Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

"Kim Sunoo. Cậu lại đây một chút."

Sunoo bước đến chỗ của lão đạo diễn. Ông ta quan sát cậu, sau đó chỉ tay về phía tầng 2.

"Cậu đi thay đồ rồi lên đó, mặc bảo hộ vào rồi nhảy xuống. Biểu hiện tốt một chút, làm được không?"

Kim Sunoo nhìn lão đạo diễn. Gương mặt chẳng có biểu cảm nào.

"Đạo diễn muốn tôi đóng thế?"

"Đúng vậy. Nếu như cậu làm tốt. Những vai diễn sau tôi sẽ ưu ái cậu hơn. Thế nào? Quyết định đi."

Thấy biểu hiện của đạo diễn Hong rất thoái mái. Trong lòng Sunoo tự giễu, rõ ràng đây là một cảnh quay không hề đơn giản. Vậy mà ông ta lại giao cho cậu, từ trước đến giờ Kim Sunoo chưa từng diễn cảnh hành động mạo hiểm như này. Ông ta chính là lấy việc công trả thù riêng.

"Đạo diễn Hong. Chỉ sợ rằng tôi chưa có kinh nghiệm, sẽ không diễn được. Tại sao ông không cân nhắc những diễn viên chuyên nghiệp khác ở đây mà lại đi chọn tôi?"

Đạo diễn Hong ngồi thẳng người. Lười biếng nhìn cậu nói.

"Chính vì họ chuyên nghiệp. Cho nên tôi mới chọn cậu."

Sunoo siết chặt lòng bàn tay, thở ra một hơi tức giận thật nhẹ nhàng rồi lên tiếng.

"Được thôi. Nếu như đạo diễn Hong đảm bảo tôi sẽ được an toàn."

Kim Sunoo không thể nói gì. Rõ ràng ở đây chẳng có ai chứng kiến hay cảm kích cho sự hy sinh này của cậu. Mọi người đều tập trung làm việc, cũng chẳng có sự xuất hiện của sáu người họ. Chỉ có một mình Lee Jin là một mực phản đối.

"Đạo diễn Hong. Cứ để tôi diễn. Sunoo, cậu đừng nhận. Nguy hiểm lắm!"

Lee Jin cuốn cuồng muốn chạy tới chỗ Sunoo nhưng những người khác và Moon Yeji đã ngăn lại.

"Anh Lee Jin, đạo diễn Hong có chủ ý riêng của ông ấy. Những cảnh nguy hiểm trước giờ đều có người đóng thế cho anh mà."

Lee Jin lo lắng đến nỗi không điều khiển được tay chân. Nhưng ngặt nổi trong tình huống này anh không thể làm gì cả, bởi vì những nhà sản xuất lớn cũng ở đây.

"Sunoo. Tại sao cậu lại đồng ý làm chứ?"

Sunoo bước lên tầng 2. Dây an toàn được cài vào người cậu rất chắc chắn. Bên dưới cũng để sẵn đệm hơi.

Lúc ở bên dưới cậu nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản. Sunoo không hẳn là sợ độ cao, ở mức độ này cũng không quá cao so với cậu, trước đây cậu còn chơi những trò mạo hiểm hơn như thế này. Tuy nhiên giờ đây chân cậu lại bắt đầu run rẩy khi nhìn xuống phía dưới. Sunoo phải biểu hiện tốt, lộn một vòng, lúc rơi xuống cũng phải là tư thế thật đẹp. Cậu không chắc mình có làm được hay không.

"Sunoo. Cẩn thận đó!!"

Nghe giọng của Lee Jin, cậu quay sang nhìn anh. Thấy có người vì mình mà lo lắng đến thế, trong lòng cậu cũng xuất hiện cảm giác ấm áp. Cậu cười nhẹ với Lee Jin, ý muốn nói rằng không sao cả.

Sunoo bắt đầu tập trung. Đây là một trong những khó khăn mà cậu phải trải qua nếu muốn trở nên chuyên nghiệp hơn.

"Chuẩn bị! Mọi người tập trung!"

"1.2.3."

"Nhảy!!"

Kim Sunoo không một chút do dự mà dùng sức nhảy xuống, cố gắng đẩy lưng mình để lộn được một vòng trên không trung một cách đẹp mắt, sau đó rơi xuống phao đệm phía dưới. Cú nhảy đẹp đến mức khiến mọi người đều phải trầm trồ.

"Giỏi quá."

"Cậu ấy thật sự rất giỏi. Cú xoay lúc nãy rất đẹp."

Ngay cả đạo diện Hong cũng phải ngẩng người vài giây. Kim Sunoo này...thật sự rất có tài năng.

Đạo diễn Hong lập tức xem lại cảnh quay đó. Các nhà sản xuất cũng vô cùng hài lòng.

Một cảnh quay đẹp, góc quay xuất sắc, biểu hiện cực ngầu...nhưng chẳng ai để ý Kim Sunoo hiện tại như thế nào cả. Họ chỉ lo lắng về hiệu suất đạt được.

Còn Sunoo, sau khi rơi từ tầng 2 xuống. Dù đã có phao đệm cứu hộ nhưng đầu cậu vẫn bị chấn động nên cảm thấy vô cùng đau đớn. Cú ngã quá mạnh làm Sunoo choáng váng.

"Khoan đã! Quay lại một lần nữa đi."

Kim Sunoo ngẩng mặt nhìn đạo diễn Hong.

"Sunoo, lúc gần tiếp đất. Chân cậu thẳng ra một chút. Nhìn xem, nếu thẳng ra thì sẽ rất hoàn hảo."

"Đúng vậy. Đúng là chân có chút cong lại. Cậu thực tập sinh, cậu chịu khó quay lại lần nữa nhé."

Ngay cả nhà sản xuất cũng lên tiếng rồi. Kim Sunoo làm sao có thể từ chối. Chỉ có điều. Đầu cậu đang rất đau, họ một câu cũng không thèm hỏi tình trạng của cậu như thế nào sao.

Kim Sunoo chống tay đứng lên. Gật đầu rồi bước lại lên tầng 2. Một lần nữa đeo vào đồ bảo hộ.

"Cậu ấy đã rất mệt rồi. Đạo diễn Hong, cứ để tôi diễn..."

"Lee Jin. Đừng quên 2 ngày nữa cậu phải diễn một show quan trọng. Quay xong rồi, cậu về nghỉ ngơi đi."

Dạo diễn Hong tỏ vẻ khó chịu rồi tiếp tục chăm chú vào Sunoo.

Trạng thái của cậu đang không được ổn. Sunoo nắm chặt lòng bàn tay. Điều chỉnh hơi thở một cách đều đặn nhất có thể.

"Được rồi. Máy quay chuẩn bị."

"1, 2, 3! Nhảy!"

Ngay lúc Kim Sunoo vừa nhảy xuống. Cửa trường quay đột ngột mở ra. Sáu người các anh cùng nhau bước vào. Đúng lúc chứng kiến cảnh Sunoo lộn người trên không trung.

"KIM SUNOO!!"

Cảnh tượng này khiến tim của họ muốn nhảy thót ra ngoài. Chưa đầy vài giây khi Sunoo thả người xuống đệm phao an toàn. Trái tim họ liền giống như bị thứ thì đó siết chặt.

"Cắt! Tốt lắm. Rất đẹp.."

Đạo diễn Hong khoái chí cười lên một tiếng. Lần này đúng như ý của ông ta.

"SUNOO!"

Lee Heeseung vội vàng chạy tới chỗ cậu, cả Lee Jin cũng vậy. Tuy nhiên Moon Yeji đã lập tức kéo tay anh lại.

"Anh Lee Jin. Đừng quên có nhà báo ở đây."

"Buông ra!"

Lee Jin trừng mắt, thẳng thừng gạt tay Moon Yeji.

Lee Heeseung nhanh chóng đỡ lấy cậu. Đầu Sunoo choáng váng. Phải mất một lúc sau mới có thể định hình lại được.

Cậu nhìn thấy Heeseung và Lee Jin đang gọi mình, liền vội vàng chống tay đứng lên.

"Em không sao chứ? Em cảm thấy thế nào rồi?"

Lee Heeseung rất lo lắng, cuống cuồng xem xét cơ thể Sunoo.

"Sunoo. Cậu sao rồi? Nói cho tôi biết."

Lee Jin cũng lo lắng không kém. Sắc mặt Sunoo rất tệ, có lẽ là đã bị thương rồi.

"Tôi không sao..."

Sunoo liền né tránh hai người họ. Cậu bám vào tường, dù thế nào cũng không chịu nhận sự giúp đỡ từ họ.

"Được rồi mọi người. Thu dọn rồi kết thúc thôi. Hôm nay cảm ơn mọi người nhiều lắm."

Sau lời nói của lão đạo diễn. Mọi người cũng dần dần giải tán..

Kim Sunoo cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng đau đớn. Vừa rồi cậu liều mạng để diễn, cậu đã rất cố gắng để hoàn thành thật tốt. Vậy mà họ nhanh như thế đã bỏ đi.

Cậu trông đợi cái gì chứ? Được mọi người hỏi thăm hay là khen ngợi? Chẳng qua chỉ là một người đóng thế, thà là cậu chết chứ không thể để diễn viên của họ gặp nguy hiểm. Chẳng phải từ đầu ý của tất cả bọn họ đều là như vậy hay sao.

"Sunoo. Tôi đưa em đến bệnh viện."

"Không cần. Tôi không sao, đừng đi theo tôi."

Kim Sunoo cúi mặt. Từng bước chậm chạm mà đi vào bên trong phòng thay đồ.

Tất cả các anh đều đã nhìn thấy. Chân của Kim Sunoo bước đi rất khập khiễng, tay phải bám trụ vào tường mới có thể bước được.

Ngay lúc này đạo diễn Hong tiến đến chỗ của các anh. Cười tươi nói.

"Chào các ngài. Hôm nay mọi việc đều diễn ra rất tốt đẹp. Phim quay cũng xong rồi. Các ngài có muốn xem lại..."

"Mọi chuyện đều tốt đẹp?"

Yang Jungwon đưa ánh mắt đầy sắc lạnh nhìn đạo diễn Hong.

"Ai cho phép ông để cậu ấy diễn cảnh đó?"

"Dạ? Là...chuyện là cảnh quay đó không thể để Lee Jin quay. Cho nên tôi mới tìm người thay thế."

Ngay lúc này, Sim Jaeyun bước đến nắm lấy cổ áo của đạo diễn Hong.

"Kim Sunoo từ lúc nào lại trở thành diễn viên đóng thế vậy hả?"

"Giám...Giám đốc Sim. Tôi, tôi thật sự hết cách. Nhà sản xuất, họ..."

"Khốn kiếp!"

Sim Jaeyun đạp mạnh vào bụng đạp diễn Hong làm ông ta té ngã xuống sàn nhà.

"Cút khỏi Công ty chúng tôi. Đừng để tôi nhìn thấy mặt của ông thêm một lần nào nữa."

"Giám đốc. Xin các cậu hãy suy nghĩ lại. Tôi chỉ muốn bộ phim được quay thật tốt thôi."

"Nếu như cậu ấy xảy ra chuyện gì. Đừng nói là bộ phim. Cả cái mạng của ông cũng không giữ được đâu. Cút!"

Nishimura Riki tức giận đạp vào chân ông ta một cái. Đạo diễn Hong đau điếng ngay lập tức lòm còm ngồi dậy, chạy thật nhanh ra khỏi trường quay. Đây là lần đầu tiên tất cả nhân viên nhìn thấy các vị giám đốc tức giận đến như vậy. Dù cho thường ngày nghiêm khắc cỡ nào cũng không đến nổi như hôm nay. Kim Sunoo...đáng lẽ ra không nên đụng tới cậu ta.

Các anh bước đến chỗ của Lee  Heeseung và Lee Jin. Lúc này Heeseung đã không kiềm chế được mà túm lấy áo của Lee Jin.

"Sao cậu không ngăn lại? Cậu trơ mắt nhìn em ấy gặp nguy hiểm sao?"

Lee Jin nghe vậy thì cũng không kiêng nể bất kỳ điều gì nữa.

"Chính các ngài là người kêu tôi tránh xa cậu ấy. Tôi đã cố ngăn rồi nhưng làm được cái gì hả? Cánh nhà báo lúc nãy đều tập trung ở chỗ này. Tôi đã cố lắm rồi."

"Heeseung hyung. Được rồi."

Jungwon kéo vai Heeseung lại bị anh hất ra. Một mạch đi vào trong để tìm cậu. Lúc tức giận, Lee Heeseung thật sự rất đáng sợ.

"Lee Jin, cậu về nghỉ ngơi đi. Tình hình của Sunoo. Chúng tôi sẽ thông báo cho cậu sau."

Các anh nói rồi cũng bước vào trong. Chuyện này họ không lường trước được. Cảnh quay ban nãy rõ ràng chỉ có những diễn viên hành động chuyên nghiệp mới có thể làm. Kim Sunoo thật sự khiến các anh rất sợ...cảm giác đó, họ hoàn toàn không muốn nó xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Tim của họ rõ ràng đã ngừng đập khi chứng kiến Sunoo từ trên cao rơi xuống. Cứ ngưng đập như thế cho đến khi cậu từ từ chống tay đứng dậy. Trong lòng các anh lúc đó không thể nào kiềm nén được sự tức giận đối với người đã bắt cậu diễn cảnh đó. Sáu người thật sự chỉ muốn đem tên khốn họ Hong đó băm thành từng mảnh vụn, khiến hắn ta phải chịu đựng giày vò, cả cuộc đời này không một giây nào có thể ngóc đầu lên nổi.

*

Kim Sunoo bước vào nhà vệ sinh. Cậu nhìn gương mặt xanh xao mệt mỏi của mình trong gương. Lồng ngực Sunoo đau thắt, cảm giác giống như bị ai đó chà đạp, vừa tức giận là vừa tủi thân.

"Không được khóc. Không thể khóc, Kim Sunoo..đừng khóc mà."

Nước mắt Sunoo rơi xuống ướt đẫm gương mặt. Cậu tựa cả người vào tường. Chân mỏi nhừ, chịu không được mà ngồi bệt xuống sàn gạch. Hai bàn tay ôm lấy gương mặt nấc lên như một đứa trẻ.

Cậu cảm thấy rất mệt, đầu đau như búa bổ. Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Mục đích của cậu khi đến đây là lật đổ bọn họ cơ mà, tại sao bây giờ cậu lại phải chịu đựng những chuyện này....

"Kim Sunoo."

Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Sunoo không ngẩng mặt, cũng không thể nín khóc được.

Lee Heeseung ngồi xuống bên cạnh. Đưa tay đặt lên vai Sunoo, giọng nói rất nhẹ nhàng phát ra.

"Tôi đưa em về nhà nhé."

Sunoo hơi tránh né. Cậu biết sáu người bọn họ đều đang đứng trước mặt mình, đều đang chứng kiến cảnh tượng khó coi này.

"Sunoo. Ngẩng mặt nhìn tôi được không?"

Lee Heeseung kiên nhẫn nắm tay cậu. Chỉ thấy Sunoo cứ im lặng, nhưng tiếng nấc vẫn đều đều phát ra.

Lee Heeseung choàng tay ôm lấy cả cơ thể Sunoo vào lòng.

"Được rồi, được rồi, em cứ khóc đi. Tôi ở đây với em."

Kim Sunoo cảm nhận được hơi ấm phát ra từ cơ thể anh. Cả mùi hương đầy quen thuộc. Cậu mở mắt ra, được một lúc lâu sau mới có thể nói ra vài chữ.

"Tôi như thế này...các anh đã vui chưa?"

Các anh nhíu mày. Kim Sunoo đang nói cái gì vậy chứ.

"Kim Sunoo. Chuyện vừa rồi hoàn toàn không phải là ý của chúng tôi."

Park Sunghoon lên tiếng. Biểu hiện có chút gấp gáp. Sunoo chỉ im lặng ngồi trong lòng của Heeseung.

Được một lúc sau Park Jongseong mới tiếp tục nói thêm.

"Đã nói là không phải ý của chúng tôi. Tên đạo diễn đó bị tống cổ rồi. Cậu...đừng có làm cái bộ dạng đó nữa."

"Tôi đã làm rất tốt mà."

Kim Sunoo ngẩng mặt nhìn các anh, nước mắt ướt cả gương mặt. Nhìn đáng thương đến đau lòng.

"Tôi tưởng chỉ cần làm tốt thì họ sẽ mở lòng với tôi dù chỉ một chút."

Kim Sunoo mệt mỏi, nước mắt cứ chảy ra liên tục.

Các anh sau khi nghe được câu đó từ cậu. Trong lòng họ cảm giác rất lạ, giống như những đề phòng trước đây đối với Kim Sunoo đều không còn nữa. Trước mặt họ giờ đây là một Kim Sunoo vô cùng yếu đuối, lời nói phát ra không còn được như trước đây nữa. Cậu bây giờ, đã không còn bất cứ ý đồ gì với các anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com