Chương 16
"Kuroko-kun thích ăn cái gì?"
"Sakurai-kun... Cái kia..."
"Kuroko-kun xin yên tâm, tớ đối với nấu ăn vẫn là thực tự tin."
"Không... Không phải vấn đề này..."
"Chẳng lẽ là tớ làm sai cái gì sao? ! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Mặc dù không biết vì cái gì nhưng là cho cậu cảm thấy không vui thật sự thực thực xin lỗi! ! QAQ "
"Không phải a..." Kuroko xấu hổ nhìn trước mắt nam nhân trên đỉnh đầu có cây nấm nhỏ, mang tạp dề màu xanh da trời, đang vẻ mặt cầu xin, một bên cúi người một bên không ngừng giải thích "Sakurai-kun không có làm sai cái gì..."
"Thực xin lỗi! Cho cậu cảm thấy khó hiểu thật sự là thực xin lỗi! !"
"..." Kuroko trên mặt rơi xuống ba vạch đen, bất đắc dĩ đi lên trước nhẹ nhàng bắt lấy bả vai Sakurai, làm cho đối phương ngừng cúi đầu, sau đó cậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng Sakurai nói: "Hãy nghe tớ nói, Sakurai-kun cái gì cũng không có làm sai, cho nên thỉnh không cần lại giải thích."
"Kia vì cái gì..." Đừng dùng ánh mắt đáng yêu như vậy nhìn tớ a... Sakurai đỏ mặt quay đầu, lắp bắp hỏi.
"Sakurai-kun kỳ thật không cần cố ý vội tới vì tớ nấu cơm, tớ có thể tự làm."
"Khó mà làm được!" Sakurai nghe xong Kuroko nói, đột nhiên quay đầu lại, biểu tình dị thường nghiêm túc. "Kuroko-kun, vì tớ rất yếu, tớ bảo hộ không được cậu, cho nên nấu cơm là phương pháp duy nhất để tớ tỏ lòng biết ơn (cùng với tình yêu) đối với sự trợ giúp của cậu! Cho nên chỉ có chuyện này xin đừng ngăn cản tớ, Kuroko-kun."
Những lời này nghe kì kì như thế nào a... Kuroko bị một đoạn nói nhiều làm thiếu chút nữa hôn mê, còn không tiêu hóa hết Sakurai liền tiếp tục nghiêm túc nghiêm mặt nói tiếp:
"Nhưng là thỉnh Kuroko-kun tin tưởng tớ! Tớ rất nhanh sẽ trở nên mạnh hơn, đến lúc đó liền để tớ đến bảo hộ Kuroko-kun!"
Thôi, những lời này xem như nghe hiểu. Kuroko đối mặt với Sakurai khó được nghiêm túc, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Sakurai-kun, tớ là một người nam nhân a... Hơn nữa này chính là một trò chơi, không cần nghiêm túc như vậy a..."
Sau khi nói xong còn vỗ vỗ bả vai Sakurai. Được rồi, xem ra Kuroko hoàn toàn không có cảm nhận được quyết tâm bảo hộ tình yêu của Sakurai.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Vừa mới lại nói như vậy làm cho cậu cảm thật phức tạp thật sự là rất xin lỗi! !" Sakurai nhanh chóng khôi phục, lại bắt đầu vẻ mặt cầu xin nói nói xin lỗi.
"... Kia Sakurai-kun nếu muốn làm cơm liền làm đi..." Kuroko nhìn Sakurai, cười cười "Bất quá tớ còn là hy vọng Sakurai-kun khi ở chỗ tớ không cần như vậy câu nệ đâu."
"Ân! Thực xin lỗi!"
"... Tớ đây đi cho số 2 ăn trước... Đúng rồi " Kuroko vừa mới xoay người chuẩn bị quay lại phòng khách, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó liền quay đầu lại nói "Đã quên nói, tớ thích ăn các món làm từ trứng."
"Ân!" Nhìn bóng dáng Kuroko, Sakurai trong lòng vui vẻ nhảy nhót. Rốt cục biết được Kuroko-kun thích ăn gì rồi!
Như vậy về sau mặc kệ là ở trong trò chơi hay ngoài hiện thực, mình đều có thể thành thạo vì Kuroko-kun chuẩn bị tiện lợi (cơm hộp)! Mặc kệ nói như thế nào bọn họ về sau sẽ là đồng nghiệp, cơ hội tiếp xúc sẽ nhiều lên không ít.
Chính mình ở phương diện khác hoàn toàn kém hơn chiến đội cầu vòng kia, cho nên chỉ có nấu cơm tuyệt đối không thể thua! Căn cứ nguyên tắc 'Muốn bắt được trái tim nam nhân thì trước hết phải bắt được dạ dày', Sakurai ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình, tuyệt đối không thể bại bởi đám quái vật cầu vồng! Cố lên!
Như vậy... món từ trứng... Sakurai Ryo cầm lên một quả trứng, đang tự hỏi nên dùng trứng làm món gì. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Đám quái vật cầu vồng kia đến đây sao? ! Sakurai cảm thấy cả kinh, thiếu chút nữa làm rớt quả trứng trong tay xuống đất. Hít sâu một hơi, Sakurai lặng lẽ đi ra phòng bếp, đưa đầu nhìn vào phòng khách.
Sakurai vừa nhìn ra, vừa lúc thấy Kuroko đi tới mở cửa. Cửa vừa mở ra, một nam nhân tóc đen mà mình không biết, một bên hô to "Tiểu Tetsu ~" một bên nhào lên ôm cổ Kuroko.
Này là ai? ! Kuroko-kun vừa mới gọi hắn "Takao-kun" ? Bọn họ quen biết sao? ! Hơn nữa tự nhiên còn gọi 'Tiểu Tetsu',kêu đến thân mật như vậy? !
Sakurai nhìn thấy hai người hỗ động trong phòng khách, dùng ánh mắt u oán sâu kín nhìn chằm chằm nam nhân tóc đen ở bên ngoài đang thản nhiên ăn đậu hủ của Kuroko.
Tóc đen nam nhân cũng chính là Takao, tựa hồ đã nhận ra một đạo ánh mắt giống như oán phụ (phu? ) đang gắt gao đuổi theo chính mình, nghiêng qua ..., thấy Sakurai tránh ở một bên. Takao đầu tiên là lộ ra biểu tình có chút ngoài ý muốn, nhưng sau lại nhếch môi hướng Sakurai nở nụ cười sâu xa.
Bị phát hiện sao... Sakurai lui về phòng bếp, đem quả trứng vô tội thiếu chút nữa bị mình bóp nát đặt ở một bên, bất an cắn cắn móng tay.
Người kia có ánh mắt giống với quái vật cầu vồng... Người kia cũng là địch nhân... Hơn nữa hắn vừa rồi nhìn về phía mình tươi cười rất không có ý tốt! Cũng là một nhân vật khó giải quyết sao...
"Nột, Tiểu Tetsu ~ nguyên lai cậu đã muốn có sủng vật sao! Thật là lợi hại a! Tên gọi là gì a!" Trong phòng khách, thấy con chó lớn đang nằm trên thảm, Takao kích động hỏi han.
"Hắn gọi là số 2."
"Số 2 a!" Takao nhìn nhìn Kuroko, cười nói. "Tên thật hình tượng a! !"
"Ân, tớ cũng cảm thấy như vậy."
"Ha ha ha ha ha ha! ! Tiểu Tetsu thật sự là rất đáng yêu!" Takao tâm tình rất tốt ngồi xổm xuống, vươn tay muốn sờ đầu số 2 đầu nhưng là thử vài lần đều bị số 2 né tránh.
Takao không cảm giác xấu hổ tí nào, trên mặt như trước mang theo tươi cười sáng lạn. "Nga nha, hình như rất sợ người lạ ~ "
"Đại khái là vậy..." Kuroko không xác định nói.
Kuroko hiện tại đã có chút không hiểu được số 2. Mấy ngày hôm trước hắn đi hỏi một cái GM về vấn đề sủng vật. Cái GM kia khó được nghiêm túc nói cho cậu là sủng vật theo cấp bậc gia tăng, chỉ số thông minh cũng sẽ tăng theo. Đồng thời theo độ hảo cảm cùng chủ nhân biến hóa, sủng vật suy nghĩ cùng tính cách cũng sẽ dần dần hình thành. Nghe lên thực khủng bố a... đây là Kuroko ý tưởng lúc đó.
Hơn nữa số 2 giống như không muốn cùng người ngoài chính mình tiếp xúc, điểm này rất kỳ quái a, chẳng lẽ là mình giáo dục ra sai lầm gì? Hoàn toàn không hiểu.
"Còn hơn này a... Tiểu Tetsu..." Takao đứng lên, trên mặt biểu tình khó được có chút buồn bực. "Cậu hiện tại có bạn gái hay không?"
"Ân? Không có." Vì cái gì đột nhiên hỏi vấn đề này? Kuroko cảm thấy phi thường khó hiểu, nhưng vẫn là thành thành thật thật trả lời.
"Tớ cũng không có... Vậy cậu có bị bắt đi thân cận hay không?"
"Cũng không có."
"Tiểu Tetsu cậu hãy nghe tớ nói a! Mẹ tớ gần nhất mỗi ngày đều bắt tớ đi thân cận a! !" Takao vẻ mặt cầu xin ngồi xuống cạnh Kuroko, đối với Kuroko kể khổ. "Tớ bây giờ còn thực tuổi trẻ a! ! Bà ấy rốt cuộc đang gấp cái gì a! !"
"Rất ít nhìn thấy Takao-kun như vậy đâu, tớ cho tới nay đều cảm thấy Takao-kun hẳn là cái người năng lực thừa nhận rất mạnh."
"Tớ xác thực rất ít như vậy lạp..." Takao quyệt miệng nói "Chính là gặp nhiều người như vậy, gặp được nhiều cực phẩm nữ nhân như vậy cũng thừa nhận không nổi a! ! Tiểu Tetsu cậu chưa thấy qua đám nữ nhân là khủng bố thế nào a! !"
"Là như thế sao..."
"Tự nhiên bắt tớ cùng nữ nhân như vậy thân cận, thật không biết mẹ tớ là nghĩ như thế nào..." Takao ôm đệm sô pha, tựa vào trên người Kuroko làm bộ dáng đau khổ.
"Tớ thật ra cảm thấy mẹ Takao-kun hy vọng dùng phương thức này kích thích Takao-kun đâu."
"Tớ cũng hiểu được thực có thể..."
Đột nhiên, Takao trước mắt sáng ngời, nhanh chóng theo trên người Kuroko ngồi dậy, bắt lấy bả vai Kuroko, hưng phấn mà nói: "Ôi chao! ! Không bằng Tiểu Tetsu gả cho tớ đi! !"
"Cáp?"
"Không sao! Mẹ tớ sẽ không để ý tớ cưới cái nam nhân về nhà! Hơn nữa chúng ta lại xứng như vậy, tuyệt đối không có vấn đề! !"
"Không, không phải vấn đề này..."
"Không được!" Lúc này, một nam nhân trên đầu có cây nấm đột nhiên từ trong phòng vọt ra, trong tay còn cầm một cái sạn. "Kuroko-kun không thể tùy tiện liền gả cho người khác!"
"Tiểu Tetsu! Cậu tự nhiên ở trong phòng giấu một nam nhân! ! Cậu có phải hay không không thương tớ! !"
"Takao-kun thỉnh không cần nói lung tung."
"Cái gì? ! Kuroko-kun thật sự phải gả cho người này sao? ! QAQ "
"Tớ không nói như vậy a... Takao-kun xin cậu không cần lại chọc hắn..." Bên tai hai người ngươi một câu ta một câu làm ầm ĩ, làm cho Kuroko choáng váng đầu não.
Đúng lúc này, bảng tin tức của cậu đột nhiên xuất hiện.
【 hệ thống 】: Bạn tốt Thượng Đế của ngài gửi tới lời mời tổ đội. Nhận hay không?
"Như thế nào lạp, Tiểu Tetsu?" Bên cạnh hai người đột nhiên im lặng xuống dưới, cùng nhìn về phía Kuroko.
"Muốn đi làm một cái nhiệm vụ." Kuroko thông qua lời mời tổ đội, sau đó thu hồi bảng tin tức.
"Thực xin lỗi! Mặc dù nói như vậy có chút đột nhiên, nhưng là xin hỏi tớ có thể cùng đi không?" Này vừa thấy chính là đám quái vật cầu vồng kia muốn bắt cóc Kuroko-kun a! Trinh tiết của Kuroko-kun liền để hắn đến bảo hộ! !
"Thật có lỗi đâu Sakurai-kun..." Kuroko gãi gãi mặt, biểu tình có chút khó xử. "Tớ cảm thấy Sakurai-kun có thể cấp bậc không quá đủ đâu..."
Trong khoảng thời gian này cho tới nay đều là Kuroko mang theo Sakurai luyện cấp. Bởi vì Sakurai là pháp sư, cho nên không cần cái kỹ xảo cận chiến gì, chỉ cần đem độ chính xác, ma lực giá trị cùng cấp bậc tăng lên là có thể thực hoàn mỹ. Hiện tại Sakurai đã muốn 60 cấp, bất quá so sánh với nhiệm vụ Kuroko bọn họ làm mà nói cấp bậc vẫn là quá thấp.
"Thực xin lỗi! Là tớ quá yếu QAQ "
"Thôi ~ là kêu Sakurai đúng không?" Đứng ở một bên Takao đột nhiên mở miệng. "Tớ hiện tại vừa lúc có cái nhiệm vụ, thưởng cho thực dày nga ~ muốn hay không thử một chút?"
"!" Sakurai nhìn về phía Takao, hiện tại hắn mới phát hiện nguyên lai đối phương là một cái NPC! Vì cái gì Kuroko-kun quen biết NPC nơi này a!
"Nguyên lai Takao-kun là trốn việc tới sao..."
"Ôi chao~ đừng nói như vậy ~ Như vậy nếu Sakurai có rảnh, tớ liền đem nhiệm vụ này giao cho cậu đi ~ "
"Ôi chao? ! Chờ... Chờ một chút!" Sakurai còn không có phản ứng, bảng nhiệm vụ của hắn đã xuất hiện. "Như thế nào có thể như vậy..."
"Không có gì Sakurai-kun, có nhiệm vụ làm là chuyện tốt." Kuroko trấn an đối với Sakurai cười cười, sau đó mở ra cửa nhà chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước khi đi ra ngoài, Kuroko lại quay đầu dặn dò một câu. "Sakurai-kun lần sau rời đi phòng bếp phải nhớ tắt lửa."
"?" Nghi hoặc nhìn Kuroko đóng cửa rời đi, Sakurai gãi gãi đầu, kết quả đột nhiên phát hiện cái sạn trong tay mình.
"Ô a a a a a! ! Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tớ thật sự là quá ngu ngốc, tớ lần sau tuyệt đối sẽ không a. Thực xin lỗi QAQ! ! !"
Takao không kiêng nể gì một bên cười lớn một bên nhìn Sakurai rơi lệ quay về phòng bếp, vui sướng khi người gặp họa hô một câu: "Tớ đây cũng đi rồi nga ~ cái nấm ~ nhớ rõ làm nhiệm vụ nga ~ "
Kuroko sao ~ xem ra đây là họ của Tiểu Tetsu đi.
Từ nhà Kuroko đi ra, Takao vừa đi vừa nghĩ, kia Tiểu Tetsu rốt cuộc là gọi là gì đâu? Kuroko Tetsu? Không đúng, sau "Tetsu" hẳn là còn có một chữ, lần sau lại hỏi a.
————————————————————————————————
"Quá chậm." Đến địa điểm tập hợp, Kuroko liền thấy Midorima ôm cánh tay cùng Thượng Đế song song đứng.
"Thật có lỗi, tớ đã muốn tận lực đi nhanh."
"Bóng Dáng, cậu không cần để ý đến hắn. Hắn chính là không biết phải như thế nào chào hỏi cậu mà thôi."
"Thượng Đế! !"
"Cáp... Như vậy a."
"Còn hơn này, Bóng Dáng." Thượng Đế vẻ mặt nghiêm túc tiêu sái đến trước mặt Kuroko, dùng hai mắt khác màu gắt gao nhìn chằm chằm Kuroko. "Ngày đó Tử Khoai có phải hay không đến nhà cậu?"
"Ân? Đúng vậy."
"Hắn có hay không đối với cậu làm cái gì?"
"Không có a..." Hắn có thể đối với chính mình làm cái gì a... Vấn đề này có cái ý nghĩa gì sao?
"Nha! ! Tấm Ảnh Nhỏ cậu tới rồi! ! Bệnh khá hơn chút nào không? !" Lúc này, Kise đột nhiên không biết từ nơi nào đánh tới, ôm chặt lấy Kuroko, vô cùng thân thiết cọ đến cọ đi.
"Đã muốn tốt lắm. Cám ơn Kise-kun quan tâm."
"Thật sớm a Ảnh tử ~" Murasakibara theo phía sau Kise đi tới, một phen đẩy ra Kise, sau đó vô cùng tự nhiên dùng hai tay ôm bả vai Kuroko. "Hôm nay thực tinh thần đâu ~ "
"Tử Khoai, ngày đó cậu đến nhà Bóng Dáng có làm gì hay không?"
"Làm cái gì?" Đối mặt với câu hỏi của Thượng Đế(chất vấn? ), Murasakibara đem cằm đặt trên đỉnh đầu Kuroko, nghiêng đầu nghĩ nghĩ. "Cũng không làm gì a, ăn chút đồ ăn vặt, sau đó liền cùng Ảnh Tử ngủ."
"Cái gì? ! ! ! Tấm Ảnh Nhỏ cùng Tử Khoai ngủ? ! !" Kise nghe xong Murasakibara nói lập tức biến sắc, cả người đều hỗn loạn.
"Thật to gan a, Tử Khoai." Thượng Đế chung quanh tản mát ra hơi thở hắc ám.
"Các cậu quả thực rất vô liêm sỉ! !" Mà lúc này mặt Midorima đã muốn mau biến thành màu giống như màu tóc của hắn.
"Cái gì a, ngủ mà thôi a..." Nam nhân cùng nam nhân cùng ngủ có vấn đề gì sao... Kuroko vô cùng hoang mang. "Bọn họ là làm sao vậy a..."
"Thôi ~ ai biết được ~"
Murasakibara híp mắt nhìn mấy tên đã bị dã thú tên là 'hâm mộ, đố kỵ, hận" khống chế, tỏ vẻ 'phúc lợi này các cậu tiêu thụ không dậy nổi a' . Ai kêu hắn cùng Kuroko là sống cùng tiểu khu đâu ~ bất quá nếu có cơ hội thật đúng là nghĩ muốn đem Kuro-chin ăn luôn a... Murasakibara từ phía trên nhìn xuống gương mặt Kuroko vừa trắng vừa mềm, bất quá nếu hiện tại liền ăn luôn về sau liền ăn không được đi...
"Yêu, các cậu như thế nào đều sớm như vậy a." Lúc này, Thương Vương Bạo Quân bỗng đánh ngáp đi tới, kết quả vừa tới, liền cảm giác được bầu không khí thực không thích hợp.
Sao lại thế này a bọn người kia, một đám tựa như bị ác quỷ bám vào người. Thương Vương Bạo Quân dã thú trực giác lập tức vì chính mình vang lên cảnh báo.
"A! Bóng Dáng! Hết bệnh rồi sao? !" Quả nhiên vẫn là Bóng Dáng đáng yêu nhất, vô hại nhất, quả thực là thiên sứ a ~ Thương Vương Bạo Quân thấy Bóng Dáng bị Tử Khoai ôm, trong lòng xẹt qua một tia trấn an (từ này không nên như vậy dùng đi), bất quá..."Uy! Tử Khoai! Đem Bóng Dáng buông ra a! Cậu người này thực chướng mắt!"
"Cáp? Thương Tử không cần nói giống như chính mình bộ dạng rất thuận mắt a ~ "
"Cậu tên hỗn đản này nói cái gì? ! !"
"Tốt lắm, nếu đều đến đông đủ chúng ta xuất phát đi." Không biết khi nào thì, Thượng Đế đã muốn ổn định tâm lý xong, nguyên bản hắc khí vờn quanh tại bên người cũng đã biến mất. "Xem cậu chưa làm cái gì, tớ tha thứ cậu một lần, Tử Khoai."
Cho nên nói mới vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì a... Một bên đuổi kịp theo Thượng Đế, Kuroko một bên ở trong nội tâm yên lặng nhìn trời. Cậu hiện tại đã muốn theo không kịp não đường về của nhóm người bên cạnh này. Bất quá cậu cũng không nghĩ muốn đuổi kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com