Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Điều kiện

Takemichi chẳng kịp về nhà đã phải chạy đến địa chỉ mà số điện thoại kia gửi đến cho cậu. Đây rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết cậu, còn biết cả giới tính của cậu nữa! Takemichi nhiều lần gọi đến số của người nọ nhưng những lần nhận lại chỉ là tiếng thuê bao hoặc là người kia trực tiếp tắt máy tỏ ý không muốn nghe. Cậu cảm giác mình như phát điên, hoặc chỉ là cậu đang run sợ vì bị người lạ phát hiện.

Giữa trời trưa nắng nóng, mới sáng Takemichi còn nghĩ mặt đồ tay dài cho đỡ lạnh. Giờ thì cậu đang nóng đến túa cả một đống mồ hôi sau lưng. Dừng chân trước điểm hẹn, Takemichi nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy ai. Rồi đột ngột tay bị nắm lấy, cả người vô lực dựa lưng vào lòng của người phía sau.

Cậu thoáng thấy hai bím tóc dài quen thuộc, Takemichi gần như trợn tròn mắt. Lại là anh! Cái tên này đúng là khắc tinh của cậu mà!

"Takemichi, chạy vội như vậy không mệt sao?" Ran hơi cúi đầu, một tay luồn qua giữ lấy eo cậu, tay còn lại thì cầm khăn lau bớt đi chỗ mồ hôi đang tuôn trên trán và cổ của cậu. "Đã bảo là cứ từ từ mà."

"Tôi không giỡn với anh đâu!"

Takemichi trực tiếp hất đi bàn tay của anh ra khỏi mặt mình, gần như vì giận mà chẳng còn chút kiên dè nào đối với người này. 

Không những không tức giận mà Ran còn khẽ cười vì dáng vẻ xù lông của Takemichi. Cậu chỉ hất tay anh ra chứ chẳng hề muốn thoát khỏi vòng tay của anh, biết đây chẳng qua là do cậu không kịp để ý nhưng Ran vẫn rất thích thú. Lại thấy cả người cậu đều nóng hổi, mồ hôi cũng túa ra khá nhiều nên anh đành buông cậu ra, kéo người vào trong siêu thị cho mát.

"Haitani-san..."

Chẳng để Takemichi nói nốt câu thì Ran đã cắt ngang: "Em đang nói chuyện với Rin hay anh?"

Ở đây ngoài anh ra thì còn ai nữa đâu! 

Takemichi bức xúc nhưng vẫn nhịn lại rồi chậm rãi đáp: "Với anh, Ran."

"Ừ, sao thế?" Anh hài lòng gật đầu rồi thản nhiên hỏi lại cậu.

Lại còn hỏi. Cậu đến đây còn không phải vì chuyện của mình bị anh biết sao!

"Anh muốn gì ở tôi? Tại sao cứ mãi... làm khó tôi như vậy?"

Ran đưa người đến một hàng ghế trống, cùng với cậu ngồi xuống rồi mới từ từ suy nghĩ đến câu hỏi vừa rồi. Muốn gì à? Tất nhiên là tình cảm của cậu rồi. Nhưng anh không thể gấp gáp, Takemichi bây giờ vẫn còn phòng bị với anh lắm.

"Chỉ là chán quá nên muốn tìm chút thú vị thôi."

Nói rồi anh đưa tay nghịch tóc của cậu. Hành động này nếu là kiếp trước thì sẽ là Takemichi ngồi nghịch tóc anh, bây giờ có dịp làm điều ngược lại thì ngại gì không làm.

Takemichi sợ nhất là tính cách của những người như Ran. Một tên khó nắm bắt và làm theo những điều mình muốn. Cậu sợ dù bây giờ bản thân có ngăn được anh thì sớm muộn gì cũng bị anh tung tin mình giả gái. Nghĩ đến đây cậu không khỏi nhớ về năm cấp hai của mình, cậu không muốn bây giờ cũng bị như thế...

Nhận ra được Takemichi đang vì điều gì đó mà run sợ, Ran chợt nhớ đến cái tên lần trước bị đánh đến không thương tiếc rồi khẽ tặc lưỡi. Nếu như suy nghĩ một chút cũng có thể biết Takemichi đã bị bắt nạt vì lí do gì rồi, hành động của anh bây giờ có khác nào đang khơi lại chuyện cũ trong cậu đâu.

Ran buông tay khỏi tóc cậu rồi nắm lấy đôi bàn tay đang hơi run kia. Anh vốn đâu có định để cậu sợ đến mức này, chỉ muốn nhìn cậu lúng túng đỏ mặt một chút thôi.

"Trêu em thôi, anh không hay đào bí mật của người khác ra đâu." Thấy cậu vẫn không mấy tin tưởng, Ran đành nghĩ ra một loại trao đổi. "Nếu em nói lí do phải giả gái rồi đi chơi cùng anh hôm nay thì anh sẽ không nói cho ai biết hết. Kể cả Rin luôn."

"... Thật ạ?"

Takemichi cuối cùng cũng ngẩn đầu nhìn sang anh. Thấy người nọ gật đầu cậu dù không tin lắm nhưng vẫn nói cho anh biết lí do.

"Mẹ của em muốn thế, bà ấy muốn chứng minh cho người ta thấy con gái của bà không vô dụng như bà, cũng muốn nói rằng bà không phải vì sinh con trai nên mới được cái này cái nọ."

"Ồ..." Thì ra vấn đề là từ người mẹ kia.

Ran không hỏi thêm gì nữa, xoa đầu cậu một hồi rồi đứng dậy. Nhìn đến cửa hàng quần áo ở gần đó rồi nói với Takemichi: "Đi chơi thôi!"

Cậu ngơ ngác đứng dậy đi cùng anh. Lúc thấy mình được dẫn vào cửa hàng bán quần áo thì tròn mắt.

"Đồ thấm mồ hôi khó chịu lắm, thay bộ khác rồi tính tiếp."

Bây giờ Takemichi đang để tóc dài, cùng với khuôn mặt baby kia mà bảo cậu mặc đồ con trai thì không hợp cho lắm. Thế nên Ran dù muốn nhưng vẫn phải mua một bộ đồ nữ cho cậu.

Takemichi được anh chọn cho một chiếc áo croptop cùng chân váy, lại thêm vài phụ kiện khác như tất ống vòng tay này kia. Xong anh còn đưa cậu đi làm tóc, phải nói là rất bài bản.

Trước đó Ran còn đang dằn vặt bản thân, nhưng xét đến việc cậu đã mặc đồ nữ thành quen rồi, nghĩ suông một chút thì bây giờ tiếp tục mặc cũng đâu có gì. Chăm chút cho cậu thêm tí nữa thì người con trai này siêu cấp xinh đẹp rồi.

Nhìn Takemichi được mình dẫn đi tới lui để làm tóc trang điểm đủ thứ, thành phẩm thì không còn gì để chê. Anh nhìn cậu hồi lâu liền muốn tiến tới ôm hôn người ta rồi, mà nghĩ đến việc sẽ bị cậu ghét nên anh đành kìm lại.

"Nắm tay được chứ?"

Ran giơ tay ra trước mặt cậu rồi hỏi ý. Takemichi đứng đối diện suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là nắm lấy tay anh. Người ta dù sao cũng giữ bí mật cho cậu rồi, hành động nắm tay này cũng không có quá đáng gì. Về nhà cậu trình bày sự việc, giải thích kĩ với Hinata là được rồi.

Thấy cậu chấp nhận nắm tay mình Ran liền vui vẻ, cùng cậu dạo quanh siêu thị đến gần năm giờ chiều mới chịu dẫn người về nhà. 

"Ở trường đừng có ngó lơ anh đó." Ran nhắc nhở.

"Vâng, em biết rồi." Takemichi nhanh chóng gật đầu để còn có thể vào nhà.

Nhìn cậu vào hẳn trong nhà xong anh mới quay người chuẩn bị về nhà mình. Đọc tin nhắn Rindou gửi đến, toàn là những lời cằn nhằn vì anh ra ngoài mà chẳng nói rõ gì với hắn. Ran chỉ khẽ cười, trong lòng thầm xin lỗi đứa em trai yêu dấu của mình. Anh đã tiếp cận được Takemichi rồi, ấn tượng ban đầu không được tốt lắm nhưng hôm nay đi chơi cùng anh đã xây dựng được hình tượng cho cậu. Để cậu xúc động rồi nhớ nhung mình! 

Cái hành động đào góc tường nhà người khác Ran chưa từng làm nhưng không phải là không biết làm. Nếu là để giành Takemichi về tay, anh không ngại gì đâu.

.

.

.

Takemichi vừa về đến nhà là liền đi tẩy trang tắm rửa sạch sẽ, mặc vào mình chiếc váy rộng thùng thình cực kì thoải mái liền trèo lên giường nằm. Điện thoại sớm đã sắp hết pin, nhưng cậu vẫn muốn nhắn tin cùng Hinata nên đã vừa sạc vừa dùng.

Cậu kể anh nghe về ngày hôm nay của mình, về tường tận chuyến đi chơi cùng với Ran. Hinata không bày tỏ quá nhiều, chỉ hỏi trong lúc đi chơi Ran có làm gì cậu không, Takemichi cũng thành thật trả lời, có gì nói đó. Kể xong hết thảy, Hinata làm nũng với cậu đôi câu và nói rằng tuần sau muốn cùng cậu đi chơi cả ngày. Takemichi cũng không có gì phải từ chối, nhanh chóng đồng ý ngay.

Xong vì mệt, Takemichi nhắn thêm được đôi ba câu đã ngủ quên mất.

Hinata nhắn thêm mấy câu mà chẳng có ai đáp lại, đoán chắc rằng cậu đã ngủ quên. Anh chỉ có thể mỉm cười, tắt điện thoại ném sang bên cạnh. Một thân cao mét tám ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào chương trình đang chiếu trên ti vi, tâm trí lại chẳng hề để vào nội dung của nó. Lúc Naoto từ phòng bước xuống để uống nước trông thấy anh trai đang ngồi ở đó, mặt hầm hừ xung quanh cũng tỏa ra một loại sát khí người sống chớ lại gần. Cậu ta khó hiểu, lại nhớ rằng anh từng kể cậu nghe là đã làm lành với bạn gái. Cậu ta thản nhiên đoán rằng anh lại ghen chuyện vớ vẩn gì với cô bạn gái đó rồi.

____________________

Đăng nhanh nhưng ngắn, haha (ಥ ‿ ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com