Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Extra: The first time they met

Taehyun mệt mỏi bò ra bàn, ném cái bút bi trong tay.

Phát chán lên được! 

Cậu trốn mấy tiết môn năng khiếu buổi sáng để xuống thư viện trường, đắm mình vào việc giải đề suốt từ lúc bảy giờ sáng đến tận trưa. Trên thực tế thì việc giải đề cho đến lúc này chẳng có nghĩa lý gì lắm khi mà Taehyun đã dành được một suất tuyển thẳng vào viện đào tạo nhân tài do chính phủ tài trợ, chỉ cần cậu học hết trung học cơ sở là sẽ xách vali đi du học ngay. 

Taehyun chỉ dành năm giây để quyết định mình nên bỏ qua bữa trưa để ngủ một giấc, lập tức gục xuống bàn. Thế nhưng chẳng được bao lâu, cậu đã cảm nhận được ai đó chạm vào vai mình lay mấy cái. Taehyun có tật gắt ngủ, nhất là khi đói bụng thì tính tình lại càng cáu bẳn cọc cằn, ngay lập tức sẵng giọng gắt lên.

"Cái gì vậy hả?!"

"Em trai ơi, thư viện hôm nay sẽ đóng cửa buổi trưa để nhập sách nên em không ở lại được đâu. Em quay lại vào buổi chiều nhé?"

Giọng nam rất nhẹ nhàng mà đáp lại sự thô lỗ của cậu. Người đó mặc đồng phục của học sinh khối trung học phổ thông, trên áo đeo chiếc thẻ của các học sinh làm công việc hỗ trợ tại thư viện trường. Taehyun va phải sự dịu dàng kia thì phút chốc tỉnh lại, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nói lời xin lỗi rồi thu dọn sách vở rời đi. Cậu ôm ba lô chạy thẳng lên lớp hai tay quạt liên tục cho hai gò má bớt nhiệt.

Cũng còn may mà chưa nói gì quá đáng lắm. Chỉ là bây giờ nhận ra mình đã không dùng kính  ngữ với người lớn hơn thì Taehyun lại thấy chẳng ổn chút nào, hơn nữa người ta còn có ý tốt nhắc nhở mình, càng nghĩ lại càng hối hận. 

Qua buổi trưa, Taehyun lại mang ba lô, lại xách theo một ly trà vải trở lại thư viện. Cậu không vội tìm sách mà đi vòng vòng từ dãy này đến dãy khác, muốn tìm được đàn anh mình đã gặp buổi trưa để nói lời xin lỗi. Thế nhưng cậu chẳng nhớ được cái gì trừ việc giọng nói của người kia thực sự rất hay, nên Taehyun chỉ có thể đi vòng quanh và đặt câu hỏi cho tất cả các đàn anh cậu gặp để có thể nghe giọng họ.

"Có một số cuốn sách về kiến trúc cổ đại nằm ở giá cuối cùng, em có thể tham khảo ở đó."

"Cảm ơn đàn anh ạ."

Người thứ tư.

Cậu nhóc lớp chín mặt lạnh tanh, xoay người đi thẳng về giá xách vừa được chỉ ở góc trong cùng, lén thở dài.

Đàn anh về rồi sao?

Kang Taehyun chán nản nhìn chòng chọc giá toàn sách về kiến trúc và xây dựng. Ngay lúc cậu chuẩn bị tiếp tục đi tìm người thì bên cạnh lại có người tới, âm thanh mà cậu tìm kiếm vang lên ngay cạnh bên tai.

"Em có cần giúp đỡ không?"

Đôi mắt vốn to của cậu lúc này mở càng lớn đầy ngạc nhiên. Người bên cạnh trông cậu sửng sốt thì nở nụ cười ngọt như mật ong, khiến má anh ấy căng đầy, đôi mắt hơi nheo lại.

"Anh là Choi Yeonjun, em có cần giúp đỡ không?"

Taehyun không có tiền sử bệnh tim.

Nhưng cậu nghĩ mình phải đặt lịch khám thôi, sao nó đập nhanh quá vậy?

-.- .- -. --. - .- . .... -.-- ..- -.

"Vâng vâng vâng, con đi đăng ký kí túc xá đã, con biết mà, chào mẹ ạ!"

Choi Soobin một tay giữ vali, một tay cầm điện thoại. Cậu đứng ở trước sảnh tầng 1 ký túc xá, vóc dáng cao lớn nổi trội dát một cây hàng hiệu từ đầu đến chân thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của người ngang qua. Cũng may là cậu đến đăng kí muộn một ngày, nếu hôm qua mà Choi Soobin xuất hiện nhất định sẽ tạo ra xôn xao không nhỏ. 

Không phải là Soobin có việc gì cần làm, cũng không phải là cậu chờ đợi ai, chỉ là cái người mà khoảng mười giây nữa đi ngang qua đây có chút thú vị.

Ba, hai, một.

Ngay ngã tư nằm đối diện tòa nhà, một thanh niên có mái tóc nhuộm xanh dương xuất hiện, ngơ ngác nhìn quanh. Soobin tin chắc là bạn học đó bị lạc rồi, vì người kia đã đi qua cùng một cái ngã tư bên đó tới bốn lần. Mỗi lần người nọ xuất hiện đều trông như một chú mèo lạc, cứ dáo dác nhìn xung quanh rồi lại thở dài, rệu rã tiếp tục đi, trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười. 

Thôi được rồi, dù cho tính cách của Soobin không được nhẹ nhàng lắm, nhưng nói sao cậu cũng là người tốt, cho nên cậu sẽ không làm ngơ người đang gặp khó khăn. Khi người kia xuất hiện lần thứ năm, cậu kéo cả vali đi tới ngã tư, gọi lớn.

"Cậu gì đó ơi!"

Người kia nghe tiếng gọi thì giật mình quay lại. Sau khi xác định người mà Soobin gọi đúng là mình thì đứng lại chờ cậu đi tới. 

"Cậu gọi tôi có việc gì sao?"

"Cậu bị lạc sao? Có cần giúp không?"

Người kia phút chốc hai mắt sáng bừng, trông hớn hở ra mặt.

"Thật sao? Tôi đang tìm kí túc xá C4, cậu có biết nó ở đâu không?"

C4 là kí túc xá của sinh viên năm 2 khoa Biểu Diễn, điều này khiến Soobin rất ngạc nhiên. Sống bên đó hẳn là tiền bối năm 2, vậy mà anh ấy lại không biết đường?

"Tiền bối học năm hai sao? Để em dẫn anh về tòa C4. Em là Choi Soobin, sinh viên năm nhất Luật Kinh Doanh"

"Năm nhất hả? Sao em cao quá vậy? Anh là Choi Yeonjun, anh học năm hai Biểu Diễn Vũ Đạo"

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Soobin kéo vali vừa dẫn đường, vừa nghe Yeonjun luyên thuyên giới thiệu mấy chỗ thú vị gần trường là hiểu vì sao anh lại bị lạc. Yeonjun phân biệt phương hướng không tốt lắm, anh có thể đọc địa chỉ nhưng lại không rõ rẽ trái ở đâu rẽ phải chỗ nào. Hôm nay bị lạc là do anh không có bạn cùng phòng đi cùng nên mới lạc mãi.

"Tiền bối có cần em đưa lên phòng không?"

"A không cần"

Thanh niên tóc xanh mỉm cười vẫy tay, chạy vào trong sảnh tòa nhà, đáp lời cậu.

"Cảm ơn em nhé! Soobin-ssi năm nhất Luật Kinh Doanh phải không? Anh sẽ mời em một bữa sau nha!"

Choi Soobin nhìn người vừa mới chạy khuất bóng, mỉm cười. Đàn anh mới quen này cũng có chút dễ thương đó.

-.-. .... --- ..... --- --- -... .. -.

"Sao em trông tiều tụy quá vậy?"

Yeonjun đưa tay ôm lấy hai má Choi Soobin đang bĩu dài môi. Hai hốc mắt cậu hơi trũng, thâm đen, mí mắt thì như muốn dính vào với nhau, lắc lắc đầu cọ má vào bàn tay anh. Soobin vừa mới đáp máy bay sau chuyến công tác đã trở lại công ty, xui sao lại đúng giờ cao điểm tan tầm, dẫn đến mệt mỏi bay nửa vòng trái đất về lại chịu đựng ngồi trên xe cả buổi. 

"Sao không về nhà mà lên công ty làm gì? Đã ăn tối chưa?"

"Em phải họp nữa cơ... Em tội nghiệp lắm hyung, anh hôn em một cái an ủi được không?"

Soobin như trông sắp khóc tới nơi, nhỏ giọng rúc đầu vào bên vai anh làm nũng. Yeonjun phì cười, nhìn trước ngó sau xác nhận không có ai thì nhanh chóng đặt một cái hôn phớt lên môi cậu sếp trẻ.

"Hay trốn họp đi về đi, đi ăn tối với anh?"

"Yeonjunie mau về đi, phải ăn tối hyung nhé. Ban nãy em thấy xe Taehyun đỗ dưới lầu, anh xuống đi"

Yeonjun xoa đầu cậu, Choi Soobin thở dài đứng thẳng, dắt tay anh đẩy vào thang máy, hai người chào tạm biệt sau đó một người chạy vội vào phòng họp, một người tan ca chuẩn bị đi ăn tối.

Kang Taehyun dựa vào mui xe nhìn lên bầu trời đã điểm sao sáng, bật lửa chuẩn bị châm thuốc. Đột nhiên điếu thuốc trên môi bị cướp đi, đổi lại một cái chạm môi mềm ngọt.

"Hút ít thôi. Chưa lớn bao nhiêu mà anh thấy em sắp nghiện thuốc rồi đấy"

Cậu cười cười cất bật lửa, nhanh chóng mở cửa để anh lên xe. 

"Hyung muốn ăn gì nào?"

Taehyun vừa hỏi, vừa cởi áo khoác đưa cho anh khi nhận ra Yeonjun chỉ mặc có một cái áo sơ mi ngắn tay. Cáo hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, rồi quyết định rằng họ sẽ đi thịt nướng. Hai người vui vui vẻ vẻ ăn hết bữa tối thì ra sông Hàn đi dạo.

"Này, em có hối hận không?"

"Dạ?"

Taehyun nghe anh hỏi thì có hơi ngây ra, động tác bóc kem cho anh cũng dừng lại. Yeonjun ban nãy uống chút rượu nên dường như có chút say, mơ màng nhìn thẳng vào mắt cậu, lặp lại câu hỏi mơ hồ đó.

"Em có hối hận không?"

"Em chưa từng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com