Cảm ơn và xin lỗi
Cp: Peter x Thaddeus
Hãy học cách nói cảm ơn và xin lỗi. Và cả hành động nữa để bài tỏ lòng chân thành với đối phương.
----------~/~----------
Gần đây Sungu rất hay bị thương. Thaddeus biết là do huấn luyện ở trường nên không để ý nhiều nhưng từ một vết bầm nhỏ nay lại xuất hiện thêm những vết bầm lớn thậm chí là ảnh hưởng đến sức khỏe.
Thaddeus không thể làm ngơ được nữa.
Sư đệ tốt của mình bị ăn hiếp, làm sao cậu có thể làm ngơ?
Thế là một ngày nọ, Thaddeus âm thầm theo dõi Sungu ở trường. Sau tiết học thì Sungu sẽ tập hợp với nhóm sát thủ của trường. Đến khu huấn luyện.
Thaddeus đứng trên tán cây cao nhìn xuống bọn nhóc đang học cận chiến. Vũ khí bằng gỗ tuy không có sát thương cao nhưng vẫn để lại vết bầm.
Thaddeus thấy rõ mồn một. Sungu bị chèn ép!
Một nhóm năm người ăn hiếp Sungu yếu đuối của Thaddeus.
Mọi khi cậu vẫn nghĩ là do bài học khắc nghiệt nhưng không ngờ sự thật lại quá đáng như thế.
Tên cao lớn hất văng dao gỗ của Sungu. Đạp hắn ngã sổng soài dưới đất. Đạp lên người hắn chế nhạo.
Thaddeus nghiến răng tức giận khi thấy sư đệ yêu dấu bị ức hiếp. Không thể chịu được nữa, cậu nhảy xuống tặng mỗi người một cú đá.
Sự việc trở nên ồn ào. Chủ nhiệm cũng đến, có ý khiển trách Sungu nhưng khi thấy Thaddeus liền im bặt.
Thành viên cấp cao của Glory. Tất nhiên rồi, ai mà không cung kính, nịnh bợ.
Chủ nhiệm giở giọng nghiêm khắc: " Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
" Ồ ngài Thaddeus, sao ngài lại đến đây ạ?"
Thaddeus hất cằm không quan tâm bọn họ. Loay hoay tìm cách để giúp Sungu hết đau.
Cậu chưa từng dỗ dành ai, những vết thương mới của Sungu nhìn rất nặng. Không biết phải làm sao, luống cuống tay chân.
" Đệ đau lắm không? Huynh đưa đệ đến phòng y tế nhé? "
Chủ nhiệm nhìn thấy Sungu thân mình bầm giập cũng khẽ nhíu mày, liếc nhóm người kia rồi rụt rè xoa dịu cơn giận của Thaddeus.
" Ngài Thaddeus, chỉ là huấn luyện thôi. Bị thương cũng bình thường mà "
Thaddeus liếc gã: " Tôi thấy rõ học trò của ông ức hiếp sư đệ yêu quý của tôi! Ông giải thích thế nào? "
" Cái này... Làm sao có thể? Bạn bè với nhau cả mà "
" Ý ông là tôi bịa đặt? "
Chủ nhiệm lập tức hoảng loạn: " A không không không. Làm sao tôi có thể nghi ngờ ngài chứ "
Ông liếc nhóm người: " Còn không mau xin lỗi bạn Sungu? Muốn ngài Thaddeus cho ăn thêm vài đón sao? "
Tên to con giỏi nhất lớp, là niềm tự hào của ông nên ông luôn thiên vị. Những lúc tên đó ăn hiếp Sungu ông cũng nhắm mắt làm ngơ, nhưng không ngờ Sungu có người chống lưng lớn như vậy.
Ông không xuống nước thì còn cỡ nào nữa!?
Tông đồ chả tên nào bình thường.
Tên to con không cam tâm, đi đến cúi đầu xin lỗi: " Xin lỗi Sungu, do tôi lỡ tay "
Thaddeus nhíu mày: " Tiền thuốc men thế nào? "
" Tôi sẽ chịu trách nhiệm phần đó ạ "
Cuối cùng Thaddeus cũng thả lỏng. Nhìn Sungu ánh mắt dịu dàng hiếm thấy: " Đệ thấy sao? Huynh trả thù cho đệ rồi đó "
Sungu gật đầu: " Cảm ơn sư huynh. Đệ sẽ trả ơn huynh thật tốt "
Thaddeus bật cười, vổ vai Sungu: " Ha ha ha, trả ơn gì chứ, huynh đệ với nhau cả " Như nhớ ra Sungu còn bị thương. Cậu xuýt xoa: " Chắc đau lắm. Đi thôi, huynh đưa đệ đi nghỉ ngơi. Bỏ đi, sau này huynh huấn luyện đệ tốt hơn mấy tên này "
" Sungu cẩn thận nha "
Thân hình nhỏ bé của Thaddeus dìu dắt Sungu đi khỏi khu huấn luyện.
Chủ nhiệm và học trò cưng của ông càng nhìn càng không vừa mắt. So ra thì Sungu còn kém hơn học trò của ông, Sungu chỉ là thằng nhải cấp D trong khi học trò của ông ít nhất cũng sắp được cấp C, nhưng sao Thaddeus lại chỉ xem Sungu là huynh đệ tốt? Tại sao chứ?
Càng nghĩ càng bực. Ông trút giận lên học trò của mình.
Thaddeus lấy tiền của tên kia để mua thuốc cho Sungu. Cẩn thận bôi cho hắn, chăm hắn uống thuốc. Cực kỳ cẩn thận.
" Đệ tự làm được mà "
" Yên nào " Thaddeus bóp miệng Sungu bắt hắn im lặng: " Sư đệ bị thương, huynh xót muốn chết "
" Sao không nói sớm với huynh hả? " Thaddeus khiển trách, cốc trán Sungu một cái.
Nhìn bộ dạng giận dỗi của Thaddeus kìa, Sungu không kiềm chế được mà tóm gáy cậu kéo xuống hôn lên đôi môi ấy.
" Đừng bĩu môi nữa. Đệ xin lỗi, đệ không muốn huynh lo lắng "
Thaddeus đau lòng muốn chết!
" Sớm không nói muộn mới nói. Nói sớm thì huynh đâu có lo lắng nhiều như vậy! Ngốc à "
Thaddeus hậm hực, lúc bôi thuốc cũng rất mạnh tay. Sungu rít lên: " Shhh... Đau quá huynh à "
" Đau á? Xin lỗi huynh nhẹ tay lại " Thaddeus thổi phù phù vào vết bầm. Bôi thuốc nhẹ lại một chút.
" Hết chưa? Hết đau chưa? "
" Hết đau rồi "
Thaddeus cười mỉm. Đóng lọ thuốc lại để sang một bên rồi ngồi khoanh chân trên ghế mò mẫm mấy túi thuốc.
" Cái này uống sáng, cái này uống chiều, cái này uống trước khi ngủ. À còn cái này... Hình như là thuốc tiêu sưng ". Thaddeus chép miệng, hơi rụt cổ lại: " Nhiều thuốc ghê, chắc đắng lắm "
Sungu nhìn chằm chằm Thaddeus. Hắn chỉ mặc quần đùi, là Thaddeus yêu cầu đấy để cậu bôi thuốc mà. Hắn nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô.
Khi Thaddeus soạn thuốc xong, nhìn Sungu chỉ thấy một chút kì lạ.
" Sư huynh, cho đệ thuốc đi, hình như chỗ này bị sưng rồi "
Thaddeus sợ Sungu còn chỗ nào bị đau, lập tức hóa thành y tá chuyên cần lấy túi thuốc đưa cho hắn. Nhưng khi thấy vị trí hắn chỉ thì khựng lại. Cậu chớp mắt nhìn Sungu, nụ cười đông cứng lại.
" Này... Đệ đùa huynh à? "
Sungu nhún vai: " Đệ trả ơn huynh nhé "
Nói rồi hắn vác Thaddeus lên vai, đem đến phòng ngủ.
Kim Sungu rất thích man ơn Thaddeus. Đơn giản vì hắn sẽ có rất nhiều lý do để trả ơn cậu mọi lúc.
Một tháng siêng năng làm việc, Thaddeus có ba ngày nghỉ, cậu dành ba ngày đó để về Cửu Long thăm nhà.
Lần này còn mang theo Sungu nhưng Sungu có việc nên phải đến sau.
Thaddeus về trước một ngày để dọn dẹp nhà cửa. Đi kiểm tra Cửu Long, củng cố lại các huynh đệ của mình.
Vất vả một ngày, Thaddeus ở một mình trong căn nhà nhỏ, nằm trên giường trằn trọc vì nhớ Sungu.
Thaddeus lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sungu.
Tin nhắn vừa gửi đi, vài phút sau Sungu vẫn không trả lời nhưng lại có người gõ cửa.
Thaddeus vểnh tai lên, cuối cùng vẫn ra mở cửa.
" Khuya rồi các cậu tìm tôi làm... gì... Sungu!? "
Thaddeus thốt lên khi Kim Sungu lại xuất hiện ở đây vào giờ này.
Trước sự ngạc nhiên của Thaddeus, Sungu chen vào nhà, chân đá vào cửa đóng lại rồi ép Thaddeus lên cửa ngấu nghiến môi cậu.
Thaddeus không theo kịp, vất vả lắm mới tách ra được.
" Sungu à, sao thế? "
" Đệ nhớ huynh thôi "
Với một sự bùng nổ đột ngột của sự nhớ nhung, Sungu cúi xuống, môi hắn tìm thấy môi cậu trong một nụ hôn nồng cháy. Khi lưỡi hai người chạm vào nhau, Thaddeus có thể nếm được vị ngọt ngào hòa chút vị đắng chát, sự nhớ nhung ngập tràn trong nụ hôn táo bạo.
Bàn tay ma quái của Sungu luồng vào áo Thaddeus, vuốt ve tấm lưng, xoa nhẹ vòng eo thon gọn.
Sungu hít dâu một hơi, mạnh mẽ bế Thaddeus lên: " Sư huynh, phòng ngủ ở đâu? "
Thaddeus bị Sungu hôn đến mơ hồ. Chỉ tay vào bên trong: " Ở đó. Đi vào một chút là đến "
Sungu gật đầu, vững vàng bế Thaddeus đi trong khi tay vân vê ngực cậu. Núm vú đáng thương bị hắn nhéo rồi xoa, Thaddeus nức nở liên tục. Chân cậu co quắp lại, run rẩy bám vào người Sungu.
Thaddeus mơ màng ngày đêm đảo lộn, cậu chẳng còn biết rõ về tối hôm đó. Hai người chỉ không gặp nhau có một ngày, Sungu liên tục nói nhớ cậu rồi đè cậu ra làm đến điên đảo có xin cũng không dừng lại. Đến khi cậu mệt mỏi thiếp đi cũng chẳng biết là Sungu có dừng lại hay không.
Thaddeus thức dậy muộn, biết rõ Sungu sẽ tẩy rửa sạch sẽ cho mình nên không vội vàng gì. Mơ màng ngồi trên giường một lúc mới đi vệ sinh cá nhân.
Cậu nhìn cơ thể mình trong gương, chỉ thấy một mớ hỗn độn. Cậu mặc áo của Sungu, rộng thùng thình. Cơ thể chỗ nào cũng có dấu vết của hắn, dấu hôn dấu cắn còn có cả dấu tay. Hôm qua Sungu siết chặt eo cậu, bây giờ vẫn còn im dấu tay rõ mồn một.
Thaddeus thở dài, hình như cậu hơi dung túng cho Sungu quá rồi. Phải nghiêm khắc hơn.
Vệ sinh cá nhân xong cậu vẫn lười thay đồ. Cơ thể cũng sạch sẽ nên đánh răng xong cậu giữ nguyên trạng thái đi ra ngoài tìm Sungu.
Sư đệ yêu dấu đang nấu cơm. Mùi thơm nức mũi.
" Sungu à " Thaddeus ló đầu vào bếp: " Ăn sáng xong ta đi dạo nha? "
Sungu gật đầu: " Vâng ạ "
Thaddeus cười hì hì rồi bỏ ra phòng khách.
Nhìn bàn thờ có ba cây nhanh cháy sắp hết Thaddeus hơi ngẩng người ra một chút nhưng rồi lại mỉm cười.
Cậu ngồi ở sofa, ôm gối xem tivi. Xem một số chương trình giải trí đến khi Sungu gọi vào ăn sáng.
Bữa sáng đơn giản dành cho Thaddeus.
Như đã hứa, ăn xong hai người sẽ đi dạo. Và rắc rối lại đến.
Có vấn đề gì đó trong nội bộ nên Thaddeus phải đi giải quyết để Sungu ở lại một mình.
Và khi quay lại chỉ thấy Sungu nằm đất còn có mấy người huynh đệ khác của mình đang vây quanh hắn.
Thaddeus nhíu mày lập tức đi đến. " Lại có chuyện gì thế? Các cậu có thể nào ngừng việc lục đục nội bộ không? Tôi về nghỉ ngơi chứ không phải về để giải quyết rắc rối của các cậu "
Sungu tranh nói trước: " Sư huynh, hình như không ai vừa mắt đệ... "
Thaddeus che chắn cho Sungu ở phía sau. Đứng chất vấn những huynh đệ gắn bó lâu năm với mình: " Đã bảo rồi, sao các cậu lại ăn hiếp Sungu hả? "
Những người kia như nghe phải chuyện cười, chỉ vào Sungu nói lớn: " Là hắn khích đểu bọn này trước! "
" Sao có thể? " Thaddeus lập tức bảo vệ Sungu: " Đệ ấy hiền lành như vậy sao có thể vô cớ gây chuyện? "
" Chưởng môn!! "
" Đủ rồi " Thaddeus cắt ngang: " Mau xin lỗi Sungu "
Thấy tình hình quá căng thẳng, Sungu nắm cánh tay Thaddeus lắc lắc: " Đệ không sao đâu. Có lẽ... Họ ganh tị "
Nói rồi hắn liếc nhìn nhóm người, một sự thách thức mà Thaddeus chẳng thể thấy được.
" Ganh tị!? Họ sao phải ganh tị với đệ? "
" Có lẽ... Đệ chỉ là một thằng nhải mới gặp huynh, lại được làm huynh đệ tốt của huynh, bị ép gọi đệ là đại sư huynh nên họ ganh tị "
Những lời này khiến bọn họ tức điên, hét lớn: " Mày ăn nói hàm hồ!! Ai thèm ganh tị với mày? Còn không phải do mày coi thường bọn tao trước. Giả vờ cái chó gì hả?"
" Nó cũng đánh bọn tôi không ít đấy. Ngài giải quyết thế nào đây hả? "
Thaddeus nhíu mày: " Nhưng các người đâu có bị thương ". Cậu nắm tay Sungu, kéo áo hắn lên: " So với Sungu thì các cậu chả là gì "
" Là ai đánh ai tôi còn không biết sao? Mau xin lỗi Sungu đi ". Ngưng một lúc, Thaddeus thỏ thẻ với Sungu: " Đệ cũng đánh họ sao? "
Sungu gật đầu.
" Vậy đi, Sungu cũng xin lỗi họ. Hòa nhau rồi chứ gì "
Kim Sungu luôn ngoan ngoãn trước sư huynh của mình, ngay lập tức cúi đầu trước: " Đệ thành thật xin lỗi các sư huynh. Đệ không nên ra tay với các huynh "
" Được rồi " Thaddeus hài lòng vổ đầu Sungu. Nhìn bọn họ với ánh mắt không hài lòng lắm: " Đến các cậu "
Bọn họ tất nhiên là không có lỗi gì nhưng vì đã đánh sư huynh đệ nên cũng phải xin lỗi làm hòa đó là luật của Cửu Long.
Nhóm người không cam tâm, chỉ xin lỗi chứ không chịu cúi đầu.
Thaddeus còn tính bắt bẻ thì Sungu đã than đau, muốn về nhà. Thaddeus mới bỏ qua, cẩn thận dìu hắn đi. Để bọn họ ở phía sau một sự tức giận không thể nói ra.
Bọn họ có làm gì sai đâu. Chỉ thấy Sungu đứng một mình nên đến hỏi thăm một chút, ai có dè tên khốn này trông hiền lành mà mồm miệng lại độc như vậy.
Khích đểu bọn họ. Nói rằng bọn họ chỉ là chó sai của Thaddeus chẳng bằng hắn chưa bao lâu đã được làm đại sư huynh của họ. Mẹ kiếp! Bọn họ đi theo Thaddeus ngần ấy năm rồi, chưa bị ai khi dễ cũng như chưa bị Thaddeus coi là chó sai, đều là anh em là người một nhà!
Ấy vậy mà thằng nhóc ất ơ này lại dám lên mặt với bọn họ. Đánh nhau rồi nhưng cũng không đánh lại. Làm sao thằng ất ơ này lại mạnh như thế!?!?
Cái gương mặt đó thật khiến người ta chán ghét! Bọn họ không biết Kim Sungu có ý đồ gì, nhưng ít nhất hắn vẫn chưa gây hại cho Thaddeus. Dù thế nào thì lỗi vẫn ở Sungu, Thaddeus bị lừa thôi nên bọn họ sẽ cẩn thận hơn với Sungu.
Thaddeus đưa Sungu về nhà, còn tính bôi thuốc thì Sungu từ chối, nằng nặc đòi xin lỗi.
Thaddeus cũng không còn cách nào khác.
" Ahhh... Đệ chậm lại... hức... Sungu à huynh không chịu nổi "
Kim Sungu nắm chặt eo Thaddeus, mỗi cú thúc vào đều chạm đến điểm nhạy cảm khiến Thaddeus choáng váng. Muốn bắn nhưng Sungu không cho vì hắn muốn bắn cùng lúc.
Thaddeus nằm bên dưới Kim Sungu không ngừng cầu xin nhưng hắn như điếc rồi, không nghe thấy cứ tự làm theo ý mình.
" Đệ xin lỗi, vì đệ mà Cửu Long loạn hết lên. Xin lỗi sư huynh "
Thaddeus ưỡn người lên, miệng xinh chỉ có thể rên rỉ chứ không thể nói ra một từ nào có nghĩa.
" Đệ sẽ xin lỗi huynh thật chân thành "
" Đủ... Đủ rồi... a... a... Thực sự đủ rồi... Huynh tha... hức... Tha cho đệ... Ughh... Aahh "
" Sungu dừng lại... Xin đệ mà... Hức "
Sungu hít sâu một hơi: " Đệ thấy vẫn chưa chân thành lắm "
Cú thúc cuối cùng sâu tận bên trong, Sungu thở hắt ra, dương vật co giật rồi bắn vào bên trong cậu đồng thời cũng thả tay cho Thaddeus bắn.
Vì bị chặn lại mà Thaddeus bắn lâu và nhiều hơn. Thêm vào đó còn có chất lỏng chảy ra. Không phải nước tiểu mà họ cũng chẳng quan tâm đến vấn đề đó. Bạn nhỏ co giật liên hồi vì cực khoái, cực kỳ nhạy cảm nhưng Sungu có quan tâm không nào!?
Hắn lật Thaddeus lại, ghim hai tay cậu lên đầu, cúi xuống hôn môi với cậu. Thaddeus thở không ra hơi nên lúc hôn cũng rất nhanh.
Khi Sungu lại di chuyển, Thaddeus cả kinh nhìn hắn. Cuối cùng cũng không thể chống lại, ngoan ngoãn rên rỉ dưới thân của Sungu.
Kim Sungu cũng rất thích có lỗi với Thaddeus. Vì hắn có thể xin lỗi cậu bất cứ lúc nào hắn muốn.
" Cảm ơn huynh đã tha lỗi cho đệ. Đệ sẽ cảm ơn huynh thật chân thành "
Thaddeus gào lên trong tiếng nức nở: " Đệ giết huynh đi!!!! "
-----~/~-----
He =))))))))))) Trà xanh cao cấp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com