Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Kim Sunoo cùng Park Jongseong ngồi trên bàn ăn. Cậu nhìn anh rất lâu, cảm thấy gương mặt người này vô cùng khó gần, tuy nhiên tính cách trầm lặng có vẻ rất ấm áp. Không biết khi cười lên sẽ thế nào nhỉ?

"Cậu thích nhìn người khác như vậy?" - Park Jongseong lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Sunoo nhún vai một cái rồi nói:

"Tôi chỉ nhìn những người có nhan sắc."

Park Jongseong tựa người vào ghế, tay khoanh trước ngực, biểu hiện không mấy thân thiện khi nghe được những lời đó của cậu.

"Cậu học hát từ lúc nào?"

"Hai năm trước."

"Là tự học, hay là có ai dạy cho cậu."

Sunoo nhìn anh, cậu chống tay lên cằm. Trên môi lộ ra một nụ cười nhẹ không rõ ý tứ.

"Những chuyện này tôi nghĩ các anh đều đã biết cả rồi mà. Tôi đã nói là tự học."

Ngón tay của Park Jongseong gõ nhẹ trên mặt bàn.

"Nhưng việc cậu vào đây vì chúng tôi thì không."

Kim Sunoo có chút bất ngờ, tuy nhiên nét mặt vẫn không hề thay đổi.

"Tôi chỉ nói khi ở riêng với các anh thôi. Nếu như lúc đó các anh biết, sợ rằng sẽ không chọn tôi."

Kim Sunoo nhướng mày một cái rồi tập trung vào bữa trưa. Trong lòng cậu cười thầm, đích thân đến đây xem cậu ghi hình, còn cùng cậu ăn trưa. Những người này cũng không phải là khó đối phó, chỉ cần làm ra bộ dạng ngây thơ hoạt bát là đã khiến họ đặc biệt chú ý rồi.

"Mỗi ngày cậu tập vũ đạo bao nhiêu tiếng?" - Park Jongseong nhìn vào vết hằng đỏ ngay tay trái của cậu.

Sunoo thử chạm, cảm thấy hơi đau nên cũng cố tình diễn cho ra trò một chút.

"Tôi không rõ. Lúc không đến Công ty, sau bữa sáng thì tôi tập luyện đến khi nào cảm thấy tốt thì thôi."

Park Jongseong có chút trầm tư. Nhìn thẳng vào gương mặt của Sunoo. Giống như muốn đem hết nét mặt và từng câu từng chữ của cậu ghi nhớ, còn mục đích để làm gì thì Sunoo không thể nào đoán được. Chỉ cảm thấy cách anh ta nhìn mình hơi kỳ lạ.

Park Jongseong không nói gì nữa. Ánh mắt cũng dời đi. Điều này làm Kim Sunoo vô cùng thắc mắc. Thời gian gần đây họ đặc biệt chú ý đến cậu, tuy nhiên vẫn có điều gì đó làm cậu không thể nào yên tâm được.

Toàn bộ người trong Công ty đều ấn tượng với khả năng và cách làm việc của Kim Sunoo. Vì thế mà cậu nhận được rất nhiều đặc ân từ mọi người, nhưng cậu chỉ chú tâm đến duy nhất sáu người họ. Cha Seo Hyun trước đây khi còn liên lạc đã nói với cậu rằng những người đứng đầu của Enha ai nấy đều vô cùng tài giỏi, họ chính là thần tượng của anh, cũng chính là người trực tiếp đào tạo anh. Kim Sunoo hiện tại được họ chỉ dẫn vô cùng nhiệt tình, cậu ngày đêm đều cố gắng tập luyện, thực hiện đúng theo những quy tắc mà họ đề ra. Việc gì cũng bị quản lý vô cùng chặt chẽ, từ việc ăn đến ngủ nghỉ đều phải có giờ giấc cụ thể.

Kim Sunoo nghĩ mình có thể chịu được, những điều này tuy khó nhưng cậu vẫn có thể vượt qua. Hiện tại chỉ mới được 2 tháng kể từ lúc vào Công ty, cậu chưa thể khẳng định được điều gì với những người ở đây cả, nhưng có một điều Kim Sunoo rất chắn chắn....Chính là cậu đã hoàn toàn có ảnh hưởng đến sáu người họ rồi.

.

.

.

.

"Chào buổi sáng. Cậu sao rồi, tập luyện có vất vả lắm không?"

Là Lee Jin. Cậu đang trong phòng tập thì anh bước vào.

Kim Sunoo gật gật đầu, thở ra một hơi mệt mỏi.

"Đương nhiên là mệt, nhưng tôi chịu được."

Lee Jin cười nhẹ, đưa cho cậu một lon nước có ga.

"Là loại không calo, nghỉ ngơi một chút đi."

Sunoo nhận lấy lon nước từ tay anh, cậu ngồi xuống, mồ hôi nhễ nhại, mỗi lần luyện tập thật sự làm cho Sunoo hao tốn rất nhiều sức lực, nhưng dạo gần đây đã dần quen rồi.

"Tôi nghe mọi người nói cậu rất chăm chỉ. Hôm nay mới được tận mắt chứng kiến."

"Thời gian vừa qua anh không ở Công ty. Chẳng ai nói chuyện với tôi cả." - Sunoo nhìn Lee Jin, sau đó để ý thấy anh còn mang theo thứ gì đó.

"Đó là gì vậy?"

"À, là quà tôi mang mua ở Mỹ về, tặng cậu."

Kim Sunoo hào hứng vừa mở quà vừa nói:

"Không ngờ anh lại nhớ đến tôi đó."

Là một chiếc áo khoác hiệu, không cần nhìn kỹ cũng biết giá cả cao ngất ngưỡng. Kim Sunoo có chút bất ngờ, anh ta tặng đồ giá trị đến vậy cho cậu mặc dù chỉ mới quen biết. Lúc nãy cậu còn tưởng đơn giải chỉ là đồ ăn hay là quà kỷ niệm gì đó.

"Tôi thấy nó rất hợp với cậu. Xem như quà chào mừng đồng nghiệp mới."

Lee Jin nói chuyện rất vui vẻ, hầu như lúc nào cũng vậy, anh ta luôn cười với cậu. Cậu đã từng nhìn thấy Lee Jin trong lúc làm việc, là một người hoàn toàn nghiêm túc, không hề có biểu hiện vui vẻ lúc này.

"Lee Jin, tôi hỏi anh một câu. Lúc trước anh có bao giờ có ý định định bỏ cuộc không?"

Đột nhiên Sunoo lại hỏi như vậy khiến Lee Jin có chút bối rối. Anh thở ra một hơi, chống hai tay ra phía sau, miệng cười nhẹ rồi nói:

"Tôi đã từng, sau khi ở Công ty được 7 tháng tôi đã định sẽ từ bỏ."

Anh quay sang nhìn Sunoo.

"Nhưng nhờ một câu nói của ngài Yang Jungwon, tôi đã quyết định vẫn tiếp tục con đường này."

"Một câu nói...?"

Sunoo bất giác nắm chặt vạt áo, mặt cũng hơi cúi xuống, được một lúc thì ngẩng lên.

"Vậy tại sao trước đây lại có nhiều người rời khỏi công ty vậy chứ."

"Vì đó là lựa chọn tốt nhất của họ."

Một giọng nói khác vang lên, Kim Sunoo thừa đoán được đó là giọng của ai.

Yang Jungwon vừa nói vừa cùng các anh bước vào trong, lập tức Lee Jin đã đứng lên cúi đầu chào họ. Sunoo cũng vậy, vốn dĩ cậu không có ý định đứng lên vì đã tập luyện nhiều rồi, chân cậu hơi mỏi, với lại mỗi lần gặp họ cậu cũng không cần phải kiên nể đến vậy. Vốn dĩ đã ngồi ăn cùng nhau rồi còn gì.

Yang Jungwon đứng trước mặt cậu rồi nói tiếp câu lúc nãy:

"Nếu như không có đủ năng lực thì nên từ bỏ. Chúng tôi không thể giữ những người không có năng lực."

"Vậy những công sức trước đó của họ không phải đều sẽ lãng phí hết sao."

Kim Sunoo có vẻ rất nghiêm túc khi nói về chuyện này, giọng cũng trầm xuống. Gương mặt cúi nhìn xuống chân mình, Lee Jin ở bên cạnh còn thấy hai tay của cậu đang bấu chặt lấy nhau.

Park Sunghoon khụy gối ngồi xuống đối diện cậu, bàn tay đặt lên cánh tay Sunoo.

"Những nỗ lực của họ đều không thể so với cậu."

Kim Sunoo ngẩng mặt nhìn anh, trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều điều không ai có thể hiểu được. Cậu ngay lúc này chỉ cảm thấy rất bức rức trong lòng. Những lời cậu và họ đang nói...tất cả đều liên quan đến anh Seo Hyun.

Park Sunghoon không biết là đang suy nghĩ gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Sunoo rồi nói:

"Cậu biết rõ bản thân đã nỗ lực đến mức nào thì đừng bao giờ suy nghĩ đến việc từ bỏ."

Kim Sunoo cảm nhận được một chút nghẹn đắng từ cổ họng, đôi mắt bắt đầu cay nhòe khó chịu. Cậu vội dời mắt sang hướng khác, hít vài một hơi rồi lên tiếng.

"Tôi phải tập luyện rồi..."

Kim Sunoo đứng lên, bắt đầu luyện tập vũ đạo một mình. Cậu phải cố gắng tập luyện nhiều hơn nữa nếu như muốn lấy được sự tin tưởng của họ. Cũng vì một lí do khác...khi tập luyện tốt một bài vũ đạo, Sunoo cảm thấy rất hào hứng, giống như đã vượt qua thêm một giới hạn nữa của bản thân. Chỉ là chân cậu rất mỏi, tối về nhà có chút đau.

Các anh nhìn cậu một lúc rồi chuyển tầm nhìn sang Lee Jin vẫn đang đặt sự chú ý lên Sunoo. Nishimura Riki tiến đến nói:

"Nghe nói buổi biểu diễn của cậu ở Mỹ rất thành công. Làm tốt lắm, chẳng những vậy còn đặc biệt quan tâm đến thực tập mới nữa."

Lee Jin nhận ra trong lời nói của Riki có vài phần không mấy thiện cảm. Anh cười trả lời:

"Tôi nghĩ đồng nghiệp nên giúp đỡ nhau. Với lại, cậu ấy cũng rất đáng yêu, ai cũng muốn thân thiết."

Các anh đều nhìn Lee Jin một lượt từ trên xuống, người này vào Công ty đã hơn 5 năm, tận tâm tận lực với công việc, nói đúng hơn là có đam mê thật sự, ở trước mặt các anh luôn là bộ dạng kính trọng nhất. Tuy nhiên việc anh ta quan tâm đến người mới thì đây lại là lần đầu tiên.

"Cậu trở về chuẩn bị cho những lịch trình tiếp theo đi. Đừng để bản thân quá rãnh rỗi."

Sau câu nói của Nishimura Riki, Lee Jin cũng không nói gì thêm. Anh quay sang nhìn Sunoo một chút rồi đưa tay chào cậu.

"Sunoo, tôi đi trước nhé. Hẹn gặp lại cậu."

Sunoo cũng vẫy tay chào, nở một nụ cười đầy thân thiện. Điều này làm các anh hơi khó chịu.

Thì ra là không phải chỉ tiếp xúc thân thiết với các anh. Kim Sunoo cũng thật biết lựa người để tạo mối quan hệ.

Sunoo rất chú tâm về việc tập vũ đạo, bản thân đã khá hơn so với lúc đầu. Cậu cố gắng chăm chỉ để lấy được toàn bộ sự tin tưởng từ họ, cộng với việc trong đầu luôn phải tính toán làm sao để tiếp cận được họ gần nhất có thể.

Kim Sunoo trong lúc luyện tập ánh mắt vẫn luôn nhìn sáu người. Họ đang quan sát từng động tác của cậu, dường như rất tập trung. Kim Sunoo trong lòng đầy sự đắt ý, đúng là từ nãy đến giờ họ chưa từng rời mắt khỏi cậu.

Bận suy nghĩ đến mất tập trung, cho nên cậu vô tình trượt chân ngã xuống. Lần này không phải là do cậu cố ý.

"Không sao chứ?"

Lee Heeseung là người nhanh nhất chạy đến nắm tay cậu. Rất nhanh đã đỡ lấy cả người Sunoo một cách vững vàng.

Kim Sunoo bất động. Tay vô thức nắm chặt lấy cổ áo của Lee Heeseung. Điều bực bội nhất chính là tim cậu đang đập liên hồi.

Gần quá. Gương mặt Lee Heeseung kề sát mặt cậu, đáy mắt của anh ta hiện lên hình ảnh của cậu rất rõ ràng.

Cả sáu người họ đều tiến về phía cậu. Kim Sunoo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu vội vàng đứng thẳng người.

"Không sao. Giày tôi có chút trơn."

"Hôm nay tới đây thôi. Cậu mệt rồi, tập luyện quá sức cũng không phải tốt." - Tay Heeseung vẫn ôm lấy vai Sunoo. Trong lời nói cũng thể hiện vài phần lo lắng.

Sunoo cười lên một tiếng.

"Các anh đang lo cho tôi sao."

"Đúng vậy. Là lo cho sức khỏe của cậu." - Heeseung siết vai Sunoo một cái rồi nói tiếp.

"Với lại, trong lúc tập luyện thì đừng để mất tập trung, sẽ nguy hiểm."

Kim Sunoo ngẩng mặt nhìn Heeseung. Vẫn là ánh mắt hút hồn đó.

"Vậy các anh thường ngày nghỉ ngơi bằng cách nào. Điều này tôi cũng muốn học." - Môi Sunoo lộ ra một nụ cười nhẹ, mềm mại và ngọt ngào.

Nishimura Riki nắm lấy cằm cậu, vừa mang ý đùa cợt vừa mang nét bí ẩn mà nói:

"Đương nhiên là....nằm trên giường thư giãn rồi. Điều đơn giản này mà cậu cũng muốn học sao?"

Nishimura Riki nhìn thẳng vào mắt cậu, Sunoo mặt dù bề ngoài không hề lộ ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng ánh mắt sắc sảo của người trước mặt căn bản không ai có thể khống chế được mà dao động, nếu như nhìn lâu...cũng sẽ khiến người khác rùng mình đến xao xuyến.

Kim Sunoo quay sang hướng khác, chính là dùng biểu cảm tự nhiên nhất để lãng tránh Riki. Cậu cười nhẹ rồi nói.

"Ở nhà tôi chán quá rồi. Chẳng có ai để nói chuyện cả, không biết...tôi có thể đến nhà các anh chơi được không."

Kim Sunoo đề cập chuyện này một cách rất thoải mái, ánh mắt mong chờ nhìn các anh. Khi thấy họ không trả lời, Sunoo đã nắm lấy cánh tay Riki rồi nói thêm.

"Chúng ta đã là bạn rồi mà. Các anh cho tôi đến nhà, tôi sẽ làm bữa tối cho các anh."

Nishimura Riki nhìn lại tay của mình. Kim Sunoo vậy mà nắm chặt lấy tay anh không chịu buông, còn bày ra vẻ mặt hớn hở đó nữa.

"Được thôi. Do cậu chăm chỉ nên cứ làm theo ý cậu."

.

.

.

.

Thực tập sinh mới của công ty vậy mà lại được đến nhà của sáu vị lãnh đạo cao quý. Sunoo vừa bước vào đã liên tục nói thích cấu trúc của căn biệt thự.

Trên báo đài chưa từng đưa tin về nơi ở của các anh, Sunoo đã muốn biết lâu rồi nhưng chưa có cơ hội. Xem ra cậu chính là người đầu tiên biết chỗ này, cách bày trí ở nhà với phòng làm việc của họ rất giống nhau, ngay cả sofa và rèm cửa cũng là cùng một kiểu. Nơi này khá tách biệt vì nằm ở khu riêng, xung quanh cũng chỉ có nhà của họ, không hề có hàng xóm nên nhà chiếm diện tích vô cùng lớn.

"Cậu mà cũng biết nấu ăn? Không ngờ đấy."

Nishimura Riki bước vào phòng bếp, thấy Sunoo đang chuẩn bị bữa tối như lời cậu đã nói.

"Tôi tự nấu ăn từ nhỏ rồi. Anh muốn nếm thử không?" - Sunoo gắp một miếng thịt xào được tẩm gia vị lên trước miệng của Riki.

"Thử một miếng đi. Tôi còn chưa biết khẩu vị của các anh như thế nào."

Riki ăn thử, mùi vị cũng được. Anh gật gật đầu.

"Được rồi, chúng tôi không kén ăn."

Riki định đi ra ngoài nhưng đã bị Sunoo ngăn lại. Cậu mỉm cười, tay chạm lên khóe môi của anh.

"Anh đúng là giống trẻ con quá."

Tay cậu lau đi nước sốt dính trên môi của Riki, nhẹ nhàng chạm tay lên môi anh, còn chăm chú nhìn anh.

"...Anh ở đây phụ tôi dọn bữa tối đi."

Nishimura Riki đứng im bất động. Kim Sunoo làm những hành động này, đúng là....

Anh nắm lấy cổ tay cậu, cúi người đối mặt với Sunoo rất gần, nhanh đến mức cả cậu cũng không kịp định hình. Riki hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sunoo rồi nói.

"Gan cậu lớn thật?"

Kim Sunoo lúc này vẫn còn đang mặc tạp dề trên người. Hành động hiện tại của hai người thật giống như đang diễn một cảnh phim lãng mạn.

Kim Sunoo chạm vào cổ áo sơ mi của anh, giọng nói như tiếng mèo con phát ra.

"Chỉ cần anh không cảm thấy khó chịu là được."

Cả Nishimura Riki và Kim Sunoo nhìn thẳng vào gương mặt của đối phương. Đột nhiên Riki bất ngờ nắm lấy cằm cậu, nụ cười trên môi anh xuất hiện...Tuy nhiên Sunoo lại không hiểu được ý tứ trong điệu cười đó của anh. Vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, nhưng cậu có một cảm giác gì đó hơi kỳ lạ...Nishimura Riki đang siết chặt cằm cậu đến phát đau.

Riki cuối mặt gần sát cậu hơn, giọng nói phát ra như muốn thu hết mọi sự chú ý của người đối diện lên mình.

"Cậu...là đang nhắm vào Enha, hay là đang nhắm vào chúng tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com