn đã có suy nghĩ và ý chí còn lưu lại từ kiếp trước, mảnh linh hồn mãnh mẽ còn sót lại của người ấy."
-"Ngài...dù cho có là mảnh linh hồn của người ấy đi chăng nữa, nhưng đứa trẻ này đã trở thành một cá thể độc nhất chứ không còn có mối liên kết chắt chẽ nào với anh ta. Ép đến mức như vậy liệu có tốt không? Chả lẽ ngài tính cho đứa trẻ ấy tham gia vào..."
-"Đây là sự báo đáp của ta dành cho đứa nhỏ này, không phải là sự ép buộc. Đứa con của ta sẽ được hưởng những gì nó nên có. Còn về cái kia... không phải thứ mà bọn ta có thể quyết định."
....
---------------------->

-"Nè...không sao chứ."
-"...!?"

Yoichi bất ngờ không thôi, vốn tưởng tại nơi làm nhiệm vụ độc nhất của gia tộc Isagi sẽ không có kẻ nào khác được vào. Đang nghi ngờ kẻ trước mặt là người của thế giới mà cậu làm nhiệm vụ, một npc mà cậu sẽ phải giết chăng thì người đối điện cất tiếng.

-"Tôi không phải người của không gian này, tôi cũng giống cậu đến để làm nhiệm vụ kế thừa."
-"..."
-"haizzz, tôi là Itoshi Sae con trai cả của gia tộc Itoshi rất hân hạnh được gặp. Không biết cậu là người của gia tộc nào mà có thể vào đây."
-" Sao anh dám chắc tôi và anh giống nhau."
-" Vì vừa nãy tôi thấy cậu hoàn thành nhiệm vụ từ đỉnh núi kia, không là người thực hiện kế thừa sẽ không có bảng hệ thống hiện lên đâu."
-"Itoshi...à đại gia tộc Itoshi..."

Mắt cậu trĩu lại mệt mỏi nhưng cũng không hề buồn ngủ, cậu gắng gượng ngồi dậy để đàng hoàng nói chuyện với anh. Mặc dù bất ngờ vì sự xuất hiện của Sae, nhưng cậu lại không dạo động ngược lại còn rất điềm tĩnh. Đôi mắt dù vô hồn nhưng lại trong veo đến lạ kì, khiến anh cảm nhận như mình đang ở trong đáy đại dương sâu thẳm tận hưởng chút ánh sáng ấm êm từ mặt nước được bao phủ bởi tia nắng ngọt ngào lấp lánh.

-"Tôi là Isagi Yoichi, hân hạnh."
-"!!! I-Isagi sao!? Vậy cậu chính là người trong lời đồn."
-"Lời đồn?"
-"Người trẻ tuổi nhất dành được vé kế thừa của thần, và người trẻ nhất hoàn thành nhiệm vụ khốc liệt đầu tiên của gia tộc Isagi. Đó là những gì người đời nói về cậu, cậu là minh chứng cho câu tài không đợi tuổi đấy."_Sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt lãnh đạm lạnh lùng của anh, làm cậu thấy thật buồn cười.
-"Màu mè."
-"!? Cậu không thấy vui khi được công nhận và ca ngợi như vậy sao."
-" Chỉ thế? Ngờ nghệch thật."

Cậu đứng dậy thì phát hiện có những con cá đang được nướng trên bếp củi, hơn hết cơ thể cậu lại quá sạch sẽ dù cho trước đó vết thương đã được chữa lành cũng không thể như này được. Cậu quay sang hỏi anh.

-"Anh đã ở đây từ khi nào, làm gì?"
-"À...tôi đã đứng ở trên đỉnh núi bên kia từ lúc cậu đang giết lũ sói lam cho đến khi cậu ngất đi....tôi chỉ mới lau người cho cậu thôi chứ chưa dám làm gì hơn thế cả."
-"...ừm...cảm ơn."
-"!!! Không...không có gì....Ơ cậu tính đi đâu vậy!?"_Đang ngại ngùng vì bất chợt nhận được lời cảm ơn từ cậu, anh lại ngạc nhiên liệu khi thấy cậu định rời đi.
-"Tôi đi kiếm đồ ăn."
-"Nhưng tôi đang nướng cá rồi sao cậu lại đi kiếm thêm làm gì nguy hiểm lắm."
-"Ha...có mỗi mấy con cá con đó mà đủ ăn sao, anh cứ ăn đi tôi tự kiếm được."
-"Để tôi đi cùng cậu."
-"...Anh đang coi tôi là trẻ con đấy à."_Yoichi cáu kỉnh nhìn anh.
-"...cậu bé thật mà."
-"..."
-"..."
-"Tùy anh."
-"Từ đã."
-"Anh còn muốn gì?"
-"Cậu ăn tạm mấy con cá trước đi, có gì tí kiếm thêm sau dù gì chúng ta cũng sẽ phải di chuyển nhiệm vụ tiếp theo mà."
-"Chúng ta? Tôi có nói là sẽ đồng hành cùng anh à. Hơn nữa tôi với anh không chung nhiệm vụ, không thể đi cùng nhau."
-"...Bộ cậu không biết hả?"
-"Biết gì?"
-" Những người kế thừa có thể lập đội để cùng nhau để san sẻ nhiệm vụ ấy."
-"...Vậy thì anh càng không nên lập đội với tôi, tôi tin anh cũng biết gia tộc Isagi bí ẩn và nguy hiểm như thế nào."
-"Tôi biết, nhưng tôi muốn lập đội với cậu đó là vì sao tôi xuất hiện ở đây."
-"...ha...anh cố tình tìm tôi?"
-"Ừm."
-"Anh mất trí rồi, anh tin vào những tin đồn hờ hững kia mà đến tìm tôi...Không đúng sao anh có thể tìm thấy tôi cơ chứ."
-"Tôi không vì tin đồn kia mà tìm cậu...trong nhiệm vụ tôi hoàn thành gần đây có xuất hiện một món quà."
-"Món quà?"
-"Ừm đó là định vị những người có mặt trong không gian để lập đội nếu muốn. Món quà còn cho tôi biết level của những người mà nó đã định vị vậy nên tôi mới chọn cậu."
-"Level? Của người khác không cao hay sao mà chọn cái đứa yếu xìu như tôi?"
-"Cậu là người có level cao thứ 2 trong bảng định vị ngang với tôi."
-"....Sao không chọn kẻ mạnh nhất?"
-"Kẻ đứng đầu đó không đội trời chung với tôi, hơn nữa cậu mới chỉ 4 tuổi mà đã được gia tộc Isagi chọn. Chắc chắn là người không tầm thường."
-"Anh có vẻ đề cao gia tộc tai tiếng như Isagi quá nhỉ?"
-"Mạnh là mạnh liên quan gì tới tai tiếng cơ chứ?"

Thật ra, ban đầu Sae cũng nghi ngờ về lựa chọn của bản thân. Thế nhưng, sau khi chứng kiến việc cậu diệt lũ sói lam một cách dễ dàng như vậy khiến anh vô cùng sốc. Trong khi anh giết một con sói trưởng thành phải mất hàng giờ đồng hồ mới xử lí xong ,thì cậu lại diệt hẳn một đoàn chỉ trong chớp nháy. Anh còn nghi ngờ cậu có thật sự là một đứa trẻ không nữa, mặc dù sau đó cậu ngất đi vì tâm lí không được ổn định. Nhưng khi ở gần cậu, nhìn đứa trẻ trong tay đang sống mà như đã chết khiến anh nhói lòng không thôi. Sae thắc mắc cậu đã trải qua những gì mà mới bé tuổi đã trở nên tàn tạ về mặt tâm lí như thế này.

Yoichi nhìn anh rồi lại nhìn lên cái bảng đang hiện trước mặt mình.
《 LỜI MỜI NHẬP ĐỘI CỦA NGƯỜI THỪA KẾ THẦN WINDAIR
▪︎>CHẤP NHẬN
▪︎>TỪ CHỐI                                                           

Isagi trầm ngâm nhìn anh, một người con trai có mái tóc mượt mà với sắc đỏ như ly rượu vang. Đôi mắt xanh ngọc tựa như khu rừng xanh với làn nước mát lạnh của dòng sông đang siết chảy trên ngọn núi cao vạm vỡ, giọng nói tưởng chừng như mùa đông đầu tháng 12 buốt giá vẫn hòa trộn với âm sắc êm dịu của tia nắng vàng . Thật khiến người ta xao xuyến, tiếc là trừ cậu ra. Cậu không muốn lập đội với anh một chút nào.

-"Xin lỗi nhưng tôi không thể lập đội với anh được."
-"!!!Tại sao?"
-"...Nhiệm vụ của gia tộc Isagi tàn khốc hơn những gia tộc khác rất nhiều, anh không nên dại dột mà đâm đầu vào đâu."
-"Càng nguy hiểm tôi càng muốn vào."
-"...Anh coi mạng mình là cỏ rác à."
-"Cậu đang tự nói mình à."
-"!...."
-"Yoichi, tôi vì muốn mạnh lên nên mới đâm đầu vào. Còn cậu, nếu có tôi đồng hành tôi đảm bảo chúng ta sẽ đều sống sót, mong cậu sẽ cho tôi một cơ hội."
-"Nếu chết thì sao?"
-"Chắc chắn sẽ không có chuyện đó! Tôi thề bằng cả danh dự và tính mạng của mình để đảm bảo điều đó."
-"Anh sẽ hối hận sớm thôi..."
-"Tôi tin vào quyết định của mình."

Yoichi đến phát điên với kẻ trước mặt vô cùng, sao anh lại cố chấp như vậy chứ. Bị điên rồi, có nên dắt anh ta đến 6T( Trung tâm thần kinh trung ương) không nhỉ. Nhưng cậu cũng chưa muốn chết....

-'!!! Mình...mình chưa bao giờ muốn chết. Mình muốn sống....'_*Nghiến răng_"Thế nào cũng được."
-"!Vậy..."_Anh vui mừng nở ra một nụ cười nhẹ hiếm hoi.

Cậu bấm vào chấp nhận trên bảng hệ thống, một mối liên kết đã được thành lập giữa anh và cậu. Sợi dây duyên phận bắt đầu tung bay. Đôi mắt bí ẩn lại một nữa sẽ gieo giắc cho cậu những khó khăn thử thách nào, liệu cậu có vượt quá được chứ?

---------------------------------->
✐Chưa beta
✑Đôi lời của tác giả:
   Xin chào mọi người đã lâu không gặp, mọi người còn nhớ tôi và câu chuyện của tôi chứ. Thật khó khăn khi đưa ra quyết định viết tiếp câu chuyện này vì tôi thấy cốt truyện của mình chưa được hay và câu văn còn quá lủng củng. Tuy nhiên tôi cũng không muốn bỏ đứa con mà tôi đã vắt đầu suy nghĩ suốt một thời gian dài, nên đã xem xét và quyết định quay lại. Buồn thay tôi không thể ra thường xuyên được vì công việc của mình, cũng như hơi nản chút vì câu chuyện có vẻ như không hợp gu với thị trường ngày nay lắm. Thôi thì tôi rất yêu đứa con này cũng như là nhân vật Isagi nên tôi sẽ coi như đây là lời tôi trao gửi những lời yêu thương theo cách riêng của tôi cho nhân vật yêu thích của mình. Và cũng rất cảm ơn những bạn đã theo dõi bộ truyện này cho tới tận bây giờ, tôi sẽ cố gắng tạo lên một câu chuyện có nội dung hấp dẫn nhất cho các bạn. Mong các bạn sẽ hân hoan và tiếp đón nó một cách nhẹ nhàng. Một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đọc hết tâm thư mà tôi đã gửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com