Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Dao Trừng] Chiến tranh

Author : Quỳ Hồi Thanh Hạo

=====

Dao A Trừng A

Xếp hàng lên xe:

Giang Trừng sắc mặt biến thành màu đen bước vào nơi dâm mỹ này, hắn nhìn thấy các loại tiểu quan thiên càn cùng cô nương địa khôn đang tiếp khách, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.

Hắn nghĩ nếu không phải bởi vì tiểu nhân ám toán, bằng không hắn nhất định sẽ không tới nơi dâm mỹ này, hắn nắm chặt hai tay, tiểu nhân kia cũng coi như cực kỳ ngu ngốc, hạ sát dược lại hạ thành mị dược!

Lúc hắn rắc bạch phiến của tiểu nhân đeo mặt nạ đen lên, người kia không nói còn tốt, gã vậy mà ngây ngốc đứng đối diện hắn, hoảng sợ nói "Ta hạ... hạ sai thuốc..."

Giang Trừng nghe sững sờ, Tử Điện trong tay phát ra rất nhiều tia chớp, trong độc này có gì, hắn không sợ loại độc dược trong vòng bảy ngày nhất định bạo thể mà chết, vì vậy hắn không hề sợ hãi mà hỏi: "Ngu ngốc, hạ dược cũng có thể hạ sai, ngươi còn hạ thuốc gì?"

Người kia nói một câu "Mị dược." liền chạy, không cho hắn thời gian kịp phản ứng.

Hắn còn mơ hồ nghe thấy gã nói "Nếu như không tìm người giải quyết... khắp người sẽ có cảm giác bị kiến gặm ăn đau đớn." Vì vậy hắn đi vào thanh lâu này.

Hắn tản ra nồng đậm sát ý đi vào, tản ra tin hương mang theo công kích, rất nhiều thiên càn cùng địa khôn thanh lâu hoặc là thiên càn tới đây chơi bời cũng chịu không nổi, quỳ hai gối trên mặt đất run lẩy bẩy.

Tú bà thân là trung dung lập tức tiến lên đón, ả không ngửi được tin hương, nhưng cũng có chút e ngại trước vẻ mặt nghiêm nghị của Giang Trừng, ả nở nụ cười thường ngày tiếp khách, ả nói "Này, khách quan, có thể hay không làm phiền... kiềm chế tin hương của ngài? Chúng ta rất nhiều người đều bị ngài dọa đến không cách nào làm việc."

Nghe vậy, Giang Trừng liếc nhìn tiểu quan đang cúi đầu quỳ gối trên đất ở một bên, mà cậu ta dường như nhận thấy ánh mắt của Giang Trừng, lập tức cúi đầu càng thấp hơn.

Giang Trừng nhíu mày, trong thanh lâu tràn ngập hương sen, lập tức biến mất không còn chút tung tích, hắn thu hồi tin hương, nhưng ngoài trung dung ra không thấy ai đứng lên.

Hắn không quan tâm đến nhóm người chẳng liên quan gì đến mình, hắn nói với tú bà "Một gian phòng." Khi lời nói dừng lại, hắn đặt ngân lượng lên bàn, chờ đợi tú bà thu xếp phòng.

Mà lúc này, có một gã sai vặt chạy xuống từ lầu ba, nói nhỏ bên tai tú bà. Giang Trừng thân là tu sĩ, chỉ có thể nghe thấy đứt quãng "Hắn... đối phó... để y..." Giang Trừng còn không kịp suy nghĩ gã nói cái gì.

Tú bà liền mỉm cười tiến lên một bước, bày ra một động tác "Mời", ả một tay cầm quạt lụa, cười nói: "Khách quan, mời tới bên này."

Giang Trừng lạnh lùng liếc nhìn gã sai vặt đang cúi đầu một chút, bước lên cầu thang phủ thảm màu đỏ, khắp đại sảnh treo tấm vải đỏ sợi tơ vàng, càng làm tăng thêm bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt.

Sau khi Giang Trừng bước lên lầu ba, tú bà kêu hắn đợi trong một căn phòng được bài trí rất đẹp, hắn một bên đánh giá một bên rót một tách trà xanh.

Hắn cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng, hắn nghĩ, có thể là thuốc mà tiểu nhân kia hạ phát tác, uống trà để hạ nhiệt một chút trước khi người đến. Nhưng mà chẳng biết tại sao, nước trà xanh hắn uống rõ ràng là lạnh, nhưng càng uống càng nóng.

Cho đến khi tiếng mở cửa kèm theo tiếng cười thanh nhã nói "Đừng uống." Tiếng bước chân đến gần, Giang Trừng ngước mắt muốn nhìn rõ người này.

Lại nhận ra rằng tầm nhìn của mình bị mờ đi và cơ thể nóng lên một cách khó chịu, người kia đưa tay ra, từ bờ vai của hắn phủ đến gương mặt, y cười nói "Tiểu thiên càn đáng thương, ta vừa rồi ở bên ngoài mua sắm, nhìn thấy ngươi bị người hạ thuốc."

Giang Trừng lúc này không nghe được người đó đang nói cái gì, chỉ cảm thấy tay của y mát lạnh rất dễ chịu, vì vậy hắn cọ xát bàn tay có thể để hắn dễ chịu kia, hắn cảm nhận được tay này cứng ngắc một chút.

Người kia cười một tiếng, nói, "Nôn nóng như vậy sao? Nếu ngươi không uống trà này, dược hiệu cũng không có phát tác nhanh như vậy..." Y cúi người, tới gần bên tai Giang Trừng khàn khàn nói: "Nhưng mà... điều này cũng hợp ý ta."

Có ý gì? Giang Trừng trợn to hai mắt, chẳng lẽ tiểu nhân kia là y chỉ điểm? Tại sao phải làm như thế?

Vào khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác mất trọng lượng dữ dội làm cho hắn sợ tới mức vòng chặt lấy cổ người nọ, y nghiêng đầu thân mật cọ xát gò má Giang Trừng nói: "Nhớ lấy... Ta là Tông chủ đương nhiệm Kim Lân Đài, là tiểu thúc thúc của cháu trai ngươi."

Kim Quang Dao bế Giang Trừng lên, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt người xuống, lại ở chớp mắt y buông xuống, Giang Trừng mãnh liệt xoay người đem y đặt ở dưới thân, trong mắt hạnh hiện lên tơ máu.

Giang Trừng thô bạo giật ra kim tinh tuyết lãng trên người Kim Quang Dao, nhìn Giang Trừng như thế này, Kim Quang Dao trong lòng bất đắc dĩ lại hưng phấn.

Y duỗi cánh tay ôm lấy eo Giang Trừng, một tay đè lại cái tay không yên phận kia, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết, cười nói: "A Trừng sốt ruột như vậy làm gì? Không ngại chơi chút gì đó thú vị?"

Nhưng Giang Trừng căn bản nghe không vô lời y nói, hắn giãy giãy tay, thấy giãy không ra, trừng mắt nhìn Kim Quang Dao ở dưới thân, há mồm tựa như dã thú cắn tay y chảy máu.

Kim Quang Dao đau đến kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày cười với Giang Trừng nói, "Xem ra trước hết cho ngươi ăn no." Nói xong, cánh tay đang ôm eo Giang Trừng mạnh mẽ xé nát vạt áo bào tím cùng quần lót của hắn.

Giang Trừng thân hình run lên, hắn cảm giác được một luồng gió lạnh từ hông tràn vào áo choàng, lạnh đến mức không khỏi vặn vẹo eo.

Lại làm cho Kim Quang Dao ở dưới thân hắn cho là hắn không nhịn được, bắt đầu giống như địa khôn động dục dâm đãng.

Kim Quang Dao đưa tay mạnh mẽ vỗ vào bờ mông đang nhích tới nhích lui của Giang Trừng, cười châm chọc nói: "Nghĩ không ra Giang tông chủ thân là thiên càn, lại còn dâm đãng hơn cả địa khôn." Nửa câu sau y cố ý nhấn mạnh.

Giang Trừng bất mãn càu nhàu, cảm giác ngứa ran rát bỏng từ mông khiến hắn chỉ muốn tránh xa Kim Quang Dao ở dưới thân không có chuyện gì động thủ đánh người.

Nhưng Kim Quang Dao không để hắn như ý, xoay người một cái liền đem Giang Trừng đặt ở dưới thân, thắt lưng kẹp vào giữa hai chân dài trắng nõn, y đưa tay xé toạc áo bào tím cùng quần áo trong trên người Giang Trừng.

Y híp mắt, nhìn bộ ngực bằng phẳng của Giang Trừng, trên khuôn ngực trắng nõn có hai quả hồng, thật là hấp dẫn người.

Giang Trừng đẩy Kim Quang Dao, trong giọng nói có chút tức giận và nhẫn nại, "Kim Quang Dao... tránh ra!"

Nghe vậy, Kim Quang Dao tựa như trừng phạt mà dùng tay nhéo mạnh quả hồng bên trái Giang Trừng, mang theo dục vọng mãnh liệt mà nở nụ cười nói: "Giang tông chủ không cần nhẫn nại như vậy, Kim mỗ sẽ trợ giúp ngươi."

Giang Trừng nghe vậy còn không kịp mở miệng mắng, liền bị Kim Quang Dao ngăn chặn miệng, đối phương mãnh liệt dùng đầu lưỡi hung hăng đảo qua từng ngóc ngách trong miệng hắn, quét qua từng cái răng, rồi cuốn lấy lưỡi của hắn.

Giang Trừng khó chịu phát ra tiếng "a ô", cũng không thấy Kim Quang Dao có ý định buông tay.

Ngay khi hắn nghĩ rằng mình sẽ chết vì ngạt thở, Kim Quang Dao cuối cùng cũng buông ra đôi môi bị hôn sưng tấy của hắn, hắn tựa như một con cá nhỏ bất lực bị mất nước, từng ngụm từng ngụm hô hấp.

Kim Quang Dao dùng ngón cái vuốt ve đôi môi sưng đỏ của Giang Trừng, cúi đầu liếm sạch nước bọt ở khóe miệng, y nhìn ánh mắt mê ly của Giang Trừng, không khỏi hiện lên ham muốn thi ngược.

Y từ dưới giường lấy ra một hộp gỗ, từ trong hộp gỗ lấy ra một hộp mỡ nhỏ, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa đào một miếng lớn, dùng một tay nắm lấy đùi Giang Trừng giơ lên, một tay bôi lên cúc huyệt chặt chẽ của hắn.

"A..." Dị vật xâm nhập khiến Giang Trừng khẽ rên rỉ.

Kim Quang Dao cúi người hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Giang Trừng, y an ủi: "A Trừng ngoan, thả lỏng."

Giang Trừng giương mắt trừng trừng nhìn khuôn mặt tươi cười của Kim Quang Dao, hắn quát: "Kim Quang Dao! Ngươi và ta đều là thiên càn, nơi đó không phải dùng để giao hợp!"

"Ta biết, A Trừng ta biết." Kim Quang Dao vừa hôn lên mặt Giang Trừng vừa lẩm bẩm, "A Trừng, không nên tức giận..."

Giang Trừng bị Kim Quang Dao như vậy đánh tan rất nhiều lời hung ác chuẩn bị muốn mắng chửi người.

Kim Quang Dao cong môi cười nói, "A Trừng yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái." Nói xong, y chọc ngón áp út và ngón út vào cúc huyệt, vừa khai thác vừa tìm kiếm điểm mẫn cảm.

"Ô a!" Đột nhiên, Giang Trừng ưỡn thẳng lồng ngực, Kim Quang Dao biết, y mới sát qua điểm mẫn cảm của hắn mà mình tìm kiếm, ngay sau đó y một bên chậm rãi đè lên một bên hỏi: "A Trừng, là nơi này sao?"

Giang Trừng bị y hết lần này đến lần khác ấn vào điểm mẫn cảm, lại cố ý sát qua đè lên mới hỏi hắn, hắn tức giận nói: "Kim Quang Dao! Ngươi đừng quá đáng!"

"A Trừng, ngươi là muốn cái này..." Kim Quang Dao móc ra một cái dương vật giả đặt lên bụng Giang Trừng "Hay là... A Trừng muốn ta?" Nói xong y liền rút ngón tay ra, móc dương vật của mình ra mài cọ cúc huyệt lúc đóng lúc mở.

Giang Trừng thấy cự vật khổng lồ sưng tấy phát tím kia, sợ tới mức liên tục lùi về sau nhìn chằm chằm vào kích thước kinh người của Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao vội vàng túm người trở lại, y giơ bàn tay dính chất nhầy trong suốt lên, đưa ngón trỏ và ngón giữa vào miệng mút, y cười nhìn Giang Trừng giống như một con thỏ sợ hãi, "A Trừng... rất ngọt, rất thơm."

Giang Trừng nghe vậy ngoại trừ cảm giác nóng rực trên người, ngay cả mặt cũng nóng hừng hực.

Ngay lúc Giang Trừng đang ngây người, Kim Quang Dao duỗi tay nhanh chóng kéo người lại, cầm dương vật giả vừa nãy lên, cười xấu xa nói, "A Trừng cảm thấy khó lựa chọn như vậy, không bằng ăn cái này trước đi." Y dừng lại một chút lại nói, "Đừng lo, A Trừng cũng có thể ăn cái này." Y cầm lấy tay Giang Trừng, đặt lên tính khí nóng bỏng của mình.

Giang Trừng sợ tới mức rút tay ra, nhưng cảm xúc kia ở trên tay hắn thật lâu không tiêu tan, thậm chí hắn còn cảm thấy sự đụng chạm đó có vẻ... vẫn được?

"Được rồi... A Trừng nhanh nằm xuống." Kim Quang Dao đè hai vai Giang Trừng, ép buộc hắn nằm xuống, khoác hai chân dài của hắn lên khuỷu tay, một tay cầm dương vật giả cắm vào cúc huyệt vừa mới được khai thác.

Giang Trừng cau mày, hai tay ôm chặt ga giường, mắt hạnh bị cơn đau ép đến mức bật ra những giọt nước mắt như pha lê, ánh mắt mơ hồ nhìn Kim Quang Dao nói: "Đau... Kim Quang Dao, cầu xin ngươi đừng làm... giúp ta tìm địa khôn... trung dung cũng được, a!"

Kim Quang Dao sa sầm mặt xuống, mãnh liệt đút gần hết dương vật giả vào trong, trầm giọng nói: "Ngươi chỉ có thể bị ta chơi, không được phép vui vẻ với người khác."

"Kim Quang Dao!" Giang Trừng rống giận, đồng thời phóng thích lượng lớn tin hương mang theo công kích nồng đậm.

Tuy nhiên Kim Quang Dao vẫn mặt lạnh, khẽ cau mày nói, "Ngươi chỉ có thể là của ta." Nói xong, y hít một hơi thật sâu hương sen đặc quánh trong không khí, phóng ra tin hương còn nồng nặc hơn Giang Trừng.

Gặp phải thiên càn bá đạo hơn mình, Giang Trừng khó chịu run rẩy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao cầm dương vật giả chuyển động, nhìn Giang Trừng đang chịu đựng rên rỉ, cười nói, "A Trừng, ngươi như vậy sẽ khiến ta không nhịn được." Nói xong, y lại đẩy dương vật giả, phát ra tiếng nước "phốc phốc".

"Hô ha..." Giang Trừng thở hổn hển, hắn cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, còn có nơi Kim Quang Dao động vào càng trở nên nóng.

Kim Quang Dao vuốt ve vòng eo thon nhỏ của Giang Trừng, cúi xuống dùng lưỡi liếm quả hồng, sau đó lại dùng cánh môi ngậm lấy, dùng sức hút.

"Đừng..." Giang Trừng đẩy đầu Kim Quang Dao, bị đối đãi giống như địa khôn, khiến hắn thân là thiên càn cao ngạo chỉ có ý nghĩ muốn chết, nhưng hắn không thể, hắn còn có Liên Hoa Ổ còn có Kim Lăng, hắn nhất định phải sống với cơ thể bẩn thỉu này...

Kim Quang Dao ngẩng đầu nhìn hai mắt Giang Trừng trở nên trống rỗng, y cắn môi, đứng dậy ôm hắn vào lòng, rút dương vật giả ra ném trên mặt đất.

Y hôn lên đỉnh đầu Giang Trừng, mang theo một tia nức nở hỏi: "A Trừng, ngươi đừng như vậy có được không?"

Nghe vậy, Giang Trừng giơ tay lên nắm lấy mặt Kim Quang Dao, tức giận nói: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa! Ta và ngươi đến cùng có thù oán gì để ngươi đối với ta như vậy!"

Thấy Giang Trừng còn để ý tới mình, y lập tức nắm chặt tay, một tay nắm lấy bàn tay trên mặt mình, liếm lòng bàn tay của hắn, đến khi cảm giác tay của hắn rõ ràng run lên, y nhìn Giang Trừng nhíu chặt lông mày, cười nói: "A Trừng, ta yêu ngươi."

"Vậy, ngươi có thể cũng yêu ta hay không?"

Giang Trừng muốn rút tay mình ra, lại giãy giụa không có kết quả, hắn không còn cách nào khác đành phải nhìn chằm chằm Kim Quang Dao, quát: "Ngươi điên rồi sao! Ngươi và ta..."

"A Trừng." Kim Quang Dao mở miệng đánh gãy hắn, y dùng sức kéo người thật mạnh, hai tay ôm chặt eo Giang Trừng, cúi đầu chôn ở cổ của hắn, ngửi hương sen nhàn nhạt miệng liên tục lặp lại "A Trừng..."

Giang Trừng vốn là bị y làm cho một thân khô nóng, ngay cả tính tình cũng trở nên cáu kỉnh hơn rất nhiều, định mắng một hồi, nhưng lại nghe y nói: "Thiên càn cũng có thể mang thai sinh con..."

"..."

"A Trừng?" Kim Quang Dao hơi buông tay ra, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Giang Trừng, chỉ thấy người nọ nhìn mình với vẻ mặt chán ghét.

Giang Trừng đen mặt nói: "Chờ ngươi mang thai, e rằng không bằng chờ ta già."

"..." Kim Quang Dao nghiêm mặt im lặng một lúc lâu, y thở dài một hơi, giống như là quyết định một sự kiện quan trọng, y nhìn cặp mắt hạnh của Giang Trừng, nói: "A Trừng, đừng lo lắng ngươi sẽ có thai."

"Kim Quang Dao." Giang Trừng thấp giọng kêu một tiếng, hắn nói: "Còn sống không tốt sao? Mộng gì không làm, lại cứ làm loại mộng này."

"Không sao..." Kim Quang Dao một bên trầm muộn nói, một bên đẩy ngã Giang Trừng, một lần nữa đặt người ở dưới thân, một tay giữ vai Giang Trừng, một tay kéo áo bào trên người, cau mày nói: "A Trừng không tin, bây giờ chúng ta thử một chút."

Vừa dứt lời, trên người y chỉ còn lại một kiện quần lót, y cầm một cái gối đệm ở dưới lưng Giang Trừng, lại tách hai chân hắn ra ép đến trước ngực.

Giang Trừng sợ tới mức muốn hợp lại hai chân của mình, lại bị Kim Quang Dao mạnh mẽ đẩy ra, hắn hoảng sợ nhìn Kim Quang Dao, đưa tay dùng sức gỡ tay của y: "Kim Quang Dao, ngươi... ngươi buông tay!"

Kim Quang Dao mắt điếc tai ngơ, cúi đầu đem cự vật căng đau hồi lâu của mình khó khăn đẩy vào đằng trước.

"A! Kim Quang Dao ngươi điên rồi! Nơi đó không phải... A!"

Giang Trừng còn chưa nói xong, Kim Quang Dao liền động thân một cái, nửa người chen vào, nhục bích chặt chẽ quấn lấy cự vật, khiến y thấp thở một cái, nói: "A Trừng... ngươi thả lỏng chút, quá chặt..."

Giang Trừng bị cảm giác xé nứt đau đến mắt hạnh tràn ngập hơi nước, hắn trừng lớn mắt hạnh, quát, "Có bản lĩnh, ngươi tới!" Hắn nghĩ, nếu không phải có đan dược, hắn đã dùng Tam Độc gọt y từ lâu.

Kim Quang Dao cười khúc khích hai tiếng, ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là cố gắng để cho mình buông lỏng, nhất định phải ban thưởng.

Y nhếch thắt lưng, va chạm mấy lần, cười nói: "Đây là ban thưởng A Trừng nghe lời."

"A..." Giang Trừng muốn chửi ầm lên, gọi mười tám đời tổ tông nhà y, nhưng lúc mở miệng lại không nhịn được phát ra rên rỉ khó chịu.

Kim Quang Dao hơi nghiêng đầu, ở trên hai đùi trắng nõn của Giang Trừng để lại dấu vết màu đỏ, một tay vuốt ve phân thân mơ hồ ứa ra chất lỏng trong suốt của Giang Trừng, cười nói: "A Trừng chơi thật thích..."

"Ngươi mới... ừm ha... ngươi mới chơi... a ——!" Giang Trừng dương vật bỗng nhiên bị ấm áp ẩm ướt bao trùm, bỗng chốc không nhịn được hét lên.

Hắn hoảng sợ nhìn Kim Quang Dao lui ra ngoài, cúi đầu ngậm lấy nơi đó của hắn, đầu lưỡi trêu chọc liếm láp cán, hắn sợ đến mức đẩy đầu Kim Quang Dao, kêu, "Buông... Hừ! Buông ra! Ha... Đừng! Bẩn..."

Kim Quang Dao vừa nghe, lại mạnh mẽ mút khiến Giang Trừng toàn thân run rẩy, trong lòng giảo hoạt cười, lại nghe thấy Giang Trừng nói: "Kim, Kim Quang Dao... nhanh... buông ra... muốn, muốn bắn... a!"

Kim Quang Dao chẳng những không có buông ra, còn mút làm trầm trọng thêm, Giang Trừng không chịu nổi hơi hếch eo, điều này khiến y khó chịu cau mày lại, nhưng vẫn không từ bỏ ý định muốn cho Giang Trừng ra.

Sau một lúc, Kim Quang Dao cảm thấy trong miệng mình chứa đầy chất lỏng màu trắng, y ngẩng đầu lên liếc nhìn Giang Trừng đang nhắm mắt, y ngậm một ngụm, cúi người ghé vào tai Giang Trừng, chất lỏng đặc sệt trong miệng "ừng ực" một tiếng nuốt xuống.

Y nhìn khuôn mặt sững sờ đỏ bừng của Giang Trừng, trong lòng nổi lên tia ác ý, cũng may y chỉ nuốt một nửa, về phần còn lại, y hôn lên đôi môi đỏ mọng của Giang Trừng, dùng đầu lưỡi luồn vào trong miệng hắn, đưa chất lỏng đặc sệt vào trong miệng hắn.

Y hơi đứng dậy, nhìn thấy hầu kết của Giang Trừng bỗng nhiên lên xuống một cái, liền biết hắn trong lúc vô tình nuốt xuống, y liếm môi, cười nói: "Của A Trừng rất ngọt đúng không?"

"... ?" Giang Trừng vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Kim Quang Dao, như không biết chuyện gì đã xảy ra, phải một lúc sau hắn mới nhận ra mùi tanh trong miệng.

Trước khi hắn kịp phản ứng với mùi tanh, hắn và Kim Quang Dao đã đổi vị trí cho nhau, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì thứ trướng đến phát tím kia chống đỡ ở bên miệng của hắn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn rời xa.

Nhưng mà, Kim Quang Dao dùng một tay ấn vào sau gáy hắn, cự vật kia chống đỡ ở bên môi hắn, Giang Trừng sợ hãi nhìn thứ được phóng đại nhiều lần trước mắt, bên tai truyền đến tiếng đùa cợt của Kim Quang Dao, y nói: "Mới vừa rồi là ta giúp A Trừng ra, có phải là bây giờ tới lượt A Trừng?"

Lúc này, Giang Trừng mới nhớ tới, Kim Quang Dao dùng miệng làm cho hắn, còn rót tinh dịch nồng đặc vào trong miệng hắn!

Hắn tức giận không nhịn nổi, há mồm ngậm lấy cự vật trước mặt, hắn u oán nhìn Kim Quang Dao, rõ ràng dáng người y nhỏ, vì sao thứ này... thứ này lại lớn như vậy!

Kim Quang Dao vốn cũng chỉ là trêu chọc hắn mà thôi, y thật không nghĩ tới Giang Trừng thật sự ngậm vào, y có chút luống cuống xoa mặt Giang Trừng nói: "A, A Trừng, nếu không ngươi vẫn là đừng làm... chúng ta chơi cái khác..."

Nghe vậy, Giang Trừng luôn cảm thấy mình bị đánh giá thấp, hắn trừng mắt nhìn Kim Quang Dao, bắt chước động tác vừa rồi Kim Quang Dao dùng miệng làm cho hắn, trước tiên dùng đầu lưỡi trêu chọc, vừa mới chạm đến, trong miệng liền tràn ngập trọc dịch mang theo chút mùi tanh.

Hắn ngậm lấy trọc dịch của Kim Quang Dao, lao về phía miệng y, giống như là báo thù, đưa thứ của y vào trong miệng y, để y nếm thử mùi vị của bản thân khó nuốt cỡ nào!

Đợi hắn đưa toàn bộ vào trong miệng Kim Quang Dao, chuẩn bị rời khỏi thì Kim Quang Dao đưa tay đè lại gáy Giang Trừng, một tay chống xuống giường và nghiêng người về phía Giang Trừng.

Kim Quang Dao ngồi dậy, lại đặt Giang Trừng ở dưới thân, giữ eo Giang Trừng, dùng sức đẩy một cái, đưa hạ thân đi vào, gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu điên cuồng va chạm.

Giang Trừng ôm lưng Kim Quang Dao, cào trầy xước không ít vết máu sau lưng y, thét lên, "A a a! Chậm... chậm một chút! A a! Nhẹ một chút nhẹ một chút! A a!!!" Cùng với tiếng hét, Giang Trừng nâng lên phía trước, lại bắn ra một vòng bạch quang, bắn vào bụng Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao lật người Giang Trừng lại, cự vật ở trong cơ thể Giang Trừng ma sát một vòng, lại khiến Giang Trừng thét lên, y giơ tay đánh "bốp bốp" hai lần vào cặp mông trắng nõn tròn trịa của Giang Trừng, thở hổn hển cười nói: "Chơi thật thích!"

Mới vừa rồi y bị Giang Trừng giống như trả thù trêu chọc thoáng bắn ra, bình thường y cũng không có sớm như vậy, vốn định chờ sau khi Giang Trừng buông ra liền hung hăng lằm hắn, nào ngờ hắn đột nhiên nhào tới, chủ động hôn môi y, thậm chí dùng đầu lưỡi tiểu xảo duỗi vào.

Y mở to mắt, khi phản ứng lại đã đè người ở dưới thân, va chạm mấy chục cái, trong tiềm thức nói ra những gì y đang nghĩ.

Nhìn bộ dáng phóng túng của Giang Trừng, mặc dù y cảm thấy tốt, nhưng thật sự là phóng túng, nếu y không khống chế tốt, đêm nay chỉ sợ sẽ tinh tẫn mà chết.

Khó mà nói, ngày mai liền sẽ truyền ra Liễm Phương Tôn chết thảm trên người Tam Độc Thánh Thủ, ngẫm lại cảm thấy một chút kỳ vọng?

Đợi đến tiếng gà gáy, Giang Trừng mệt lả, yếu ớt nói: "Dao... Dao ca ca... xin... cầu xin ngươi... dừng lại... Trừng... Trừng Trừng muốn ngủ... ha...."

Kim Quang Dao đưa tay gạt ra tóc rối trên trán Giang Trừng, cúi đầu hôn lông mày của hắn, cười nói: "Trừng Trừng, một lần cuối cùng, Dao ca ca lập tức để ngươi ngủ."

"Ngươi... đã nói lần... lần thứ mười tám..."

"Phì!" Kim Quang Dao bật cười, y thật sự càng ngày càng thích người dưới thân này, y nhanh chóng va chạm mấy lần, liền bắn toàn bộ vào trong Giang Trừng, nằm ở bên cạnh Giang Trừng, vòng tay ôm lấy hắn đắp kín chăn cho hắn, dịu dàng nói: "Được, không làm."

Y vừa nói xong, thấy Giang Trừng sắp thiếp đi, y nhân cơ hội hỏi: "A Trừng có bằng lòng để Dao ca ca làm cậu A Lăng?"

"..." Giang Trừng nhỏ giọng nói, nhưng Kim Quang Dao không khó nghe được câu kia của hắn: "Ngươi... ngươi thích là được..."

Y cong môi cười, cúi đầu cắn nhẹ môi Giang Trừng, lại ôm người chặt hơn, y nói: "Giang Trừng, đêm Thất tịch vui vẻ, còn có..."

"Chờ ngươi tỉnh lại ta lại nói cho ngươi biết một lần, ta yêu ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com