Chapter 3
"Cậu...ổn chứ?"
Những lọn tóc vàng ̶s̶̶á̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ơ̶̶n̶ ̶n̶̶h̶̶i̶̶ề̶̶u̶ ̶t̶̶r̶̶o̶̶n̶̶g̶ ̶k̶̶í̶ ̶ứ̶̶c̶ ̶c̶̶ủ̶̶a̶ ̶h̶̶ắ̶̶n̶̶.̶ Những lọn tóc vàng ̶t̶̶r̶̶ả̶̶i̶ ̶d̶̶à̶̶i̶ ̶t̶̶r̶̶ê̶̶n̶ ̶b̶̶à̶̶n̶̶.̶ Những lọn tóc vàng ̶n̶̶h̶̶u̶̶ố̶̶m̶ ̶m̶̶á̶̶u̶̶.̶ Cô gái tóc vàng đang nói chuyện với hắn.
Một đôi mắt sáng, to tròn, đầy bối rối—một đôi mắt trông trẻ đến mức không thể tin được— đang nhìn hắn, chớp mắt, hơi lo lắng cho hắn.
Tầm nhìn của hắn lại mờ đi, cổ họng như bị bóp nghẹt. Charity Burbage ̶đ̶̶ã̶ ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶ đang nhìn hắn. ̶H̶̶ắ̶̶n̶ ̶đ̶̶ể̶ ̶m̶̶ặ̶̶c̶ ̶c̶̶ô̶ ̶ấ̶̶y̶ ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶ ̶đ̶̶i̶̶. Đầu cô hơi nghiêng sang một bên. C̶̶o̶̶n̶ ̶r̶̶ắ̶̶n̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶g̶̶i̶̶ế̶̶t̶ ̶c̶̶ô̶ ̶ấ̶̶y̶̶.̶
Cô chớp mắt.
"Snape, phải không?" Cô hỏi. ̶H̶̶ắ̶̶n̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶ ̶r̶̶ồ̶̶i̶, ̶g̶̶i̶̶ố̶̶n̶̶g̶ ̶v̶̶ớ̶̶i̶ ̶c̶̶ô̶.̶ Cô bước lại gần. ̶C̶̶ả̶ ̶h̶̶a̶̶i̶ ̶đ̶̶ề̶̶u̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶̶.̶ ̶H̶̶ắ̶̶n̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶, ̶c̶̶ô̶ ̶c̶̶ũ̶̶n̶̶g̶ ̶v̶̶ậ̶̶y̶, ̶m̶̶à̶ ̶c̶̶o̶̶n̶ ̶r̶̶ắ̶̶n̶ ̶v̶̶ẫ̶̶n̶ ̶c̶̶ò̶̶n̶ ̶s̶̶ố̶̶n̶̶g̶̶.̶
Đây là sự trừng phạt cho hắn sao? ̶V̶̶ậ̶̶y̶ ̶c̶̶h̶̶a̶ ̶h̶̶ắ̶̶n̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶đ̶̶ú̶̶n̶̶g̶ ̶p̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶̶?̶
Severus muốn nói với cô rằng tôi xin lỗi. ̶V̶̶ì̶̶ ̶c̶̶á̶̶i̶ ̶g̶̶ì̶̶̶?̶ Vì cái chết đầy oan ức của cô sao? Vì đáng lẽ ra hắn phải làm gì đó, ̶c̶̶h̶̶ứ̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶p̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶n̶̶g̶̶ồ̶̶i̶ ̶đ̶̶ó̶ ̶c̶̶h̶̶ứ̶̶n̶̶g̶ ̶k̶̶i̶̶ế̶̶n̶ ̶c̶̶ả̶̶n̶̶h̶ ̶c̶̶ô̶ ̶q̶̶u̶̶ằ̶̶n̶ ̶q̶̶u̶̶ạ̶̶i̶ ̶v̶̶ớ̶̶i̶ ̶c̶̶o̶̶n̶ ̶r̶̶ắ̶̶n̶ ̶ấ̶̶y̶ ̶v̶̶à̶ ̶k̶̶h̶̶i̶̶ế̶̶n̶ ̶n̶̶ó̶ ̶t̶̶r̶̶ở̶ ̶t̶̶h̶̶à̶̶n̶̶h̶ ̶m̶̶ộ̶̶t̶ ̶t̶̶r̶̶o̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶h̶̶ữ̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶ơ̶̶n̶ ̶á̶̶c̶ ̶m̶̶ộ̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶ồ̶̶i̶ ̶t̶̶ệ̶ ̶n̶̶h̶̶ấ̶̶t̶ ̶c̶̶ủ̶̶a̶ ̶h̶̶ắ̶̶n̶... Cô vẫn nhìn hắn, có lẽ hơi hối hận vì đã hỏi.
̶H̶̶ắ̶̶n̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶ó̶ ̶l̶̶ý̶ ̶d̶̶o̶ ̶g̶̶ì̶̶ ̶đ̶̶ể̶ ̶b̶̶i̶̶ệ̶̶n̶ ̶m̶̶i̶̶n̶̶h̶ ̶c̶̶ả̶̶.̶ ̶H̶̶ắ̶̶n̶ ̶đ̶̶ể̶ ̶n̶̶ó̶ ̶d̶̶i̶̶ễ̶̶n̶ ̶r̶̶a̶ ̶t̶̶r̶̶o̶̶n̶̶g̶ ̶i̶̶m̶ ̶l̶̶ặ̶̶n̶̶g̶̶.̶
Hắn đã muộn lớp Bùa chú.
Làm sao để xin lỗi cô ấy đây?
Hắn giống như một con cá mắc cạn, miệng cứ đóng rồi lại mở như một tên ngốc, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Những tiếng vọng gào thét trong tâm trí hắn. ̶M̶̶à̶ ̶h̶̶ì̶̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶đ̶̶ó̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶p̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶t̶̶i̶̶ế̶̶n̶̶g̶ ̶v̶̶ọ̶̶n̶̶g̶̶.̶
Hắn muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng cơ thể lại lùi về phía sau.
̶Đ̶̶ồ̶ ̶h̶̶è̶̶n̶ ̶n̶̶h̶̶á̶̶t̶.
Trông cô hơi bối rối ̶c̶̶ứ̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶h̶̶ể̶ ̶c̶̶ô̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶r̶̶ằ̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶r̶̶ư̶̶ớ̶̶c̶ ̶đ̶̶ó̶ ̶h̶̶ắ̶̶n̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶m̶̶ặ̶̶c̶ ̶k̶̶ệ̶ ̶c̶̶ô̶ ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶̶ đi. Cô ôm chặt quyển sách cũ, nét mặt đầy sự bất an. ̶L̶̶ẽ̶ ̶r̶̶a̶ ̶c̶̶ô̶ ̶p̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶h̶̶é̶̶t̶ ̶v̶̶à̶̶o̶ ̶m̶̶ặ̶̶t̶ ̶h̶̶ắ̶̶n̶ ̶r̶̶ằ̶̶n̶̶g̶̶
C̶̶H̶̶Ú̶̶N̶̶G̶ ̶T̶̶A̶ ̶L̶̶À̶ ̶B̶̶Ạ̶̶N̶ ̶M̶̶À̶, ̶S̶̶E̶̶V̶̶E̶̶R̶̶U̶̶S̶, ̶X̶̶I̶̶N̶ ̶C̶̶Ậ̶̶U̶ ̶Đ̶̶Ấ̶̶Y̶, ̶L̶̶À̶̶M̶ ̶Ơ̶̶N̶̶.̶
"Severus?" Đ̶̶ồ̶ ̶h̶̶è̶̶n̶ ̶n̶̶h̶̶á̶̶t̶.
L̶̶À̶̶M̶ ̶Ơ̶̶N̶̶.̶
Hắn quay phắt đi và bỏ chạy.
̶T̶̶ê̶̶n̶ ̶đ̶̶ộ̶̶c̶ ̶á̶̶c̶, ̶t̶̶h̶̶ố̶̶i̶ ̶n̶̶á̶̶t̶, ̶t̶̶h̶̶ằ̶̶n̶̶g̶ ̶k̶̶h̶̶ố̶̶n̶ ̶g̶̶h̶̶ê̶ ̶t̶̶ở̶̶m̶̶.̶
Hắn muốn trốn khỏi mọi thứ. Sao mọi thứ lại kỳ lạ như vậy? ̶L̶̶ũ̶ ̶T̶̶ử̶ ̶Th̶̶ầ̶̶n̶ ̶t̶̶h̶̶ự̶̶c̶ ̶t̶̶ử̶ ̶c̶̶ặ̶̶n̶ ̶b̶̶ã̶, ̶c̶̶á̶̶n̶̶h̶ ̶t̶̶a̶̶y̶ ̶p̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶g̶̶h̶̶ê̶ ̶t̶̶ở̶̶m̶, ̶t̶̶h̶̶ậ̶̶t̶ ̶h̶̶è̶̶n̶ ̶n̶̶h̶̶á̶̶t̶, ̶l̶̶à̶̶m̶ ̶g̶̶ì̶̶ ̶đ̶̶ó̶ ̶đ̶̶i̶, ̶p̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶g̶̶i̶̶ữ̶ ̶k̶̶í̶̶n̶ ̶b̶̶í̶ ̶m̶̶ậ̶̶t̶̶.̶ ̶L̶̶à̶̶m̶ ̶c̶̶h̶̶ú̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶r̶̶ả̶ ̶g̶̶i̶̶á̶ ̶đ̶̶i̶, ̶l̶̶à̶̶m̶ ̶c̶̶h̶̶ú̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶i̶̶n̶ ̶t̶̶ư̶̶ở̶̶n̶̶g̶ ̶đ̶̶i̶, ̶đ̶̶ể̶ ̶c̶̶h̶̶ú̶̶n̶̶g̶ ̶s̶̶ố̶̶n̶̶g̶ ̶đ̶̶i̶, ̶̶ch̶̶ặ̶̶n̶ ̶l̶̶ũ̶ ̶q̶̶u̶̶á̶̶i̶ ̶v̶̶ậ̶̶t̶ ̶đ̶̶ó̶ ̶l̶̶ạ̶̶i̶̶.̶
Hắn không đi xa, ̶h̶̶ắ̶̶n̶ ̶c̶̶h̶̶ư̶̶a̶ ̶b̶̶a̶̶o̶ ̶g̶̶i̶̶ờ̶ ̶đ̶̶i̶ ̶x̶̶a̶̶.̶ Lá phối bỏng rát, bụng quặn thắt như sắp nôn, tim đập thình thịch trong lồng ngực khiến hắn không nghe được bất cứ âm thanh nào, không nghe được ai đó đang gọi hắn, không nghe thấy những tiếng bước chân đang đến gần, thậm chí không cảm nhận được có người đang kéo hắn lại mà chẳng tốn chút sức lực nào.
Lưng hắn đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo, tầm nhìn nhòe đi bởi cơn đau.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt khiến cả thế giới như sụp đổ.
Đôi mắt ̶x̶̶a̶̶n̶̶h̶ ̶l̶̶á̶ hạt dẻ nhìn hắn tràn đầy tức giận.
"Định đi đâu?" H̶̶a̶̶r̶̶r̶̶y̶ James Potter nói, cánh tay anh ghì mạnh vào người Severus, không cho hắn di chuyển.
̶S̶̶e̶̶v̶̶e̶̶r̶̶u̶̶s̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶n̶̶h̶̶ả̶̶y̶ ̶q̶̶u̶̶a̶ ̶n̶̶g̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶v̶̶à̶̶o̶ ̶đ̶̶ê̶̶m̶ ̶đ̶̶ó̶, ̶t̶̶h̶̶i̶ ̶t̶̶h̶̶ể̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶n̶̶ằ̶̶m̶ ̶v̶̶ặ̶̶n̶ ̶v̶̶ẹ̶̶o̶ ̶b̶̶ê̶̶n̶ ̶c̶̶ạ̶̶n̶̶h̶ ̶c̶̶ử̶̶a̶, ̶t̶̶ứ̶ ̶c̶̶h̶̶i̶ ̶c̶̶o̶ ̶q̶̶u̶̶ắ̶̶p̶, ̶m̶̶ặ̶̶t̶ ̶ú̶̶p̶ ̶x̶̶u̶̶ố̶̶n̶̶g̶ ̶s̶̶à̶̶n̶̶.̶ ̶H̶̶ắ̶̶n̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶h̶̶ấ̶̶y̶ ̶r̶̶õ̶ ̶g̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶ ̶m̶̶ặ̶̶t̶ ̶c̶̶ủ̶̶a̶ ̶a̶̶n̶̶h̶, ̶h̶̶ắ̶̶n̶ ̶n̶̶h̶̶ả̶̶y̶ ̶q̶̶u̶̶a̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ ̶đ̶̶ể̶ ̶đ̶̶ế̶̶n̶ ̶b̶̶ê̶̶n̶ ̶c̶̶ô̶ ̶ấ̶̶y̶̶.̶ ̶H̶̶ắ̶̶n̶ ̶n̶̶g̶̶ử̶̶i̶ ̶t̶̶h̶̶ấ̶̶y̶ ̶m̶̶ù̶̶i̶ ̶h̶̶ă̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ắ̶̶c̶ ̶c̶̶ủ̶̶a̶ ̶p̶̶h̶̶é̶̶p̶ ̶t̶̶h̶̶u̶̶ậ̶̶t̶, ̶c̶̶ă̶̶n̶ ̶p̶̶h̶̶ò̶̶n̶̶g̶ ̶e̶̶m̶ ̶b̶̶é̶ ̶c̶̶ó̶ ̶n̶̶h̶̶ữ̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶h̶̶ú̶ ̶t̶̶h̶̶ỏ̶ ̶n̶̶h̶̶ỏ̶ ̶x̶̶í̶̶u̶ ̶v̶̶à̶ ̶c̶̶ô̶ ̶ấ̶̶y̶̶.̶̶.̶̶.̶
Gương mặt Potter nhăn lại vì chán ghét. ̶T̶̶h̶̶ằ̶̶n̶̶g̶ ̶b̶̶é̶ ̶ấ̶̶y̶, ̶c̶̶ậ̶̶u̶ ̶t̶̶a̶ ̶r̶̶ấ̶̶t̶ ̶g̶̶i̶̶ố̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶h̶̶ằ̶̶n̶̶g̶ ̶b̶̶é̶ ̶ấ̶̶y̶, ̶đ̶̶ứ̶̶a̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶ấ̶̶y̶̶... Potter đang suy tư. ̶C̶̶ậ̶̶u̶ ̶t̶̶a̶ ̶r̶̶ấ̶̶t̶ ̶g̶̶i̶̶ố̶̶n̶̶g̶̶.̶̶.̶̶.̶ ̶g̶̶i̶̶ố̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ệ̶̶t̶̶.̶̶.̶̶.̶̶.̶ k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶h̶̶ể̶ ̶n̶̶à̶̶o̶
K̶̶H̶̶Ô̶̶N̶̶G̶ ̶K̶̶H̶̶Ô̶̶N̶̶G̶ ̶K̶̶H̶̶Ô̶̶N̶̶G̶̶!̶̶!̶̶!̶̶!̶
"Snivy mất trí rồi hả?" Sirius Black đang ở đây, ̶đ̶̶ú̶̶n̶̶g̶ ̶r̶̶ồ̶̶i̶, ̶g̶̶ã̶ ̶p̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶ở̶ ̶đ̶̶â̶̶y̶ ̶c̶̶h̶̶ứ̶̶.̶
̶N̶̶h̶̶ư̶̶n̶̶g̶ ̶g̶̶ã̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶ ̶r̶̶ồ̶̶i̶ ̶m̶̶à̶̶.̶̶
T̶̶r̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶g̶̶ã̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶q̶̶u̶̶á̶̶.̶
"Nhìn kìa" Potter ̶đ̶̶ã̶ ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶ ̶t̶̶r̶̶o̶̶n̶̶g̶ ̶p̶̶h̶̶ò̶̶n̶̶g̶ bực bội nói. Black thở dài và ̶c̶̶h̶̶ế̶̶t̶ ̶v̶̶ì̶̶ ̶r̶̶ơ̶̶i̶ ̶v̶̶à̶̶o̶ ̶C̶̶ổ̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶ò̶ ̶v̶̶ò̶ giơ tay lên đỡ trán.
Ánh mắt của Potter vẫn nhìn chăm chú vào Severus. ̶̶Cậ̶̶u̶ ̶t̶̶a̶ ̶t̶̶r̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶y̶ ̶h̶̶ệ̶̶t̶̶.̶̶.̶̶.̶̶.̶ ̶K̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶h̶̶ể̶ ̶n̶̶à̶̶o̶̶.̶
"Chà, vội vã đi đâu mà quên cả giày thế?"
Địa ngục, hắn đang đến địa ngục. Vốn dĩ hắn phải đến lớp Bùa chú. Giờ hắn định đi đâu? Hắn không biết nữa, nhưng hắn nhất định phải thoát khỏi nơi này.
̶G̶̶i̶̶ọ̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶ủ̶̶a̶ ̶J̶̶a̶̶m̶̶e̶̶s̶ ̶c̶̶h̶̶ẳ̶̶n̶̶g̶ ̶g̶̶i̶̶ố̶̶n̶̶g̶ ̶v̶̶ớ̶̶i̶ ̶H̶̶a̶̶r̶̶r̶̶y̶ ̶c̶̶h̶̶ú̶̶t̶ ̶n̶̶à̶̶o̶ ̶c̶̶ả̶̶.
̶H̶̶ắ̶̶n̶ ̶n̶̶g̶̶h̶̶ĩ̶ ̶c̶̶h̶̶ú̶̶n̶̶g̶ ̶s̶̶ẽ̶ ̶g̶̶i̶̶ố̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶h̶̶a̶̶u̶̶.̶
Severus nhắm chặt mắt, cố gắng không nghĩ nữa. Chỉ cần đợi một chút nữa thôi là những bóng ma này sẽ biến mất trong tâm trí hắn. Những bức tường kiên cố, những tầng phòng ngự trong tâm tri đang sụp đổ, hắn không thể dựng lại được, hắn đã thử hết lần này đến lần khác, và-
̶J̶̶A̶̶M̶̶E̶̶S̶ ̶P̶̶O̶̶T̶̶T̶̶E̶̶R̶ ̶G̶̶I̶̶Ố̶̶N̶̶G̶ ̶Đ̶̶Ứ̶̶A̶ ̶T̶̶R̶̶Ẻ̶ ̶Ấ̶̶Y̶ ̶Q̶̶U̶̶Á̶̶.̶
H̶̨͍͇̽͌̊͒̀̀̎͐͠Ĕ̴̢̦̭̱͎̫̰͍̖̈́͗͘͘Ṛ̶̨̤̻̣̪̜̫̹̓͆͐̈̎̊̋͒́ ̶̧̯͍̻͙̳̓̄͐͋̒C̷͖̰͚̼̫̤͈̣͚͈̈́̎̓͒̿̀͘ͅḨ̷̨̧̫̬̹̫̤͈̠̝͍̞͌̉̂̅̃̅̈͆͌̕͜I̷̢̛̛̠̜͙̤͔͐̂̌͊͊̌͐͒̿͆̈́̿͝Ḽ̴̲͉̔͒̔̀͑́̀͆͂͘͝D̵̨̨̤̰͉̙̞̣̻͎̺̝̮͌
(ĐỨA CON CỦA CÔ ẤY)
“Tớ không nghĩ cậu ấy khỏe đâu, James.” Giọng nói chần chừ Remus Lupin vang lên, nhưng cảm giác thật lạ, có chút yếu. Nhưng dù sao thì vẫn là cậu ta.
"Thôi nào bạn tôi". Black nói rồi tiến gần hơn, đứng sau Potter. Severus muốn nhìn gã, không chỉ vì tâm trí hắn đang gào thét rằng HÃY CẨN THẬN, ĐÂY CHỈ LÀ MỘT TRÒ ĐÙA THÔI mà bởi vì... ̶d̶̶ù̶ ̶h̶̶ắ̶̶n̶ ̶c̶̶ó̶ ̶c̶̶ố̶ ̶g̶̶ắ̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶n̶̶à̶̶o̶ ̶đ̶̶i̶ ̶n̶̶ữ̶̶a̶ ̶t̶̶h̶̶ứ̶ ̶d̶̶u̶̶y̶ ̶n̶̶h̶̶ấ̶̶t̶ ̶h̶̶ắ̶̶n̶ ̶c̶̶ó̶ ̶t̶̶h̶̶ể̶ ̶n̶̶h̶̶ớ̶ ̶đ̶̶ư̶̶ợ̶̶c̶ ̶l̶̶à̶ ̶m̶̶ộ̶̶t̶ ̶g̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶ ̶m̶̶ặ̶̶t̶ ̶g̶̶i̶̶à̶ ̶n̶̶u̶̶a̶ ̶x̶̶ơ̶ ̶x̶̶á̶̶c̶ ̶g̶̶ầ̶̶n̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶m̶̶ấ̶̶t̶ ̶h̶̶ế̶̶t̶ ̶s̶̶ứ̶̶c̶ ̶s̶̶ố̶̶n̶̶g̶ ̶s̶̶a̶̶u̶ ̶c̶̶ặ̶̶p̶ ̶m̶̶ắ̶̶t̶ ̶v̶̶ô̶ ̶h̶̶ồ̶̶n̶ ̶ấ̶̶y̶̶.̶
Nhưng Severus không thể, hắn không muốn mở mắt. Hắn không thể chịu đựng được.
Hắn không xứng đáng với điều đó. Hắn không thể ngừng nghĩ về những người mà hắn đã chì chiết, không ai xứng đáng phải chịu đựng nó cả.
"Chúng ta nên đi thôi..." giọng nói ấy, giọng nói ghê tởm của tên đó.
Peter Pettigrew?
̶P̶̶E̶̶T̶̶E̶̶R̶ ̶P̶̶E̶̶T̶̶T̶̶I̶̶G̶̶R̶̶E̶̶W̶̶!̶ ̶P̶̶E̶̶T̶̶E̶̶R̶ ̶P̶̶E̶̶T̶̶T̶̶I̶̶G̶̶R̶̶E̶̶W̶̶.̶ ̶P̶̶E̶̶T̶̶E̶̶R̶ ̶P̶̶E̶̶T̶̶T̶̶I̶̶G̶̶R̶̶E̶̶W̶̶!̶ ̶P̶̶E̶̶T̶̶E̶̶R̶ ̶P̶̶E̶̶T̶̶T̶̶I̶̶G̶̶R̶̶E̶̶W̶̶P̶̶E̶̶T̶̶E̶̶R̶̶P̶̶E̶̶T̶̶T̶̶I̶̶G̶̶R̶̶E̶̶W̶̶P̶̶E̶̶T̶̶E̶̶R̶̶P̶̶E̶̶T̶̶T̶̶I̶̶G̶̶R̶̶E̶̶W̶̶P̶̶E̶̶T̶̶E̶̶R̶̶P̶̶E̶̶T̶̶T̶̶I̶̶G̶̶R̶̶E̶̶W̶̶!̶̶!̶̶!̶̶!̶̶!̶
Đôi mắt Severus mở to.
"Peter" là từ đầu tiên hắn thốt ra trong buổi sáng kinh hoàng ấy. Hắn không thấy được âm cuối vỡ ra trong giọng nói của mình kỳ lạ đến như nào.
Và rồi hắn hét lên.
Việc hắn còn sống hay không đã không còn quan trọng nữa, liệu hắn có thể lý giải được sự tồn tại của mình hay không, liệu hắn có thuộc về nơi này hay không.
Bởi vì hắn chỉ biết hắn đang hét lên rằng Peter Pettigrew là một Tử Thần Thực Tử.
Và rồi hắn ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com