Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ephemeral 4

      - Clark! Ôi lạy Chúa, Clark!

      Đó là lần đầu tiên Eli thấy sự bất ngờ đến gần như kinh hoàng trên mặt vị bác sĩ ấy. Emily thậm chí còn đứng dậy hẳn khỏi chiếc ghế và nhìn nhà tiên tri như thứ sinh thể nào lạ lẫm lắm. Phải chăng chị vẫn còn giận sau lần tự sát lần - thứ - bao - nhiêu bất thành của anh chăng?  Hay những vết thương quá kinh khủng đến nỗi ngay cả với năng lực hồi sinh cũng chẳng thể chữa lành nguyên vẹn? Eli nhớ, nhớ rất rõ rằng anh đã phi ra khỏi cái cửa sổ, bất chấp việc bị những mảnh kính cứa lên mặt đau điếng. Chỉ là anh thèm cảm giác được bay, được tự do trong phút chốc. Thứ bóng đêm phủ mờ đôi mắt đã khiến anh ngán ngẩm và thằng khốn nạn Aesop thì thậm chí còn chẳng cho anh quyền được lựa chọn cái chết. Cảm giác bị những tấm kính đâm xuyên qua từng bó thịt, dẫu cho những vết thương đã nhanh chóng được chữa lành, nhà tiên tri vẫn nhớ rất rõ. Phải rồi, có lẽ là cơ thể anh đã tới giới hạn của sự phục hồi nên không lành lặn như ban đầu phải không? Và đó cũng là lí do Emily cứ mãi đứng như hóa đá mà nhìn đăm đăm như vậy.

       - Clark, mắt em... lạy Chúa ơi! Em có nhìn được không?

       - Vâng?

      Trong sự ngỡ ngàng, Eli chớp đôi mắt của mình. Như một đứa trẻ vừa được sinh ra, nhà tiên tri xòe cả năm ngón mà vuốt lên hốc mắt. Nơi đó không rỗng, không hề rỗng như lúc trước. Anh nhìn được, thậm chí còn chạm được vào chúng. Đôi mắt ấy ở đây, toàn vẹn, khiến cho cả thế giới bỗng như bừng lên đầy sắc màu.

        - Lúc em ngã xuống đã có mảnh thủy tinh đâm trong hốc mắt. Chị.... chị nghĩ... lạy Chúa! Chị nghĩ là điều đó đã khiến chị khôi phục lại được đôi mắt cho em! Chúa phù hộ cho em! Chị không biết nữa.

         - Em... em nhìn được chị Emily. Em nhìn được chị. Em... em còn đang nhìn được cả căn phòng.

Gương mặt từ sững sờ dần dần hồng lên, mang theo thứ hạnh phúc trào dâng dần dần. Mất đi gia đình, mất đi đôi mắt, Eli đã nghĩ tương lai mình cũng sẽ vụt đi mất, đó chính là cái giá cho việc phản bội lại giao ước của thần, sẽ cả đời phải sống trong bóng đêm. Nhưng không, Emily chính là một thiên thần, khả năng của chị mang đến ánh sáng, mang đến sự sống. Những giọt nước mắt không ngừng dâng lên vì xúc động. Đó không phải là màu đỏ tươi đau xót nữa, là những giọt nước mắt thật sự, là lời khẳng định cho việc nhà tiên tri lại một lần nữa có thể sống, là một cơ hội để nhà tiên tri làm lại.

       - Clark, đừng khóc, đừng khóc. Em phải nghỉ ngơi mới tốt. Chị phải báo cho Aesop tin vui này. Chị chắc chắn em ấy sẽ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ ăn mừng như một chú cún cho xem.

         - Ồ... Aesop... ấy ạ?

       Phải rồi, trong thời gian bị bỏ lại đã có rất nhiều thứ trong suy nghĩ của Eli thay đổi. Giả như, anh đã muốn chết, đã tự sát vì không muốn sống như một kẻ vô dụng mù lòa suốt đời và không muốn sống thiếu Gertrude. Nhưng khi nhảy xuống, khi đối mặt với cái chết bất thành đến hàng chục lần, anh lại hiểu ra, không ai muốn người mình yêu thương chết đi cả. Anh đã sai khi cố tình tiên tri cho Gertrude, hại chết nàng, bởi vậy anh phải sống thay người con gái ấy, hiến dâng sinh mệnh mình cho những điều tốt đẹp hơn. Và đối nghịch với suy nghĩ ấy, sự căm hận với đứa trẻ Eli nhặt về cũng ngày càng lớn. Đó là một đứa nhóc mắt vàng, song khi Gertrude bị giết và Eli bị tấn công, nó đã chẳng thể làm gì để giúp, không biết trả thù, cũng chẳng chữa trị được. Nếu là một người thường đó có thể chấp nhận nhưng với một kẻ có siêu năng lực, đó là thấy chết mà không cứu. Eli trở nên mù lòa vô dụng, tần suất ghé thăm của Aesop cũng ngày một ít đi, hẳn nhiên nó nghĩ anh đã không còn giá trị lợi dụng nên bỏ mặc. Nhà tiên tri cũng nghi lắm việc rất nhanh mình sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện thôi, khi mà Aesop đã quá mệt mỏi với việc chăm sóc một "người - thân - trên - danh - nghĩa". Chưa kể đến việc nó dám quyết định cuộc đời thay Eli. Yêu cầu của Aesop chính là: không được để anh ta chết hay rời khỏi đây bằng bất cứ giá nào. Ngoài thằng nhóc đấy không còn ai đến thăm Clark cả. Bóng tối cùng sự tĩnh lặng, nó chắc chắn muốn ép anh điên sớm, khổ công nhà tiên tri nhìn không ra một kẻ ăn cháo đá bát. Lẽ ra anh nên biết mình không nên tốt với đám trẻ ranh của xã hội đen, chẳng có đứa nào bình thường.

     Mệt mỏi vươn vai, nhà tiên tri vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng khi bỗng dưng có được lại đôi mắt. Có lẽ người ta nhìn vào sẽ nghĩ đây là một chàng trai mắc bệnh tâm thần khi cứ không ngừng nhìn ngắm bàn tay mình nhưng với kẻ vừa có lại ánh sáng, anh thật sự muốn mau chóng được ra ngoài ngắm nhìn lại mọi thứ xung quanh. Bỗng Eli tham lam tự hỏi, liệu năng lực có trở lại không nhỉ? Dẫu sao đôi mắt đó cũng được ban cùng năng lực.

       Một ánh sáng xanh nhè nhẹ lóe lên nơi đôi mắt. Là một mái tóc đen tuyền buông xõa tung, rối và dính bết lại trên gương mặt còn trắng hơn tờ giấy, gương mặt của kẻ chẳng có gì xa lạ - Aesop. Nếu phải dùng một từ để miêu tả, Eli chỉ có thể nói đó là thảm, quá thảm. Aesop luôn rất trắng, nhưng gương mặt anh thấy lúc này thậm chí còn trắng xanh, tựa như cái xác chết, đối lập hoàn toàn với dòng chất lỏng màu đỏ bên khóe môi. Thứ ánh sáng vàng như màu nắng nơi đáy mắt giờ cũng trở nên xám xịt như ngọn nến bị thổi tung trước gió bão. Cậu ta quỳ xuống, ôm bụng, dường như muốn nôn hết cả nội tạng của mình ra cùng ấy nhưng kì lạ làm sao, thứ tuôn ra từ miệng lại là những con bươm bướm. Bươm bướm đỏ dập dờn đôi cánh, bao phủ lấy thân hình bé nhỏ cô độc, nhòe đi dần.

      - Aesop.... - Eli bất giác gọi.

      - Vâng? Em ở đây. Anh có nhìn thấy em không?

      Ánh sáng xanh biến mất, để lại trước mắt nhà tiên tri là một cậu trai với mái tóc đen pha lẫn những mảng trắng kì lạ, chẳng phải thứ màu đen tuyền như trong ảo ảnh. Vẫn là đôi mắt vàng nhìn anh đầy lo lắng, thứ lo lắng đến giả tạo khiến Eli không kìm được cảm giác rùng mình ghê tởm. Khi thấy anh mù lòa thì bỏ đi, khi nghe khỏi bệnh thì trở về còn nhanh hơn chó gặp lại chủ, quả khiến người ta khinh ghét.

       - Nhờ bác sĩ Emily tôi đã khỏe. Cảm ơn thời gian qua đã chăm sóc. Cậu đã trả ơn tôi đủ rồi.

     Có lẽ việc bỗng dưng bị thay đổi cách xưng hô khiến đứa trẻ kia có chút bất ngờ, gương mặt có chút thay đổi thoáng qua mang vẻ đau đớn, nhưng rồi cũng rất nhanh trở lại vẻ điềm nhiên vui vẻ. Cậu không có nhiều thời gian, Eli không biết trái lại có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, mọi việc chỉ cần theo sát kế hoạch của cậu, chắc chắn anh sẽ hạnh phúc trở lại.

        - Thật tốt quá. Em đã làm thủ tục rồi, anh có thể xuất viện trong một tuần tới.

         - Ừm. Cảm ơn.

         - Eli này, ừm.... đã đến lúc em phải đi rồi.

Lông mày nhà tiên tri hơi nhướng lên, song anh cũng chẳng bất ngờ lắm. Ăn cháo đá bát, không lợi dụng được thì ngay lập tức bỏ. Giống như nó đã bỏ con đường trước kia để theo anh, và giờ thì bỏ anh theo một ai đó khác vì anh chẳng thể nuôi nổi người khác. Chỉ đơn giản chính là phản bội.
       
       - Trickster, lề mề quá.

      Cái giọng nói không thể nào quen thuộc hơn, cái hình ảnh mà đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong ác mộng của Eli, kẻ đã giết Gertrude trước mắt anh - Apollo đang đứng ngay cửa phòng bệnh. Bên cạnh hắn, Auctioneer cũng đang nhìn về hướng này. Chỉ vì cả hai không hề lên tiếng nên từ khi thoát khỏi ảo ảnh Eli không nhận ra.

       - Họ là chủ nhân mới của em. Thật xin lỗi, Eli.

       - Cậu.... - Nhà tiên tri nghiến răng - Cậu biết họ đã giết vợ và móc mắt tôi?  Cậu biết phải không, Aesop? Vậy mà cậu trở thành chó của bọn chúng?

        - Em xin lỗi. Em vẫn sẽ luôn giúp đỡ anh như lúc trước mà.

         - TÔI KHÔNG CẦN! Cậu.... đồ phản bội. Đó là lí do khi tôi và Gertrude bị thương nặng cậu không hề tấn công phải không? Vì cậu chỉ biết chạy theo kẻ mạnh? Hahaha. Trickster là tên mới của cậu? Hợp. Hợp lắm hahahaha.

        Eli cười như một kẻ điên. Anh đã đánh giá thấp sự trơ trẽn của con sói anh nhận nuôi. Không chỉ không quan tâm, nó thậm chí còn quay về nhận kẻ đã khiến anh đau khổ làm chủ. Nhà tiên tri đã cố, cố tin rằng anh cứu mạng một đứa trẻ ngoan, một người tốt, anh đã lầm. Một cỗ chua xót cùng ghê tởm trào lên trong lồng ngực, sự yêu thương trước đây bị thay dần bằng căm hận. Anh ghét nó, lẽ ra ngày đấy anh nên để nó chết, không, thậm chí nên giết thì tốt hơn. Eli và Gertrude đã nuôi Aesop như con ruột, như một người thân trong gia đình. Ấy vậy mà nhận lại chỉ lad những vết cắn từ con sói ấy. Uổng công làm sao.

       Tự biết bản thân ngồi đó chỉ khiến anh thêm căm phẫn, Aesop chậm rì rì mà để lại chiếc lồng với con cú giúp liên lạc rồi chậm rãi rời đi. Đã từng có một lần Eli bảo muốn nuôi cú để tiện truyền tin và cú cũng là loài vật lanh lợi. Tất cả những mong ước vu vơ ấy, cậu đều nhớ kĩ, đều vì anh thực hiện tất cả. Chỉ mong anh không khinh ghét món quà từ kẻ lừa đảo này.

       - Giờ đã yên tâm rồi chứ? Đôi mắt đã được trả lại và hắn và người hắn thương sẽ bình an, đúng như giao ước. - Apollo hất hàm đầy tự đắc.

        - Em không định nói sự thật sao Trickster? Đôi mắt tiên tri là do em dùng mạng đổi về, đâu phải do năng lực của ả bác sĩ kia.

        - Không. Không cần.

Đôi mắt tiên tri, thứ năng lực mà Apollo trao đi, cũng chỉ có Apollo mới có thể trả về. Kế hoạch ngu ngốc của Trickster chính là trộm đi xác hồng vàng để hồi sinh Gertrude; sau đó chắc chắn sẽ bị Claude truy bắt vì Kẻ đấu giá căm thù việc bị trộm mất đồ. Kế đó, khi biết năng lực của Aesop có thể giết Apollo, chắc chắn sẽ có thứ giao ước để ràng buộc khiến cho cậu không thể làm hại họ. Trickster bán mạng mình cho cặp song sinh, đổi lại đôi mắt tiên tri cùng lời hứa vĩnh viễn không bao giờ họ được để Eli và những người anh yêu quý bị thương nữa. Chẳng cần là kẻ đấu giá cũng biết giao ước này có lợi cho Apollo đến nhường nào.

        Rèm mi xám run rẩy cụp xuống. Aesop biết cậu đang liều. Joseph có thể sẽ giết cậu để tránh hậu họa về sau, bởi vậy Trickster cược mạng mình vào tay Claude. Chỉ khi biết hắn thích cậu, Kẻ lừa đảo mới dám tiếp tục bước tiếp theo của kế hoạch. Dẫu là cò mồi, bất kì ai cũng đều ham sống. Và lại, cậu không thể chết khi chưa hoàn thành xong lời hứa kia.

       - Joseph, em đưa Trick về trước nhé. Anh phải quay lại bệnh viện chút.

Kể từ buổi chiều ngày hôm ấy; những bánh răng vận mệnh đã bắt đầu quay vòng.






______________________________________
              TÓM TẮT CHƯƠNG:
-

Eli: đã khỏi bệnh. Nghĩ mình có được lại đôi mắt nhờ Emily. Suy nghĩ thay đổi, không còn đau buồn nữa mà muốn sống thay Gertrude. Độ căm hận Aesop x100 sau khi thấy Aesop thông đồng với kẻ thù. Giờ là hận muốn giết người băm xác chứ không còn yêu thương trân trọng như ban đầu nữa.

- Aesop: lập giao ước với Joseph và Claude. Aesop trở thành đồ vật có thể tùy ý sử dụng, mua bán trong tay cặp song sinh. Đổi lại đôi mắt tiên tri và sự bảo hộ an toàn cho Eli và những người Eli yêu quý. Hoàn toàn không có ý định để anh biết điều này và vẫn luôn cố gắng giúp anh hoàn thành mọi điều ước.

- Joseph: coi Aesop như đồ vật. Tuy biết Aesop có năng lực đối lập, trời sinh để chống lại mình nhưng có giao ước trong tay nên không sợ. Trái lại càng tự đắc vì mình là vị thần không thể bị đánh bại.

- Claude: yêu thương Aesop nhưng đang bày trò chơi xấu.

Đôi lời từ tác giả:
Xin lỗi vì chương nào cũng viết dài loằng ngoằng. Bình thường 2 ngày tôi viết 1 chương mà giờ 1 tuần mới được đăng 1 chương nên phải tranh thủ :(
Khá chắc kèo chương sau có H còn ai chịt ai thì chưa rõ. Đoạn cuối Claude quay lại bệnh viện ngoài để bày trò ra thì thật ra còn là để mua bôi trơn :^))) ổng thương Trick thật lòng, chỉ là hơi cù nhây thôi.
      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com