Chương 5.
Chương 5: Chanh xí muội.
***
Chuông vang lên khép lại ba tiết học dài đằng đẵng, giờ giải lao luôn là tâm điểm, học sinh đua nhau chạy ào ra sân trường như đàn ong vỡ tổ.
Bụng hơi đói, Sakura nằm gục xuống bàn, quyết định tiếp tục làm cá mặn nhỏ.
Lười lắm, trong cặp còn một bịch bánh nhỏ, tí ăn tạm là ổn rồi.
Áo khoác mềm mềm nằm tứ lung tung trên mặt bàn, nắng lên cao hắt qua khung cửa sổ, cậu rũ mi nhíu mày đầy khó chịu, phủ áo khoác lên đầu không chừa một kẽ hở, yên tĩnh nhắm mắt.
Mỗi ngày đều hát vang bài ca tự sáng tác, nhắc nhở mục đích của bản thân.
Cá mặn nhỏ không thể bơi đâu!
Cá mặn nhỏ chỉ thích phơi nắng sớm!
Cá mặn nhỏ, cá mặn nhỏ, cá mặn nhỏ lười biếng vô cực!!!
Bài hát hơi vô tri, nhịp đi một đằng, lời đi một nẻo, Sakura giống như đã ngủ rồi nhưng thực chất không phải, cậu còn đang ngâm nga cái giai điệu lạc quẻ trong miệng.
Hiển nhiên Suo bên cạnh nghe thấy rất rõ, hắn dừng bút, đề toán đang giải một nửa cũng bị bỏ xó, nghiêng đầu nhìn qua cục tròn ủm đang động đậy, Suo lung lay muốn vươn tay chạm vào, sau đó xoa loạn mái tóc của cá mặn nhỏ.
Suy nghĩ rất mạnh liệt, thôi thúc Suo mất cả lý trí, khi bàn tay cách người cậu hai mươi centimet, bỗng nhiên Sakura bất ngờ bật dậy, đụng đầu cái bốp vào tay hắn. Suo lúng túng vô cùng, rối rắm lựa lời định giải thích.
Cú va chạm khá mạnh nhưng không khiến cả hai người đau đớn, cậu nghi ngờ nhìn qua Suo.
Cậu định làm gì cá mặn ư?
Ám sát sao???
Cá mặn không nguy hiểm nhưng sẽ dùng thủ thuật trả thù đó, đừng có nghĩ mình là nam chính thì muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ quan sát cậu, cẩn thận đi!
Sakura thiếu điều dùng hành động tay chạm mắt cảnh cáo, mỗi tội rút về kịp thời.
Suo biểu cảm vô tội: "............" Tôi không có cố ý mà.
Thấy hắn hối lỗi, cậu không truy cứu, hào phóng bỏ qua cho đối phương.
Ai bảo cậu là cá mặn nhỏ siêu tốt bụng làm chi, hì hì >^<.
"Mà nè, cậu đứng dậy cho tôi ra ngoài với."
Sakura ngỏ lời, cho dù cá mặn có thể nhịn đói, có thể nằm ườn một chỗ cả ngày nhưng vấn đề sinh lý thì rất cần phải giải quyết. Sáng uống có mấy ngụm nước mà giờ không chịu nổi, cậu thiếu điều khóc ròng.
Suo chớp mắt hai cái, vụng về xê dịch ghế, đứng dậy đi qua một bên, nhường đường cho cậu. Sakura mỉm cười nhe răng, vỗ vai cảm ơn hắn, sau đó vắt chân lên cổ chạy nước rút, má ơi nhà vệ sinh ở đâu thế???
Cậu đi chẳng chút nhân từ, Suo đờ người như pho tượng gỗ, tay cẩn thận chạm vào bả vai còn đọng lại hơi ấm ngọt dịu. Hắn bất ngờ vô cùng, da thịt con người cũng có thể nóng bỏng đến mức vậy sao?
Điều này làm hắn hơi rung rinh, nhưng Suo nghĩ đó chỉ là giai đoạn phản ứng của tình bạn đằm thắm, không mấy quan tâm.
Sự việc diễn ra vừa rồi lọt vào tầm mắt của bạn học có mái tóc hồng đào, khiến đối phương căm giận nhìn Suo chằm chằm như muốn đục mấy chục cái lỗ lên lưng hắn. Ghét quá, đáng lẽ ra chỗ ngồi bên cạnh nhóc con kia phải là của cậu ta mới đúng, không công bằng chút nào hết!
Sakura rửa tay xong xuôi, thoải mái trở về lớp học.
Hai tiết cuối là thể dục, học trong dãy nhà tập thể ở bên tay phải ngôi trường. Sakura uể oải sắp chết đến nơi, làm ơn có thể cắt hết mấy cái môn vận động tay chân được không?
Cậu là cá mặn nhỏ, mà cá mặn thì sao lết thân chạy bộ được!?
Hơn nữa còn phải lội một vòng qua khu khác để thay đồ, coi có đuối không chứ!
Sakura dừng chân trước kệ tủ đề tên mình, dùng chìa khóa mở ra, lấy đồ thể dục bên trong.
Suo đứng bên cạnh đang bắt đầu cởi áo.
Lén lút dòm ngó để xem nam chính có thân hình thế nào, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của đối phương, Sakura ngẩn người, xấu hổ xoa cần cổ đỏ rực, quay người không dám đối diện.
Đờ mờ làm chuyện xấu bị chính chủ bắt gặp, ai đó đào giúp cậu một cái lỗ chui xuống với!
"Ha..." Suo phì cười.
Há hốc mồm, Sakura lập tức hỏi: "Cậu cười tôi?"
"Không có, không có cười cậu." Suo vô tội đáp, giả vờ rất tự nhiên.
"Rõ ràng là cậu cười tôi, tôi nghe hết rồi!" Cậu gằn giọng.
"...Xin lỗi." Hắn hạ mắt.
Sakura: ".........." Thà cậu chối tiếp tôi còn có đường mắng tiếp, ngoan ngoãn vậy cho ai xem.
Làm người tốt dễ quá, cá mặn mệt mỏi thở dài.
Cậu bắt đầu cởi áo sơ mi, dây dưa với người này riết chắc cậu tổn thọ mười năm.
Áo sơ mi màu trắng tinh được cậu gấp gọn cho vào kệ tủ, tự mình lấy ra áo thể dục.
Bởi vì chỗ thay đồ của cả hai người nằm trong góc khuất, rất khó thấy tình hình bên trong. Suo cực kỳ tự nhiên nhìn qua, dừng mắt trước chiếc eo chứa xíu xiu mỡ bụng.
Không phải loại gầy lộ rõ cả xương sườn, cậu gầy theo kiểu vẫn có da thịt ở những chỗ cần thiết. Rất đẹp, cũng vô cùng mềm mại.
Muốn nắm.
Hơn nữa trên người Sakura vương mùi nước xả vải gì đó rất thơm nhưng không quá gắt, nó dịu dàng như nắng sớm, lại như hương hoa nở rộ vào đầu mùa xuân. Suo rất thích ngửi mùi này, cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Thấy bản thân quá vô ý tứ, hắn thu hồi ánh nhìn, đầu ngón tay tê dại lén lút ma xát với áo thể dục giảm bớt cơn ngứa lan trong tim.
Sau vài phút, cậu đến dãy nhà tập thể.
Thầy thể dục năm nay ba mươi mốt, cao lớn vạm vỡ giống người tập đô vật, thầy tuýp còi mấy hồi, hai lớp tập trung thành hàng hai hàng dọc, phân chia nam nữ từ thấp đến cao.
Sakura đứng kế cuối, cách bạn cùng bàn tận năm người.
Bà mọe, không ngờ cậu thấp đến vậy!
Sự thật phũ phàng, Sakura khóc không ra nước mắt. Bạn cùng bàn không biết đang làm gì mà khi cậu quay xuống ngó xem lại thấy đối phương cúi đầu nhìn mũi giày, hai tay vòng ra sau lưng, dáng vẻ tĩnh lặng ngoan ngoãn.
Vì là ngày đầu cho nên thầy thể dục chỉ cho khởi động bằng mấy bài tập giãn cơ, đồng thời chạy hai vòng quanh sân tập.
Thầy bảo chạy bộ rất tốt, không cần quá nhanh, từ từ hưởng thụ cũng được. Nhưng lời này khác nào mũi tên bắn thẳng vào ngực cá mặn nhỏ, cậu chít chít kháng cự trong lòng, cuối cùng vẫn nuốt lời đau khổ vào tâm trí.
Hoàn thành xong, chân tay rũ rượi, cá mặn nhỏ muốn xuất hồn, cậu mệt mỏi thở hồng hộc, nhân lúc thầy đang cho chơi tự do, cậu lượn lại máy bán hàng tự động, chọn một lon.
Chanh xí muội lọt vào tầm mắt, ồ vị mới này. Với bản tính tò mò, Sakura nhét xu, bấm chọn.
Cậu lùi mấy bước, tìm chỗ ngồi gần đó.
Máy bán nước tự động tiếp tục xuất hiện mấy người, hình như đi một nhóm. Tất cả đều rất cao, mồ hôi thấm đẫm áo thể dục, trong tay còn cầm quả bóng màu cam chói lóa.
Thông thường người chơi thể thao không uống nước có hậu vị chua ngọt, bọn họ từng người mua một chai nước suối, chỉ riêng một người chọn loại chanh xí muội cậu vừa mua.
Sakura mở lon nước, tu một ngụm, cảm thấy khá ngon.
Sau chua là hậu vị ngọt, lon nước thoảng thoảng hương xí muội hòa lẫn với chanh tươi, mát lạnh thấm vào đầu lưỡi khiến cậu vực dậy sự sống, không trở thành cá mặn nhỏ mất sức.
Đã quá đi thôi!!!
Sakura gãi đầu, chờ đám người kia rời đi cậu mới đến trước máy lần nữa, suy đi tính lại mua một lon nước dễ uống, đi tìm bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn ngồi trong góc nhà tập thể, khoanh chân chăm chú nhìn về phía đội bóng rổ. Cậu đi đến, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh, đưa lon nước vừa mua sang cho hắn.
"Cho cậu đó. Lúc nãy tôi lỡ mua dư."
Suo cầm lấy, chớp mắt đáp, "Thật không?"
"Cho cậu thì cầm đi, tin tôi lấy lại không hả?"
"..Cảm ơn cậu." Suo mấp máy môi, giọng lí nhí, "Không được lấy..."
"Hửm, cậu nói cái gì?" Sakura nghe chưa rõ, cố gắng ghé sát đầu vào.
Suo xấu hổ, lắc đầu: "Không, không có gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com