Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68

Màn hình điện thoại tối đen sau khi đã phát xong vài video trên mạng. Khoang xe yên tĩnh đến dị thường khiến cho tài xế hiếm khi cảm thấy lạnh lẽo sống lưng.

Mọi khi dù có thế nào thì tiểu thư vẫn sẽ luôn cười nói với hai vị phụ huynh của mình. Ngày hôm nay lại đặc biệt không nói gì cả. Phu nhân Hinoe nhận ra điểm khác thường của con gái, cũng nhớ đến vài tấm ảnh từng phát hiện ở trong phòng của con nên cũng biết ý mà im lặng không hỏi tới.

Tuy nhiên ông Hinoe lại không tinh ý được như vợ mình. Mới vừa nãy còn thấy con gái vui vẻ mà bây giờ tâm trạng đã như chiếc xe không phanh tuột dốc liền cất lời hỏi ngay.

"Hitome, làm sao thế?"

"Có một phiền phức nhỏ mà thôi." Hitome vẫn nhìn về phía trước, nhàn nhạt đáp lời ba mình. Như chợt nghĩ đến gì đó mà khẽ cười. "Con tự giải quyết được."

"Vậy thì được rồi." Ông Hinoe gật đầu, lúc này đây mới chú ý đến ánh mắt của vợ ở bên cạnh.

Ông khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy vợ lắc đầu thở dài. Chỉ trong chốc lát, người đứng đầu một công ty lớn cũng đã hiểu được phần nào đó tình hình. Ông liếc mắt nhìn đứa con gái duy nhất của mình, khẽ thở dài. Gen lặn trong nhà vậy mà nó cũng giành được.

So với không khí trên xe của nhà Hinoe thì ở bãi đậu xe cũng không khác biệt mấy. Mikey vẫn còn đang đứng trầm ngâm sau khi xem xong video trên mạng, có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cũng chẳng thể nói được.

Sao hắn có thể trách Kakucho đây chứ? Cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn ta. Lại nói Izana vẫn còn đứng ở đây chứ chưa chết, gã ta vốn luôn bảo vệ người của mình nên Mikey cũng không tiện xen vào.

Shinichiro chỉ cảm thấy em trai mình có tình cảm sâu nặng với Takemichi quá mà thôi, khuyên đôi ba câu rồi cũng lôi người lên xe trở về nhà. Cả đám cũng tạm thời đi về trước, không thể ở giữa thanh thiên bạch nhật đi bày tỏ sự tức giận được.

.

.

.

Xe nhà Tachibana dừng lại trước cổng nhà Takemichi, cậu chào gia đình họ một câu rồi cũng nhanh chóng đi vào trong. Cửa xe dần được kéo lên, Hinata vẫn dõi mắt nhìn Takemichi đang lấy chìa khóa mở cửa, sau khi cậu đã vào trong nhà rồi mới hạ mắt nhìn xuống điện thoại.

"Sao mẹ cứ nhớ Hanagaki-chan là con trai ấy nhỉ?" Lúc nhỏ cũng thường xuyên kéo nhau qua nhà chơi nên sao bà có thể nhầm cơ chứ. Cái tên ấy cũng đâu trùng hợp đến độ có người thứ hai?

Hinata thì vẫn điềm tĩnh nhìn vào điện thoại, một chút cũng không bày ra sự ngượng nghịu hay bối rối nào. "Vâng, em ấy là con trai."

"..."

Cả hai phụ huynh đều im lặng, thông qua gương chiếu hậu mà nhìn xuống đứa con trai lớn trong nhà. Naoto ngồi ở bên cạnh cũng bày tỏ sự bất lực. Anh trai hắn thậm chí còn không cho ba mẹ thời gian tiếp thu đã nói tiếp.

"Nếu ba mẹ muốn ngăn cản thì con cũng không quan tâm đâu."

"... Khụ." Bà Tachibana khẽ ho một tiếng để phá vỡ bầu không khí kì lạ này, sau đó cũng chậm rãi nói. "Giới trẻ bây giờ có nhiều sở thích mới mẻ quá, ba mẹ hơi bất ngờ thôi."

"Con hiểu mà." Hinata gật đầu, đưa điện thoại qua cho Naoto xem cùng. "Nhìn tên ngốc này đi, chung trường với em đấy."

Naoto nhíu mày nhìn gã ta, một chút cũng không có ấn tượng gì với con người này. Dù sao hắn cũng là dạng học sinh chăm ngoan không dính líu đến mấy tên côn đồ, một tên như thế này hẳn là thường xuyên bị đình chỉ nên chẳng có mấy dịp để mà thấy mặt rồi.

Nhưng nếu để hắn gặp được đi, dù thế nào cũng phải khiến gã nhớ đến cuối đời.

Nhìn ra tính côn đồ đang nổi lên trên người hai đứa con trai, ông Tachibana không nhịn được mà nhắc nhở vài câu. Hai anh em cũng nhàn nhạt đáp lại, chắc chắn với ông rằng sẽ không gây ra chuyện hại đến tương lai người khác.

Takemichi về tới nhà không lâu thì đã có cuộc gọi tìm đến mình. Cậu nhìn dãy số lạ quắc kia, định rằng sẽ không nhấc máy. Nhưng bên kia liên tục gọi lại mấy lần, Takemichi cũng chỉ có thể cầm lên nghe thử.

"... Ba?"

*Ừm, đột ngột gọi con thế này nên hơi kì nhỉ.* Bên kia khá yên tĩnh, cậu cũng không biết ông đang làm gì mà tự nhiên lại gọi đến cho mình thế này.

"Không có gì đâu, con tưởng là lừa đảo nên mới không nghe thôi." Takemichi giải thích, khẽ đóng cửa phòng lại rồi đi lại giường ngồi. "Ba gọi con có gì không ạ?"

*Dạo gần đây mẹ con thế nào rồi?*

"?"

Takemichi hơi khó hiểu, khi không lại đi hỏi về mẹ là có chuyện gì sao? 

"Mẹ bình thường, tính tình dễ chịu hơn khi trước."

*Ừm... bà ấy có nói gì với con không?*

Takemichi hiếm khi thiếu kiên nhẫn, cậu nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại giây lát. Lời muốn hỏi vẫn đành giữ lại, để xem ba cậu thế nào đã.

"Không nói gì hết."

Phía bên kia cậu có thể nghe ba đang lẩm bẩm mấy câu. Có vẻ là đang trách mẹ cậu vài điều. Ít giây sau ông đã quay lại, tiếp tục nhẹ giọng với cậu.

*Chiều thứ sáu con rảnh không, ba muốn gặp con.*

Bởi vì ông lấy lí do muốn gặp mặt nên cậu cũng không tiện hỏi rốt cuộc là ông muốn nói gì mà lại không thể nói qua điện thoại như vậy. Cậu cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh nhất có thể rồi đáp lại.

"Con rảnh, ba muốn gặp ở đâu?"

*Ba sẽ đến trường đón, con cứ đứng ở ngoài đợi là được rồi.*

Cậu muốn từ chối về địa điểm dễ bắt gặp nhiều người quen đó, nhưng rồi cũng thỏa hiệp với ông.

"Dạ được, con sẽ chờ."

*Ừm.*

Sau đó, hai người nói qua lại với nhau thêm mấy câu thì tắt máy. Takemichi để điện thoại lên giường, đi lại tủ để lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

Ở cánh cửa của tủ có một chiếc gương, bình thường Takemichi chỉ nhìn đến khi phối thử vài bộ đồ. Hôm nay không có dịp gì cả, nhưng cậu vẫn cứ vô thức nhìn vào trong gương.

Cậu đưa tay cầm đến lọn tóc xoăn dài của mình, lại cúi đầu nhìn xuống chiếc váy khá xinh xắn ngày hôm nay. Dường như, chính cậu cũng đã không còn quá ghét cái việc phải giả gái này. Trừ số ít trường hợp đặc biệt, những lúc còn lại cậu đều thấy khá thoải mái.

Không giống với Hinata, Hitome luôn ủng hộ và bảo rằng cậu muốn ăn diện thế nào cũng được. Có thể trong thời gian mà cậu đã quên, cậu đã bày tỏ với Hinata là mình không thích việc giả gái này nên anh mới luôn giúp mình thoát ra loại trường hợp kì lạ này. Nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy có chút thích nó...

Takemichi nhìn chiếc váy ngủ trong tay, cũng không tiện kéo dài thời gian nữa mà bước vào phòng tắm.

Hơn mười phút sau, Takemichi bước ra và vội rút ra mấy tờ khăn giấy. Khăn giấy trắng tinh dần nhuốm vào những màu đỏ tươi của máu, đầu óc Takemichi thì không khỏi bị choáng vì trường hợp này.

Gần đây, số lần cậu chảy máu mũi thật sự là nhiều hơn so với một người bình thường. Cậu không làm việc gì mệt nhọc, uống đủ nước và cũng ngủ sớm. Vì cớ gì máu mũi vẫn cứ mãi chảy như vậy?

Những giấc mơ của cậu cũng rất kì lạ, nhưng mỗi khi tỉnh dậy cậu đều không thể nhớ được gì cả. Đầu óc là một mảng trắng xóa không giữ lại được chút hình ảnh nào từ giấc mơ hết.

Mẹ cậu đứng ở dưới cầu thang gọi với lên bảo cậu mau xuống ăn tối. Takemichi đáp lại một tiếng, nhanh chóng lau hết sạch máu mũi rồi mới mở cửa đi xuống.


______________________________

Cái này chắc trong truyện tui không giải thích rõ được nên viết luôn ở dưới nghen.

Đầu truyện Takemichi có ý định thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ, muốn trở lại dáng vẻ con trai của mình là vì cậu tiếp xúc với nhóm Mikey, thấy được khi là con trai có bao nhiêu thoải mái và vui vẻ. Cậu muốn là con trai để chơi cùng bọn họ thoải mái hơn chứ không phải gò bó, sợ sệt và giữ khoảng cách vì mình là con gái.

Bây giờ, bởi vì sau khi bị reset lại bộ nhớ thì cậu giống như một nhân vật trong nguyên tác, làm đúng nhiệm vụ của mình vậy. Cậu không còn bị nhóm Mikey tác động đến suy nghĩ nữa nên đã cảm thấy thích việc giả gái này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com