Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - "Tôi diễn giỏi, nhưng không giỏi giấu"

Progress không ngủ được suốt đêm.

Ánh sáng xanh từ điện thoại liên tục phản chiếu lên trần nhà.

Clip hậu trường quay bến xe được phát hành sớm hơn dự định.
Chỉ vỏn vẹn một phút rưỡi, không lời thoại, không nhạc nền.

Chỉ có hai người ngồi cạnh nhau, vai chạm nhẹ, ánh mắt lặng im.

Nhưng chính sự im lặng ấy...
Khiến mạng xã hội bùng lên.

Những bình luận tràn ngập:

"Ánh mắt đó... thật quá."
"Không cần lời thoại, vẫn hiểu họ muốn nói gì."
"Nếu đây là diễn, tôi cúi đầu bái phục."

Progress đọc từng dòng.
Mỗi chữ như cứa sâu thêm vào lòng.

Cậu biết.
Cậu cảm nhận rõ.
Khoảnh khắc đó... cậu không còn là Tine nữa.

Cậu là chính mình.
Ngồi bên Almond.
Không diễn. Không phòng bị.

Sáng hôm sau, khi tới đoàn phim, Progress nhận ra bầu không khí đã khác.

Không phải vì ai đó nói ra.
Không phải vì bị soi mói công khai.

Mà là... mọi người bắt đầu nhìn họ với ánh mắt "hiểu rồi".

Hiểu rằng, giữa hai người này, đã không còn chỉ là bạn diễn nữa.

Buổi sáng quay ngoại cảnh.
Cảnh quay nhẹ: Nine đứng ngoài cửa phòng Tine, lưỡng lự muốn gõ cửa nhưng lại thôi.

Chỉ một cảnh đơn giản.
Nhưng đạo diễn yêu cầu:

Đạo diễn Tan:
"Almond, ánh mắt cần thể hiện rõ: muốn tiến tới, nhưng sợ phá vỡ mọi thứ."

Progress đứng bên trong, tựa lưng vào cánh cửa.

Cậu nghe tiếng bước chân ngoài hành lang.

Cậu biết đó là Almond.

Cậu nhắm mắt.

Hít một hơi dài.

Máy quay chạy.

Almond đứng trước cửa.
Tay anh giơ lên, dừng giữa không trung.

Không gõ.

Chỉ ngập ngừng.

Trong khoảnh khắc ấy, Progress cảm nhận rõ ràng:
Phía bên kia cánh cửa, có một người... cũng đang run rẩy không dám mở.

Không phải Nine.
Không phải Tine.

Mà là Almond.
Và cậu.

Cảnh quay kết thúc.

Đạo diễn (nhẹ):
"Đẹp rồi. Đủ chân thật. Không cần thêm."

Giờ nghỉ trưa, Progress ngồi một mình ở bậc thềm sau trường quay.

Chân duỗi thẳng.
Tay chống ra sau.
Mắt nhìn khoảng trời xanh nhạt.

Một bóng người ngồi xuống cạnh cậu – không cần quay đầu cũng biết là ai.

Almond lặng im một lúc.
Rồi lên tiếng:

Almond:
"Tôi diễn tốt.
Nhưng không giỏi giấu."

Progress cười khẽ, nghiêng đầu nhìn anh:

Progress:
"Vậy từ đầu đến giờ, anh đang diễn... hay đang sống thật?"

Almond chống khuỷu tay lên đầu gối, xoay chai nước trong tay.

Một lúc sau, anh trả lời, rất khẽ:

Almond:
"Tôi nghĩ... tôi đã bắt đầu sống thật từ lúc em ngẩng đầu nhìn tôi trong buổi đọc kịch bản đầu tiên."

Progress không nói gì.

Cậu quay mặt đi, nhìn xuống đất.

Trong lòng, từng nhịp đập dồn dập như muốn vỡ ra.

Almond:
"Lúc đầu, tôi nghĩ mình có thể kiểm soát.
Chỉ cần đóng vai tốt.
Chỉ cần giữ khoảng cách đúng.
Chỉ cần coi em như bạn diễn."

Anh ngừng lại.
Nhìn về phía xa, giọng khản nhẹ:

Almond:
"Nhưng rồi, tôi nhận ra... ánh mắt em mỗi lần nhìn tôi, không phải ánh mắt diễn.
Và tôi... không còn muốn diễn với em nữa."

Progress siết chặt tay vào vạt áo.

Cậu ngẩng lên.

Progress (giọng run):
"Em sợ... nếu em tin rằng anh cũng cảm như em... thì cuối cùng chỉ mình em tin thật."

Almond quay lại.
Nhìn thẳng vào cậu.

Không chớp mắt.
Không né tránh.

Almond:
"Nếu em tin... tôi sẽ không để em một mình."

Một cơn gió mạnh thổi qua hành lang.
Áo sơ mi Almond phần phật.
Mái tóc Progress rối nhẹ.

Cả hai vẫn ngồi cạnh nhau.
Không động chạm.
Không lời thề thốt.

Chỉ có một sự im lặng chắc chắn hơn bất kỳ lời hứa nào.

Buổi chiều, họ quay cảnh Nine bất ngờ nắm tay Tine khi cả hai suýt bị lạc giữa đám đông.

Cảnh yêu cầu:
• Tay nắm.
• Ánh mắt tìm nhau giữa biển người.
• Chạm nhưng không thể gọi tên.

Máy chạy.

Progress chen qua đám đông giả lập.
Chân suýt vấp.

Một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cậu – mạnh, dứt khoát.

Progress ngẩng lên.

Mắt chạm mắt.

Trong đám đông hỗn loạn ấy, trong hàng chục diễn viên quần chúng diễn cảnh xô đẩy...

Chỉ còn ánh mắt hai người nhìn nhau.

Không ai buông tay sau cú cắt cảnh.

Không ai nhắc nhở.

Chỉ đến khi đạo diễn khẽ lên tiếng:

Đạo diễn (trầm giọng):
"Cắt... tụi em có thể thả tay ra rồi."

Almond mới chậm rãi buông tay Progress.

Cuối buổi quay.

Progress bước ra sân.
Đèn đường hắt bóng cậu dài trên mặt đất.

Phía sau, Almond đi chậm hơn nửa bước.

Không tiến gần.
Không gọi.

Chỉ giữ khoảng cách ấy.
Vừa đủ gần để cậu biết anh vẫn ở đó.
Vừa đủ xa để nếu cậu muốn, có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com