1.1
Felix rùng mình thở hắt ra khi dòng nước lạnh dội lên cơ thể em, hất em ra khỏi khoảng không gian đầu mà em suýt chút nữa đã trượt vào. Em có thể cảm thấy cảm xúc của mình đang bị khuấy động vì bị đánh thức đột ngột, nhưng em đã làm điều mà em luôn giỏi nhất: hoàn toàn phớt lờ những lời kêu gọi của khía cạnh little của mình, tập trung vào việc tắm rửa và loại bỏ bất kỳ thứ gì còn sót lại trong đầu để sẵn sàng cho ngày hôm nay.
Em đã thức dậy trong vòng tay của Hyunjin và Jisung, hơi ấm bao bọc lấy em và vòng tay của cả hai quấn chặt lấy em khiến em cảm thấy mình nhỏ bé và an toàn – đến mức em thức dậy với ngón tay cái trong miệng và cảm giác thật thoả mãn, mờ mịt giống như mỗi lần em trượt vào không gian nhỏ. Rất may, em đã kịp thời thoát khỏi vòng tay của họ, và cả hai vừa mới tỉnh giấc thì Felix đã lao vào phòng tắm để có thể lấy lại sự tỉnh táo trước khi mất kiểm soát hoàn toàn. Em biết em sẽ phải tìm một cái cớ khi đối mặt với những người bạn trai của em, nhưng em sẽ tìm ra thôi – em luôn làm được.
Việc Stray Kids được debut tựa như một giấc mơ trở thành hiện thực và sau khi suýt đánh mất cơ hội được debut cùng mọi người, Felix đã thề sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo rằng em sẽ không bị loại lần nữa. Để đạt được điều đó, em cần phải làm việc chăm chỉ và không gây rắc rối cho bất kỳ ai.
Điều đó bao gồm việc kìm nén không gian đầu của em và không nói với bất kỳ ai rằng em là một little.
Khi mối quan hệ gắn bó chặt chẽ của bọn họ cuối cùng phát triển thành tình yêu lãng mạn, Felix đã sợ hãi bởi sự thật rằng tất cả những người bạn trai tuyệt vời của em đều yêu một kẻ giả tạo - một người không phải là chính mình, với chiếc mặt nạ mà em buộc mình phải đeo. Liệu họ có còn yêu em khi nhận ra em đã lừa dối họ? Một khi họ phát hiện ra bản chất thực sự của em?
Em không muốn nghi ngờ mọi người. Em biết họ là những người tuyệt vời, cởi mở. Nhưng nỗi sợ hãi còn mạnh mẽ hơn sự hy vọng, vì vậy Felix đã giữ kín bí mật.
Em đã cố gắng kìm nén không gian đầu trong một thời gian dài. Em chỉ dám buông thả bản thân vào những ngày rất đặc biệt, khi em đảm bảo chắc chắn rằng sẽ không có ai khác ở cùng ít nhất một giờ – nhưng những ngày như thế hiếm khi xảy ra trước đây, và giờ đây khi tất cả bọn họ đều đang hẹn hò, việc ở một mình gần như là không thể. Vì vậy, Felix buộc phải để cho sự căng thẳng và lo lắng tích tụ mà không có cách nào để đối phó với nó.
Việc cố gắng không trượt vào không gian dần trở nên khó khăn hơn. Với bảy người yêu tuyệt vời, quan tâm, mọi cử chỉ đều khiến em cảm thấy hoang mang trong lòng. Những cái xoa đầu, những nụ hôn, những cái âu yếm, Minho trêu chọc đút cho em ăn ramen hay Hyunjin giúp em mặc quần áo phù hợp với thời tiết lạnh hơn hay Jeongin bế em đi khắp nơi chỉ để thể hiện—
Phải, vô cùng khó khăn. Việc kìm nén khoảng không gian thực sự đau đớn, và cảm giác tội lỗi khi phải nói dối những người mà em yêu thương nhất chỉ khiến nỗi đau càng thêm chồng chất.
"Felix, cưng à?" Hyunjin gõ cửa phòng tắm. "Cậu ổn chứ?"
Felix thở ra một hơi run run khi tắt nước. "T-tớ ổn! Chờ tớ chút!"
Vội vàng lấy chiếc khăn tắm quấn quanh eo, em chộp lấy cái thứ hai để lau khô tóc rồi mở khóa cửa. Sự lo lắng hiện rõ trên mặt Hyunjin, điều đó khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Felix càng tăng thêm.
"Cậu lao ra ngoài khá nhanh. Cậu có ổn không?"
"Tớ chỉ cảm thấy hơi buồn nôn." Dối trá, lúc nào cũng dối trá. Em sợ hãi khi thật dễ dàng để thốt ra những lời nói dối với những người mà em quan tâm. "Tớ nghĩ tớ sẽ nôn, nhưng không, và tớ nghĩ tắm nước lạnh sẽ giúp ích – và đúng như vậy. Bây giờ tớ thấy khá hơn rồi."
Tuy nhiên, sự lo lắng trong mắt Hyunjin chỉ tăng lên. "Cậu có chắc không? Dù sao đi chăng nữa, hôm nay cậu không nên cố gắng quá sức. Đừng căng thẳng quá, biết không? Và hãy nói ngay cho tớ biết nếu cậu lại thấy buồn nôn."
"Tớ sẽ, tớ hứa."
"Tốt." Thả lỏng một chút, Hyunjin mỉm cười với em, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn mà Felix đang dùng để lau khô tóc. "Nào, chúng ta trở lại phòng để người khác còn tắm – Tớ sẽ lau tóc cho cậu."
"Cậu không cần phải—"
"Tớ muốn. Không phải ngày nào chúng ta cũng có một buổi sáng lười biếng, vì vậy hãy để tớ tận hưởng điều này."
Felix biết mình sẽ yêu một Hyunjin dịu dàng lau tóc cho em – em thực sự rất thích nó. Nhưng em biết sẽ rất đáng ngờ nếu em từ chối, và em cũng thực sự muốn được an ủi phần nào sau cú sốc tinh thần mà em phải chịu đựng vì đột ngột kéo bản thân ra khỏi không gian đầu. Vì vậy, với một cái gật đầu nhẹ, Felix nắm lấy tay Hyunjin và để người lớn hơn dẫn em trở lại phòng. Cố gắng để không trượt vào không gian nhỏ chắc chắn sẽ là một thách thức, nhưng em có thể làm chủ được nó – như mọi khi.
.
"—vậy nên, Minsoo-ssi sẽ là thầy vũ đạo mới của các em cho đến khi có thông báo mới."
Cô hướng dẫn vũ đạo quen thuộc của bọn họ đang mang thai và cô ấy sẽ nghỉ thai sản - Felix chỉ không nghĩ rằng điều đó lại xảy ra sớm như vậy. Phải thừa nhận rằng điều đó làm em buồn vì em khá thích cô ấy. Cô luôn đối xử với bọn họ một cách tôn trọng mặc dù cô ấy lớn tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn, cô ấy luôn hỏi ý kiến của họ và tôn trọng ý kiến của họ, và cô ấy cũng rất thích chơi khăm mọi lúc mọi nơi.
Nhưng thầy hướng dẫn mới này, Minsoo, trông hoàn toàn ngược lại. Ánh mắt họ gặp nhau, và Felix không thể không lùi lại một chút khi người đàn ông lớn tuổi lườm em. Phải chăng Felix đã làm sai điều gì đó? Có phải em đã xúc phạm ông ấy bằng cách nào đó? Nhưng họ chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà!
Tuy nhiên, trước khi em có thể trở nên hoảng loạn, Minsoo đã nhìn đi chỗ khác.
"Tôi rất mong chờ được làm việc với tất cả các cậu," ông tuyên bố, có chút hách dịch. "Tôi mong đợi sự chăm chỉ, siêng năng và kỷ luật. Tôi mong đợi rất nhiều từ tất cả các cậu, và những người không thể theo kịp sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn nữa, hiểu không?"
Tất cả đều gật đầu đồng ý, mặc dù Felix không khỏi bắt đầu lo lắng. Toàn bộ nhóm, mặc dù cực kỳ chăm chỉ và chuyên nghiệp, cũng đã quen với bầu không khí thoải mái hơn một chút. Em chỉ hy vọng thầy hướng dẫn vũ đạo mới sẽ sớm bớt căng thẳng.
.
Hóa ra, Felix lo lắng là đúng. Minsoo không chỉ là một người cứng rắn và rất khó chiều lòng, ông ta còn là kiểu đàn ông thích hạ thấp người khác chỉ để đạt được mục đích. Cho đến hiện tại, ông ta đã xúc phạm từng thành viên một cách bất ngờ đến mức không ai trong số họ thực sự có thể tự bảo vệ mình, nếu không họ sẽ gây ra rắc rối. Nhưng, vì lý do nào đó, Felix không thể không cảm thấy như Minsoo đang đặc biệt khắc nghiệt với riêng em. Em không biết liệu có đúng hay không, nếu người đàn ông đó thực sự nhắm vào em vì lý do nào đó, hay chỉ là em nhạy cảm hơn với mọi thứ vì khoảng không gian bị kìm nén.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn – khi kết thúc buổi tập nhảy đầu tiên của họ với Minsoo, em cảm thấy muốn khóc.
"Yongbok-ah, chờ một chút."
Cậu bé tàn nhang cứng người lại khi bị gọi, em vừa bước một chân qua cửa. Em đã thoáng cân nhắc việc bỏ chạy nhưng khi bắt gặp vẻ mặt hơi lo lắng của Seungmin, em buộc mình phải mỉm cười với bạn trai của em.
"Đi trước đi, tớ sẽ theo sau," em nhẹ nhàng thúc giục.
Dù thầy hướng dẫn định nói gì đi chăng nữa, em có cảm giác điều đó chẳng hay ho gì, và em không muốn Seungmin gặp rắc rối vì bảo vệ em. Không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng cậu ấy vẫn đi tiếp và ngay sau khi cậu ấy đi khỏi, Felix quay trở lại phòng tập.
Em nhấp nhổm tại chỗ, hơi lúng túng khi Minsoo cứ nhìn chằm chằm vào em. Sau vài giây im lặng dày đặc, mọi chuyện trở nên quá sức chịu đựng và em quyết định lên tiếng.
"Có-"
"Tôi không biết JYP thấy gì ở cậu nữa."
Huyết quản của Felix như đóng băng, em ngậm miệng lại.
"Cậu thật vụng về, thiếu duyên dáng, kém thanh lịch. Cậu hầu như không được kiểm soát được chuyển động của bản thân và điệu nhảy của cậu cứ như mô phỏng lại một người máy bằng hai chân trái. Cậu thậm chí không thể ghi nhớ vũ đạo chính xác cho dù tôi đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần – và để tôi nói với cậu điều này, Yongbok-ah: Tôi ghét phải lặp lại lời nói của chính mình."
"Thưa thầy, em- em không-"
"Cậu sẽ ở lại đây và luyện tập thêm ba giờ nữa. Cậu sẽ quay lại từng giây một để tôi biết cậu thực sự đã luyện tập. Và nếu tôi không hài lòng với kết quả vào ngày mai, thì bạn sẽ tập lại từ đầu cho đến khi bạn nhảy đúng. Hiểu chưa?"
Felix hơi tái mặt. Họ đã nhảy suốt bảy tiếng đồng hồ, em đã kiệt sức và bây giờ đã là tám giờ tối. Đến lúc đó, tận nửa đêm em mới được về nhà, sau đó cơ thể mệt mỏi cùng thiếu ngủ sẽ chỉ khiến cho việc đè nén little trong em càng thêm khó khăn—
"Tôi nói—" Giọng nói của Minsoo xé toạc không khí như một viên đạn, khiến em nao núng khi người đàn ông lớn tuổi hơn đột nhiên chồm lên trước mặt em, gầm lên. " —Đã hiểu chưa? Hay tôi cần phải nói với cậu bằng tiếng Anh để bộ não nước ngoài ngu ngốc của cậu mới hiểu được?"
"Em- em hiểu ạ," cậu bé tàn nhang nghẹn ngào.
"Tốt. Làm đi."
Với một cái gật đầu cứng ngắc, Felix đặt balo của em lại gần bức tường và em cầm điện thoại lên để thiết lập và bắt đầu quay phim. Minsoo lườm em thêm một lúc nữa rồi mới rời đi, đóng sầm cửa lại sau lưng. Khi chắc chắn rằng ông ta sẽ không quay lại, Felix đưa tay lên che miệng, mặc dù điều đó chẳng giúp ích gì nhiều trong việc ngăn chặn tiếng nức nở đang xé toạc cổ họng em. Em thổn thức vài lần, cố kìm lại nước mắt và quan trọng nhất là nhu cầu trượt vào không gian của em. Chỉ vài phút sau, cuối cùng trông em có vẻ như đã kiểm soát được cảm xúc của mình và em cũng nhận ra rằng những người yêu của em đã nhắn tin cho em.
|Channie-hyung|
Minsoo-ssi nói với bọn anh rằng em muốn tập vũ đạo lâu hơn một chút, và nói rằng em cứ khăng khăng khi ông ấy cố gắng bảo em về nhà. Tất cả bọn anh đều biết em sẽ thế nào khi rơi vào ý nghĩ cầu toàn, nhưng đừng quá ép buộc bản thân, nhé?
|Minnie-hyung|
Nếu em không về nhà trước nửa đêm, anh sẽ gọi cảnh sát đấy. Nhớ chăm sóc bản thân.
|Changbinnie-hyung|
Đừng về nhà quá muộn, pixie. Có những cái ôm đang đợi khi em về nhà!
|Huynjinnie|
Tớ muốn ở lại và luyện tập với cậu, nhưng Minsoo-ssi nói rằng cậu muốn ở một mình, vì vậy tớ sẽ để một mình. Nhưng cậu biết tớ rất sẵn lòng giúp đỡ, đúng không? Tớ yêu cậu, Lixi.
|Sungie|
Tớ ở lại phòng thu muộn để làm beat. Hãy ghé qua khi cậu tập xong và chúng ta có thể về nhà cùng nhau, nhé? Yêu cậu.
|Seungminnie|
Minsoo-ssi có nói gì không đúng không? Nếu có, đừng nghe ông ấy. Ông ấy có lẽ vừa trải qua một ngày tồi tệ – hôm nay ông ấy đã trút lên mọi người. Đừng ép buộc bản thân quá nhé?
|Innie|
Mọi người đều hơi lo lắng, Lix-hyung. Đừng giấu diếm gì với mọi người, nhé anh?
Felix run rẩy thở ra khi gửi một lời trấn an nhanh chóng đến cuộc trò chuyện nhóm và cất điện thoại đi. Có vẻ như thầy hướng dẫn đã nói dối những người bạn trai của em – đó thực sự là cách duy nhất ông ta có thể thuyết phục bất kỳ ai trong số họ rời đi mà không có em. Tuy nhiên, em biết những lo lắng của họ là chính đáng.
Hơn một năm trước, Felix đã tự ép buộc bản thân đến mức bệnh nặng. Em liên tục làm việc quá sức, không bao giờ thấy hài lòng với bất cứ điều gì mình làm, và em hoàn toàn xa cách với các thành viên quý giá của em. Chỉ đến khi em ngất đi trong một buổi luyện tập nhóm, cuối cùng mọi người mới nhận ra em đã đi quá xa để có thể yêu cầu giúp đỡ, và cả nhóm đã mất hàng tháng để hồi phục sau sự cố đó.
Felix biết tất cả họ đều sợ rằng em sẽ mắc kẹt trong suy nghĩ đó một lần nữa, nhưng em không thể nói cho mọi người biết sự thật – em không có bất kỳ bằng chứng nào ngoài lời nói của mình, và Minsoo rõ ràng là một kẻ nói dối giỏi. Thêm vào đó, công ty sẽ không muốn gặp phiền phức khi phải tìm một thầy hướng dẫn khác, nó sẽ chỉ mang lại rắc rối cho mọi người. Ngoài ra, nếu họ đuổi Minsoo đi, thì lịch trình của bọn họ sẽ rối tung lên và các dự án sẽ bị lùi lại vì thiếu người hướng dẫn, và điều mà Felix không muốn nhất là cản trở comeback của nhóm.
Không, sẽ tốt hơn nếu em chỉ giữ im lặng và làm theo những gì được bảo. Nếu em luyện tập thật chăm chỉ và chứng minh cho Minsoo thấy rằng em đủ tốt, thì chắc chắn ông ta sẽ buông tha em, phải không?
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com