Chap 81
- Hmm, để xem nào. Địa chỉ chỗ này của tôi rất ít người biết, ai gửi đồ cho tôi chứ?
Jimin cầm lên một trong hai món đồ chuyển phát nhanh cố nhìn tên người gửi nhưng những chữ cái phía trên đã mờ tịt rồi không nhìn rõ được.
Jin ngồi bên cạnh vừa định hỏi cậu có cần dao không thì Jimin đã thuần thục dùng tay không xé đồ. Mở ra lớp vỏ bên ngoài, bên trong là một cái hộp vuông vô cùng tinh xảo đựng một chai nước hoa cực đẹp, còn kèm theo một tấm thiệp: "Sinh nhật vui vẻ."
Hoseok nhìn từ kính chiếu hậu thấy nét mặt vui cười của cậu thì hỏi
- Bạn?
Jimin cẩn thận đặt nước hoa lại, sau đó mở miệng nói
- Là em trai tôi
Hoseok thở phào nhẹ nhõm, hóa ra em trai. Jimin nói xong lại tiếp tục mở món hàng thứ hai.
Gói hàng này không phải có chữ viết bị mờ mà là hoàn toàn không ghi tên người gửi
- Hửm? Là chuyển phát nhanh nặc danh à... Gần đây tôi bị bôi đen thảm như vậy, thời điểm này có phải là không nên tùy tiện mở mấy món đồ nặc danh như này không?
Jimin vừa nói vừa lắc, bên trong không có bất kì tiếng vang nào, nghe không ra bên trong có cái quái gì.
- Tôi giúp em mở
Hoseok đưa tay ra từ ghế lái.
- A?
Jimin vừa định nói anh đang lái xe sao mở giúp cậu được, kết quả thấy hai tay Jung Hoseok đã rời khỏi vô lăng nhưng chiếc xe vẫn chạy rất ổn định, đến ngã rẽ còn tự động rẽ???
Jimin thoáng chốc ngây người
- Cái... cái xe làm sao vậy?
Hoseok bình thản trả lời
- Sửa qua hệ thống một chút.
- ... ừm
Mặc dù hiện nay chế độ không người lái đã không còn kì lạ, nhưng anh nói anh tự mình sửa?
Lúc này cậu mới phát hiện, chiếc xe này nhìn bề ngoài thì là một chiếc xe phổ thông có mức giá trung bình, nhưng nội thấy bên trong thì không như vậy.
Chẳng lẽ Jung Hoseok chỉ mượn xác, còn mấy thứ bên trong đều sửa lại hết?
Ghế ngồi dưới mông sẽ không phải da thật chứ? Tay vịn màu vàng kim bóng loáng này sẽ không phải chất liệu cao cấp nào đấy chứ? Ba chiếc ngọc bội bình an có chất ngọc trong suốt treo trước xe kia... sẽ không phải là... loại hàng cực phẩm đi?
Thật là không dám ngồi tiếp...
- Anh tập trung vào lái xe đi, tôi mở cho em ấy cũng được
Jin xua tay, bảo Hoseok quay lên còn bản thân giành lấy chiếc hộp trên tay Jimin. Cậu hốt hoảng vội vàng nhắc nhở anh
- Này Kim Seok Jin, anh cẩn thận một chút! Nhỡ đâu là cái gì đó...
Ầm
Jimin còn chưa dứt lời đã có một lượng bột phấn bắn tung tóe ra, dính khắp người của Kim Seok Jin, trên đỉnh đầu cũng có.
Nhìn kĩ sẽ thấy, lẫn trong thứ bắn ra có không ít thứ gì đó trong suốt, lấp lánh dưới ánh sáng nhìn giống như là... kim cương....
Phương thức tặng quà quen thuộc này, không cần nói cũng biết là người nào.
Chẳng qua là lần này phương thức "thú vị" hơn nhiều.
Người khác cầm tiền đập người tên này lại cầm kim cương đập người!
Mặc dù không phải loại có cara lớn nhưng số lượng nhiều như sao trên trời thế này, đem làm thành nhẫn cũng đủ cho mấy trăm chàng trai cầu hôn đi!
Không chỉ Kim Seok Jin mà Jung Hoseok lẫn Park Jimin ngồi gần đó cũng không thoát khỏi thảm cảnh, trên người đều lấp la lấp lánh
Park Jimin : ...
Kim Seok Jin: ...
Jung Hoseok: ...
Jimin vội vàng lau mặt rồi lại giúp Hoseok chỉnh lại mặt cho tầm nhìn lái xe không bị hạn chế, sau đó vươn người ra giúp Kim Seok Jin nhặt bớt đồ dính trên người anh xuống
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Anh không sao chứ? Có bị bắn vào mắt không?
Kim Seok Jin lắc đầu rũ rũ tóc một tầng lấp lánh cùng với một mảnh giấy nhỏ rụng xuống
Trên đó có viết: "Honey, sinh nhật vui vẻ, em hài lòng sao? Kí tên: YG"
- Em...
Sắc mặt Kim Seok Jin có hơi chút phức tạp nhìn cậu
- Em thích kiểu này sao?
Jimin câm nín
- Anh thấy tôi có vẻ thích à? Một viên thì còn nói là ngạc nhiên nhưng tung bay đầy trời thế này chưa bị dọa cho vỡ mật là may? Kim Seok Jin, anh có tiền nhưng ngàn lần đừng dùng cách này đi tán con nhà người ta! Anh muốn theo đuổi ai thì tôi có thể dạy anh! Đảm bảo có hiệu quả! Cả anh nữa đấy Jung Hoseok! Đừng có dùng cách này, xin người luôn ấy!
Hoseok nghe vậy thì hơi nhếch khóe miệng lên, tất nhiên là cầu còn không được
- Ừm, được
Ánh mắt anh liếc về phía kính chiếu hậu nhìn chiếc xe vẫn bám theo họ một đường.
Hình như là xe của Park Do Nam?
Jimin thấy vẻ mặt Jung Hoseok hơi không đúng, nhìn theo tầm mắt của anh cũng phát hiện chiếc xe kia
- Ôi trời đất, con mẹ nó! Vẫn chưa chịu buông tha à?
- Cần cắt đuôi không?
Hoseok hỏi, Jimin trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu
- Kệ đi, không cần phải để ý, dù sao bọn họ cũng không vào được
- Ừ
Mười phút sau tại khu vực biệt thư ngoại ô nọ
Jung Hoseok chậm rãi lái chiếc xe không hề tương xứng với những chiếc xe sang trọng hay ra vào nơi này đi qua cổng lớn.
Cách mấy thước đã thấy bảo vệ cung kính cúi chào sau đó ân cần mở cửa, một mực đưa mắt nhìn theo chiếc xe đến lúc không thấy bóng dáng nữa mới thu mắt về.
Sau đó, xe của Park Do Nam muốn tiến vào nhưng lập tức bị bảo vệ cản lại.
- Chào ngài, xin lấy ra giấy thông hành
Khuôn mặt nhân viên bảo vệ vô cùng nghiêm túc. Park Do Nam sốt ruột nhìn chiếc xe kia đã lái vào khúc cua mất dạng, không nhịn được nói
- Giấy thông hành gì?
- Nếu không có giấy thông hành thì phiền ngài liên lạc với người ở bên trong, để họ gọi điện thông báo cho chúng tôi cũng được.
Ông ta cau mày nói
- Vậy tại sao chiếc xe vừa rồi có thể thoải mái đi vào như thế?
- Đấy là người sinh sống tại đây, thưa ông
- Cái gì?!!
Park Do Nam đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Có phải có chỗ nào nhầm rồi không?
Đây chính là khu biệt thự Bạch Kim, nơi tụ tập những người giàu nhất của Seoul! Là nơi có tiền cũng không mua được!
Tên đẹp mặt đó lại có nhà ở đây sao?
Chẳng lẽ... chẳng lẽ đấy là quản gia hay trợ lí của nhà nào, hay là con riêng của gia tộc nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com