Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Yakult

Trên đường đến căn tin có rất nhiều người quay lại nhìn cậu, cao trung Kazuhiko nổi tiếng giàu nứt đố đổ vách nên nhà ăn theo đó cũng rất rộng rãi, vệ sinh sạch sẽ. Bên cạnh nhà ăn là một gian tạp hóa nhỏ chuyên bán đồ dùng học tập cùng các loại máy bán hàng tiện lợi khác nhau. Isagi cúi người lấy chai yakult, vừa ngẩn đầu đã bắt gặp một vài nữ sinh tiến đến bắt chuyện.

"Isagi, c-cậu đã quen lối đi trong trường hết chưa? Bọn tớ với cậu cùng lớp đấy, có gì khó khăn cứ đến tìm tụi mình nhé!" -Nữ sinh vừa mở miệng sở hữu đôi mắt hạnh to tròn cùng làn da trắng trẻo, có lẽ cô đã lấy hết dũng khí để nói hoàn chỉnh một câu, thanh âm tới gần cuối bắt đầu thỏ thẻ ngại ngùng.

Isagi rũ mắt, cậu đã quá quen với những việc như thế này. Nhưng bắt nguồn từ phép lịch sự tối thiểu cậu vẫn dịu dàng cười, hàng mi dài cong cong làm cặp đồng tử hoa đào trông vừa hiền lành vừa trong trẻo đến lạ: "Cảm ơn các cậu nhé, tớ sẽ cố gắng không hỏi quá nhiều."

Thiếu niên độ tuổi này đang ở thời kì vỡ giọng vậy mà cậu lại có thanh âm rất êm tai, sự tử tế cùng dáng vẻ phóng khoáng tựa gió xuân này khiến các nữ sinh phút chốc tim đập thình thịch, rõ ràng là đã chuẩn bị tinh thần rất tốt kia mà..!

"I-Isagi không cần khách sáo đâu! À-ờm ... A! Cậu trước đây học trường nào thế?"

Isagi "À" một tiếng: "Tớ học tại Masaru, cũng không xa nơi đây lắm đâu." Vừa dứt lời các nữ sinh liền trố mắt, bất ngờ không thể tả nổi, lắp bắp: "Ý cậu là trường chuyên Masaru?! Ôi trời đất ơi cậu giỏi quá đi mất!"

Ở Nhật Bản nếu nhắc đến trường có nhiều giải học sinh giỏi quốc gia nhất thì phải nghĩ đến ngay chuyên Masaru ở đất Tokyo đắt đỏ. Ngôi trường này không những nổi tiếng về chất lượng giáo dục học sinh mà còn nổi tiếng về môi trường học cực kì khắc nghiệt. Chỉ tiêu tuyển sinh đã ít lại còn gắt gao, bởi vậy gia đình nào có con theo học tại đây đích thị là khoe cả đời cũng không hết. 

Còn chưa kịp hết bất ngờ một nữ sinh tóc mái bằng đứng bên cạnh đã hét lên: "Thảo nào tớ nghe quen quen, Isagi chẳng phải cậu là người đã được báo ngợi ca là "đứa trẻ vàng" vì vừa lớp 10 đã giành giải nhất học sinh giỏi quốc gia môn Tiếng Anh sao?!"

Isagi giật mình ra hiệu cô bạn nói nhỏ lại, y hạ thấp giọng thật khẽ: "Các cậu đừng nói cho ai biết điều này nhé, cái quá khứ đó cậu cứ xem như là chuyện hài đọc qua là quên thôi được chứ?"

Những cô gái gật đầu ngay tắp lự, bọn họ chắc chắn sẽ giữ bí mật dẫu cho chẳng hiểu nguyên do là gì cả.

Chào tạm biệt bọn họ xong Isagi liền cắm ống hút vào hộp sữa, tựa lưng lên máy bán hàng tự động hưởng thụ hương sữa ngọt ngào mát mẻ chảy xuôi xuống cuống họng, cảm giác như bao nhiêu mệt mỏi đã được trút hẳn. Nhận thấy có vài tia nắng ghé xuống cậu liền khẽ nheo mắt né tránh, vừa hay nhìn thấy người mới rời khỏi tiệm tạp hóa ghé đến đây mua nước.

Isagi vốn được đánh giá khá tốt về chiều cao nhưng khi đứng trước người này liền như có phép màu ếm cậu nhỏ đi vài tấc. Thiếu niên này phát triển cơ thể cũng thật tốt, phỏng chừng phải ngang cỡ 1m90, đầu tóc trắng xóa hơi rối cùng những chiếc khuyên tai hai bên khiến hắn trông có vẻ giống học sinh cá biệt. Bù lại kẻ này sở hữu một gương mặt rất ăn tiền, cho dù cặp đồng tử kia có lãnh đạm đến mức nào cũng chẳng thể ngăn nổi khí chất ăn chơi từ trong máu. 

Nhưng khổ nỗi Isagi chưa bao giờ quan tâm đến những vấn đề này, cậu chỉ nhấc người dậy nhường chỗ, bản thân thì nhàn nhã quay trở lại lớp. Isagi đối với vạt nắng ấm áp của cái mùa mưa phùn lất phất này rất thích, nó man mát, ngọt ngào lại tươi trẻ. Cậu khẽ nghiêng đầu, sườn mặt tinh xảo cùng chóp mũi cao thẳng trắng đến phát sáng, hàng mi lúng liếng khe khẽ run trông rất có cảm giác hưởng thụ.

Đầu ngón tay Nagi gạt đi những giọt nước đọng trên thành hộp sữa yakult, hắn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh nọ khi vẫn còn đang tự hỏi vì sao bản thân lại mua loại đồ uống này. Dường như thiếu niên đó rất hay cười, khi cười thì đôi mắt xanh ấy như chứa tinh quang vô hạn, mang đến cảm giác trong trẻo ngây thơ của tuổi 16.

Hắn cũng làm theo cậu chậm rãi bước đến nơi ánh sáng chiếu rọi đến, Nagi vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh cậu đứng đây ung dung sưởi ấm bất chợt hiện lên, hắn chỉ biết khẽ cong khóe môi rồi xoay gót rời đi.

-------------------------

Khi Isagi quay về lớp thì đã chỉ còn năm phút nữa vào học, song hiện tại trong lớp chỉ mới tập trung được một nửa, trông chẳng giống gì khung cảnh sắp vào tiết cả. 

Cậu để ý rằng mọi người đều đang chăm chú đọc sách Vật lý, hỏi bạn nữ bàn trên mới biết giờ sau sẽ có bài kiểm tra thường xuyên để củng cố kiến thức trước đợt thi giữa kỳ, thầy giáo bộ môn này ra đề đã khó lại coi gắt, mà 11A1 lại nổi tiếng rớt điểm trung bình thảm nhất là ở môn Vật lý nên càng hận không thể mài giũa thành kim, đặt ra rất nhiều tâm huyết.

Isagi gật gù, thế mạnh của cậu là Toán và Tiếng Anh nhưng không có nghĩa là yếu Vật lý, bản thân cậu chỉ không cảm thấy hứng thú bằng hai môn kia mà thôi, cả xã hội và tự nhiên Isagi đều có thể tự tin chọn bừa một môn để đi thi học sinh giỏi cấp thành phố và tỉnh a.

Tiếng chuông lần 2 sắp vang lên thì lớp cậu mới lục đục ổn định chỗ, khi tất cả vị trí trống đều đã đầy đủ rồi thì bạn cùng bàn của cậu lại chẳng thấy tăm hơi. Đến khi thầy bắt đầu phát đề vẫn chẳng có người cậu liền biết suy đoán trước đó của mình đã trúng phóc. Isagi cho rằng sự việc ít nhiều có ảnh hưởng đến chuyện xảy ra đầu giờ ra chơi, cộng thêm các tin đồn rải rác xoay xung quanh Kazuhiko làm cậu dường như đã đoán ra được điều gì đó.

Isagi lén lúc giáo viên bộ môn ra ngoài trao đổi gì đó với giám thị mới xoay qua hỏi người bàn bên cạnh cậu. Reo đang đùa nghịch với Bachira thì thấy vạt áo bị một lực kéo bé tẻo nào đó tác động liền quay sang, bắt gặp một đôi mắt hoa đào cong cong như vầng bán nguyệt nhìn hắn. Hắn mặc kệ Bachira đẩy tay rồi huýt sáo, tâm trí chỉ một mực chú ý đến khuông mặt nhỏ mịn màng xinh đẹp. 

Reo khẽ cựa quậy ngón tay, thật sự rất muốn nhéo một cái.

Isagi cười cười, hỏi: "Cậu có biết Katashi ở đâu không? Sắp tới giờ kiểm tra rồi mà cậu ấy vẫn chưa về lớp."

Reo ngắm nghía vậy thôi chứ đầu óc vẫn luôn tỉnh táo, hắn nở nụ cười đã đốn gục biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, trả lời: "Nãy Katashi có bảo không khỏe nên xuống phòng y tế, cậu đừng lo."

Isagi "Ồ" một tiếng nhỏ, gật đầu cảm ơn. Cậu lại ngồi ngay ngắn trên bàn, ngoan ngoãn chờ thầy vào. Hắn cảm thấy âm thanh của người này cũng mẹ nó quá mức dễ nghe, lọt vào tai hắn liền khiến cả lòng mềm nhũn. Dáng vẻ vâng lời đừng ai thèm rủ rê này khiến Reo phải ngứa ngáy, hắn thật sự rất muốn thử trêu ghẹo người kia để xem xem khi nổi giận sẽ là biểu cảm như thế nào a.

Reo lại khều cậu, Isagi cũng phối hợp nghiêng người qua. Hắn nhìn đôi môi hồng nhuận trước mắt mà miệng đắng lưỡi khô, cười khàn: "Lát nữa kiểm tra cậu có thể giúp tôi không? Môn này thật sự rất khó."

Chigiri cùng Bachira ngồi bên cạnh nhìn một màn lừa thỏ vào hang này thầm cảm thấy đáng bị lên án. Trông chẳng khác gì yêu râu xanh, mắc ói quá. Thiếu gia Mikage đây mà học tệ nữa thì chắc Bachira thành thằng vô học rồi.

Isagi rũ mắt, nhếch khóe môi: "Được, nếu như cậu chịu chấp nhận điểm kém cùng với tôi."

Hắn bận nhìn chú mèo nhỏ trước mắt nào có để ý cậu nói gì, làn da kia có phải của một thằng con trai không đấy, người gì mà thơm thế không biết.

Reo vui vẻ đồng ý: "Ok, trông cậu có vẻ giỏi hơn tôi nên lần này nhờ vào cậu hết nhé, Isagi."

--------------

16/4/2024

Chưa beta

Author: _lettogether_



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com