Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

acelu - die liebe

là thơ nhưng không phải thơ lắm (?)

chú ý: lowercase, không thích thì vui lòng click-back giúp mình.


────୨ৎ────


một mảnh đất hoang tàn

mang theo một cỗ lặng thinh đến đáng sợ

có lẽ

tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ sống ở đây, chết ở đây

bởi lẽ

những lời độc địa

những thứ phù phiếm

những suy nghĩ bủa vây

sự dơ bẩn

liên tục

nhấn chìm tôi

mặc xác tôi

bởi lẽ

tôi chưa từng nghĩ trên đời tồn tại một người

như em

đứa trẻ ngây thơ 

khiến tôi phải ngoảnh đầu

phải chùn bước

phải do dự

cứ thế

em đi thật khẽ

mang theo hơi ấm, mang theo cơn mưa mùa xuân

một nụ cười ngây dại

thiêu đốt con tim tôi

tệ thật, 

em ạ

trông em hạnh phúc đến thế

tôi thật ghét em, em ạ


────୨ৎ────


chẳng biết từ khi nào

cuộc đời tôi trở nên trần trụi trong mắt em

đừng nhìn tôi

đôi con ngươi màu xám tro

cái nhìn đó khiến tôi trở nên nao núng

cảm giác này, là gì nhỉ?

làm ơn đi

như những người khác

nhào vô

tổn thương tôi đi

vì sao em không làm thế?

vì sao em lại cười

vì sao "em không thể làm tổn thương ace"

vì sao lại khơi dậy thứ cảm xúc thừa thãi này

tôi ghét em mà, rất ghét em

nhưng

xin em, đừng ghét tôi, em nhé

con tim tôi sẽ không thể chịu nổi 

đau lắm đấy


────୨ৎ────


born to say:

tôi muốn ôm em, luffy

forced to say:

trời lạnh rồi, nếu không lại đây em sẽ thành con khỉ đông đá đấy

trời ạ

dối lòng, trông khó mà cũng thật dễ

đứa trẻ đáng yêu

chẳng kiêng dè

gần như là ngay lập tức chạy đến

dang rộng vòng tay cao su

một cái ôm, thật chặt, lại rất ấm áp

cất tiếng, rót mật vào tai tôi 

có thể

chính tôi cũng không ngờ

hiện tại

bản thân đã chấp nhận em ấy

một thiên thần nhỏ nhắn

dù trước đây em cũng đã bám lấy tôi rồi

nhưng gần đây, có sự cho phép của tôi

em như hoá mèo, ghì chặt móng lên da tôi 

không rời nửa bước

mà tôi, cũng chẳng khác gì em ấy

thậm chí

trước đây tôi đã không nhận ra

khi em khóc, tim gan tôi như bị xé toạc

đầu óc tôi đình trệ, giây phút ấy, tôi thét lên

cảm giác này, tôi đoán ra rồi

thứ xúc cảm len lỏi kể từ khi mọi thứ bắt đầu

vì sao sự tồn tại của em lại trở nên đặc biệt

cũng như vô cùng mãnh liệt

chỉ là, tôi không nói

tôi không muốn phá vỡ sự đơn thuần ban đầu

cứ thế

chẳng phải tốt hơn sao?

tôi yêu em trai mình

và em ấy cũng yêu tôi, rất nhiều.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com