Chap 93
Jimin nhức đầu nhéo mi tâm một cái
- Mạng người quan trọng, vẫn là tới một chuyến vậy. Nhỡ đâu lại là người quen nào thì sao! Lee Hoon ssi, phiền anh ghé vào bệnh viện Seoul giúp tôi một lát nhé
Sau đó chần chừ quay qua nhìn Jungkook và Jin.
- À thôi, anh để tôi ở đây tôi bắt xe đến đ...
- Không, chúng tôi đi cùng em
Jin ngắt lời
- Đúng đấy, lỡ ai lừa cậu thì sao hả mèo ngốc?
Jungkook gật đầu lia lịa. Lee Hoon không nhanh không chậm báo cho xe Taehyung, Hoseok và Namjoon biết tin.
Kết quả cuối cùng chính là, tất cả mọi người đều đi...
Park Jimin chỉ biết câm nín không nói nên lời
Đến nơi, bên ngoài bệnh viện đậu mấy chiếc xe cứu thương, nhân viên y tế bận tới bận lui, trên cáng cứu thương đều là các bệnh nhân đang chảy máu, nhìn có vẻ như đã có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra
- Các anh ở đây đợi tôi, tôi vào rồi ra ngay
- Không được
Taehyung nhanh tay kéo Jimin lại
- Lỡ ai bắt cóc em thì sao?
Kim Seok Jin nói làm cậu nhớ tới lần bị lão già bất động sản bắt cóc
Cũng đáng sợ đó chứ...
- Tôi đi cùng em
Jung Hoseok xung phong
- Tớ nữa
Jeon Jungkook tiếp lời
- Tôi cũng đi cùng
Jin và Namjoon tiếp tục đồng thanh. Còn Taehyung đã bám chặt vào người cậu như tỏ ý cậu không thể xa tớ được đâu.
- ...
Jimin cảm thấy đầu ngày càng đau, nhìn bốn người từ cao đến thấp rồi lại nhìn từ thấp đến cao, cuối cùng ánh mắt rơi vào Lee Hoon
Lee Hoon vô tội chớp mắt, ủa Jiminie nhìn anh làm gì?
Cuối cùng, Jimin nói
- Cũng không biết tình hình là thế nào, một mình tôi đi quả thật không ổn, vậy thì phiền Lee Hoon đi cùng tôi một chuyến
Lee Hoon vui mừng khôn xiết, kích động đến thiếu chút nữa thì nhảy ra giữa đường múa may quay cuồng.
- Đi thôi đi thôi! Jiminie, tôi đi cùng cậu! Tôi đi cùng cậu!
Hạnh phúc tới quá bất ngờ. Đây chính là ngư ông đắc lợi mà!
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
Lúc này bên trong đã loạn đến nháo nhào, Jimin phải lượn một lúc lâu mới tìm được vị bác sĩ gọi điện cho cậu lúc nãy.
- Tôi là Park Jimin, người bạn của tôi đang ở đâu vậy ạ?
- Cậu chính là Park Jimin à, anh ta vừa mới phẫu thuật xong, đang nằm ở phòng 705, cậu mau đi xác nhận xem, trên người anh ta chẳng có giấy tờ chứng minh gì hết!
- Được, cảm ơn anh
Thang máy quá đông nên Jimin và Lee Hoon chỉ có thể leo thang bộ. Leo 7 tầng đúng là tự tạo nghiệt cho chính mình!
Park Jimin mệt đến thở không ra hơi ấy thế mà Lee Hoon vẫn như không có chuyện gì, hứng trí bừng bừng liên tục giục cậu đi nhanh
Cuối cùng Park Jimin cũng hiểu tại sao Lee Hoon này có thể kinh doanh MT tốt đến như vậy, sự nhiệt tình hóng chuyện của con hàng này đúng là không ai có thể sánh bằng!
Rốt cuộc cũng vác xác được tới phòng 705. Jimin khom lưng thở hồng hộc, đang muốn đẩy cửa vào thì Lee Hoon đã nhanh tay hơn.
Jimin còn chưa thấy rõ người bên trong là ai thì Lee Hoon đột nhiên xụ mặt xuống đóng cửa lại, túm cả vai cậu đẩy ra ngoài
- Jiminie, đi, đi thôi... con mẹ nó! Thiếu gia đây cứ tưởng là ai kết quả lại là con hàng này! Để cho hắn chết mẹ đi!
- Rốt cuộc là ai mà anh lại có cái phản ứng này?
- Dù sao đi rồi cậu cũng không hối hận đâu!
- Kim Dahyun?
Jimin nhướng mày hỏi, Lee Hoon nghiêm mặt
- Bingooo, bây giờ có thể đi được chưa?
- Là hắn ta nên mới không thể đi được!
Jimin hất tay Lee Hoon ra, xoay người tiến về phía phòng bệnh. Anh tức đến độ dậm chân bình bịch
- Jimin, cậu quan tâm tới hắn làm gì! Cậu cậu cậu... chả lẽ cậu vẫn còn tình cảm với hắn?
Jimin không phản ứng, đi thẳng vào phòng bệnh. Bên trong quả nhiên là Kim Dahyun, trên đầu và tay gã ta được quấn một tầng băng gạc, đang nằm im trên giường bệnh.
Jimin ngồi xuống mép giường đưa tay chỉnh lại đầu tóc lộn xộn của gã, vẻ mặt vô cùng dịu dàng
- Hyunie
- !!!
Anh vừa mới đặc biệt trông thấy cái gì!!?? Nghe thấy cái gì??!!
Chẳng lẽ Jimin vẫn chưa dứt tình cảm với tên khốn cặn bã này? May mà mấy ông anh trai không lên cùng nếu không sẽ phát điên lên mất!
Lee Hoon vừa mới nghĩ vậy thì đột nhiên sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh, anh nuốt nước bọt quay đầu lại
- C-các anh... sao... sao các anh lên đây?
Bỏ mẹ... lần này thì xong đời rồi!
Trên giường bệnh, Kim Dahyun sắc mặt tái nhợt nhíu mày một cái sau đó từ từ mở mắt
- Jiminie...
- Anh thấy sao?
Jimin hỏi. Kim Dahyun hoảng hốt nhìn người trước mắt
- Là anh đang nằm mơ sao?
Mỗi lần gặp mặt đều là châm chọc cùng cãi vã sau đó là tan rã trong không vui. Bản thân gã cũng không nhớ nổi là đã bao lâu rồi cậu mới dùng bộ dạng dịu dàng này nói chuyện với gã. Trong nháy mắt vừa tỉnh lại thấy được sự lo lắng cùng ân cần trong mắt cậu, thậm chí nghe được cậu gọi một tiếng thân mật
Jimin khôi phục lại vẻ lạnh lùng
- Anh vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói không có gì đáng ngại chỉ có điều não bị chấn động một chút, cần ở lại quan sát một thời gian, nếu không có chuyện gì tôi đi trước
Nói xong vừa định quay người bước đi thì cổ tay bị nắm lấy
- Đừng đi! Jiminie, đừng đi...
- Còn có chuyện gì sao?
- Anh...
Kim Dahyun ngập ngừng nhìn cậu rồi nói một hơi
- Mặc dù anh biết em không cần cũng vô cùng khinh thường nhưng anh vẫn phải nói, thật xin lỗi... anh vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi em! Là anh hiểu lầm em! Em biết không? Cái khoảnh khắc anh nghĩ rằng mình sẽ chết, điều anh tiếc nuối nhất là không kịp nói lời xin lỗi với em
Ngoài cửa, Lee Hoon sợ đến mức chẳng dám nuốt nước bọt. Khẽ xoay người nhìn vẻ mặt năm ông anh một chút, quả nhiên là cực kì đáng sợ
Thật là muốn điên rồi, Park Jimin đang muốn làm cái gì vậy hả trời?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com