Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 51

- Hả?

- Em vào đi, tôi đi trước

- Ơ không không, ý tôi là tôi có thể nhờ bạn đưa về, cảm ơn ý tốt của anh

Jimin giữ lấy tay Jin khi anh toan bước đi, mở lời giải thích

- Bạn em? Có tin được không? Trong khi vừa nãy thoát khỏi tình huống nguy hiểm kia không thấy người bạn nào của em?

Jin nhăn mày

- Tại... 

Jimin vẫn còn muốn giải thích, dù sao thì nhờ một người mới quen chưa đến 15 phút đưa về thật chẳng đúng mực

- Đừng nói nhiều nữa, tí tôi đưa em về

Jin nhanh chóng rời đi chẳng để cậu kịp đối đáp

- Haiz, thôi vậy...

...

- Sao mặt mày u ám thế kia? Đi vệ sinh rơi vào bồn cầu à?

Namjoon chăm chú quan sát sắc mặt của người mới ngồi thụp xuống cạnh gã

- Còn đáng sợ hơn so với rơi vào bồn cầu ý, rơi con mẹ nó vào ổ sói

Jimin dựa vào ghế sofa, vẻ mặt vẫn còn vương lại nét hoảng hốt

- Mày làm sao? 

 Namjoon lập tức cau mày, tay không tự chủ được định nắm lấy cánh tay người kia lại chợt nhớ ra đây là nơi công cộng

- Lúc nãy tao vào nhầm phòng. Mày không biết đâu, trong phòng đó toàn là lão đại của cái đất Đại Hàn này đấy, một gã béo như con lợn chết cứ kéo tao không buông, ép tao phải uống rượu với lão ta!

- Cái gì?

Namjoon lập tức thay đổi sắc mặt, khẩn trương nhìn cậu từ trên xuống dưới

- Vậy sao mày thoát được?

Jimin hừ giọng

- Bởi vì số ông đây tốt, gặp lão đại của lão đại chứ sao?!!

Kim Namjoon nghe vậy sắc mặt lại càng đen

- Ai?

Ai mà dám tiếp cận mèo nhỏ của anh?

- Không biết

Jimin nhún vai

- Thế sao mày biết người ta là lão đại của lão đại?

- Gã béo đòi tao uống rượu cùng là cái tên gì làm bất động sản ấy, gã ta kính nể người ta lắm. Chắc chắn phải uy phong cỡ nào thì tên đê tiện kia mới nể mặt người ta mà tha cho tao chứ

- Lần sau không được đi một mình nữa

Namjoon hạ giọng nhắc nhở

- Gì chứ? Định làm bố nuôi của tao hay gì đây?

Jimin nhướn mày trêu chọc

- Không được bướng!

Namjoon bỗng dưng siết lấy bàn tay cậu dưới ánh đèn mập mờ nhấp nháy khiến Jimin sững người. Nhìn vào con ngươi đen láy, cậu chợt cuốn mình vào trong đó. Ánh mắt tưởng chừng như chỉ để cho riêng cậu, sự ôn nhu ngập tràn trong đáy mắt lại được chủ nhân của nó che giấu kỹ càng, lòng cậu mềm nhũn. Giơ tay vuốt ve má của người đối diện, cậu dịu dàng

- Được rồi daddy của tôi!

Tiệc tàn, mọi người bắt đầu giải tán

- Jimin, cậu về bằng gì? Có muốn tôi cho cậu quá giang một đoạn đường không?

Biên kịch đoàn phim hỏi

- Cám ơn chị, không cần đâu ạ

- Vậy chị đi trước nhé!

- Vâng ạ, chị đi đường cẩn thận nhé!

- Còn Namjoonie thì sao?

Oh Si Joo hỏi.

- Em đợi quản lí tới đón

- Ok, vậy ngày mai gặp nhé, nếu thời tiết tốt thì lại tiếp tục quay nốt cảnh hôm nay. Cậu nói xem, thời tiết đang tốt thì tự dưng có mưa đá, thế này cũng kì quá

Oh Si Joo buồn bực làu bàu.

Đoàn làm phim lục tục rời đi chỉ còn lại mỗi Kim Namjoon và Park Jimin đứng ở cửa.

Jimin đã say quắc cần câu, rõ ràng đã sắp không chịu nổi nữa rồi, đôi mắt híp lại dựa lưng vào cây cột màu vàng ở phía sau.

Namjoon liếc cậu một cái

- Một lát nữa là anh Yeo Jin đến rồi, để tao đưa mày về...

Lời còn chưa dứt, thân ảnh trước mắt lập tức gục xuống khiến anh phải vội vàng dang tay ra đỡ. Park Jimin ngủ gục luôn trong vòng tay của Namjoon

- Đúng thật là...

Bỗng một người mặc âu phục bước ra từ trong khách sạn, bước chân trầm ổn đạp lên ánh trăng, từng bước một tiến về phía Jimin, thanh âm như gió mát trong đêm hè

- Tôi đưa em ấy về

- Kim Seok Jin?

Namjoon tròn mắt, đừng bảo người lúc nãy giúp cậu là tên này nhé?

- Kim Namjoon? Anh cũng ở đây à?

- Anh quen Jimin nhà tôi?

Namjoon còn đang thất kinh lại thấy tay như bị hẫng đi gì đó. Tên kia cướp bé con nhà anh!!!

Lại thấy Kim Seok Jin dịu dàng đưa tay sửa lại vài sợi tóc rơi loạn trên vầng trán thanh tú của người trong lòng, sau đó một tay vòng xuống đầu gối của cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên.

Đồng thời, một chiếc Maybach màu đen im hơi lặng tiếng đỗ ở cửa, tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe.

Kim Namjoon thấy Jin coi mình như không khí, cứ thế ôm Jimin lên xe, cuối cùng không nhịn được nữa, nhanh chóng gọi lớn

- Anh mang cậu ấy đi đâu?

Bước chân Jin chậm lại, hơi nghiêng người lại,

- Tôi đưa em ấy về nhà

Kim Namjoon nghiến răng

- Anh có ý gì với Jiminie?

Kim Namjoon nhìn chằm chằm vào Kim Seok Jin, hỏi thẳng.

Jin nghe vậy thì đưa mắt nhìn lướt qua con mèo đang ngủ yên trong ngực mình. Sau đó lại liếc nhìn Namjoon một cách hời hợt

- Tôi nghĩ rằng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng, nếu anh vẫn không hiểu...

Giây tiếp theo, con ngươi của Kim Namjoon bỗng nhiên thu nhỏ lại!

Người đàn ông kia không mở miệng, nhưng anh ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi của nam nhân nhỏ đang ôm trong lòng.

Ba giây sau, người đàn ông nọ mang theo biểu tình quý trọng cùng luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Kim Namjoon đang há hốc mồm

- Đã hiểu chưa?

Tại căn hộ số 6 ở ngoại ô vào nửa đêm

Trên giường có một con cún lông vàng đang lăn lộn

- Fuck, fuck, fuck, fuck...

Yeo Jin ngồi trên chiếc ghế sofa phía đối diện, bất đắc dĩ ngáp một cái

- Cậu đã fuck lần thứ 176 rồi đấy, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Kim Namjoon lập tức nổi điên

- Đừng nói với em cái gì mà 170 nữa! Em chính là một thằng ngu đang sống sờ sờ đây! Jiminie trừ em mất 0.1 điểm đúng là không sai mà! Fuck fuck fuck... em đúng là ngu hết thuốc chữa! Sao lại để tên đó cuỗm tay trên chứ, tại sao tại sao tại sao...

Khóe miệng Yeo Jin giật giật, hoàn toàn không hiểu thằng nhãi này đang phát điên cái gì?

Bất quá, anh biết chắc một chuyện, mỗi lần cậu chàng này phát điên đều liên quan đến Jimin

- Namjoon, có phải em muốn quay lại với Park Jimin không?

Cả người Kim Namjoon cứng ngắc như tượng, hung hăng "hừ" một tiếng

- Em có điên mới muốn quay lại với cậu ấy! Cũng chính bởi chuyện đó của cậu ấy mà đến giờ, tối nào ông đây cũng gặp ác mộng!

Yeo Jin sa mạc lời, nhìn biểu tình y như oán phụ của Kim Namjoon, trong lòng rõ ràng thích muốn chết vậy mà vẫn còn dám mạnh miệng.

Thật ra thì anh vẫn luôn nghi ngờ năm đó Namjoon chơi đùa thành thật mà thích Jimin, nếu không thì lúc biết chân tướng, Namjoon sẽ không giận đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com