Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 - "Không còn vai diễn nào nữa"

Buổi quay hôm nay là một trong những cảnh mà đoàn phim chờ đợi suốt từ đầu dự án.

Cảnh: Nine và Tine cùng ngồi trên mái nhà, ngắm thành phố đêm.
Không thoại.
Chỉ có ánh mắt – và một cái nắm tay thật nhẹ.

Trường quay dựng lại một góc mái nhà cũ.
Đèn đường mô phỏng ánh sáng thành phố xa xa.
Gió nhân tạo thổi nhẹ, đủ để tạo cảm giác tự nhiên.

Progress ngồi trên mép mái, chân đung đưa lơ lửng.
Bên cạnh, Almond ngồi dựa vào tường, mắt nhìn bầu trời giả lập trên trần trường quay.

Không ai nhắc nhở.
Không ai cần nhắc nhở.

Bởi giờ đây – cả hai đều biết, cảnh quay hôm nay...
Không chỉ còn là cảnh quay.

Đạo diễn Tan (giọng trầm ấm):
"Hôm nay, không cần diễn.
Chỉ cần... ở đó. Cùng nhau.
Và nếu cảm thấy muốn nắm tay... thì cứ làm."

Không kịch bản cứng.
Không chỉ đạo ép buộc.

Chỉ là hai người – và cảm xúc thật.

Máy quay chạy.

Progress ngửa đầu nhìn lên trời.

Không có sao.

Chỉ có những ánh đèn vàng nhạt, mờ ảo.

Cậu cảm thấy hơi lạnh từ gió đêm giả tạo.

Bên cạnh, Almond không nhúc nhích.

Chỉ thở nhẹ – từng nhịp đều đặn.

Một cơn gió mạnh hơn lướt qua.
Progress rùng mình.

Không cố ý.
Không diễn.

Cậu khẽ co tay lại.

Ngay lập tức – một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu.

Không mạnh.
Không ngập ngừng.

Chỉ đơn giản – như thể đó là điều tự nhiên nhất.

Progress ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Almond.

Trong mắt anh – không có vai diễn.
Không có kịch bản.
Không có sự phòng vệ.

Chỉ có Almond – người luôn kiên nhẫn đứng đó, chờ cậu quay lại.

Không ai nói gì.

Không ai cần lời thoại.

Chỉ có nhịp tim hai người – vang rõ giữa không gian im lặng.

Tiếng đạo diễn vang lên rất khẽ:

Đạo diễn:
"Cắt."

Nhưng không ai buông tay.

Không ai buông ánh mắt.

Staff bắt đầu lục đục thu dọn máy móc.

Đèn trường tắt bớt.

Nhưng hai người vẫn ngồi đó.

Tay nắm tay.

Không buông.

Không diễn.

Một lúc sau, Almond lên tiếng.

Giọng anh trầm, khản nhẹ:

Almond:
"Từ khoảnh khắc này... tôi không muốn diễn với em nữa."

Progress cười nhẹ.
Ánh mắt ươn ướt nhưng rực sáng.

Progress (khẽ):
"Em cũng vậy."

Không cần nói rõ "yêu".
Không cần xác nhận "chúng ta là gì".

Chỉ cần cái nắm tay ấy.

Cái nắm tay sau hàng tháng trời giằng co, né tránh, che giấu.

Cái nắm tay đơn giản, nhưng chắc chắn như một lời hứa:

"Dù có điều gì xảy ra...
Tôi cũng không buông tay em nữa."

Buổi tối.

Progress ngồi trong phòng.
Áo khoác vắt ngang ghế.
Điện thoại nằm trên bàn, không còn bật thông báo.

Cậu mở lại cảnh quay hôm nay.

Tua đến giây thứ 48 – đúng khoảnh khắc Almond nắm lấy tay mình.

Nhìn thấy ánh mắt ấy.

Ánh mắt không còn ngăn cách bởi nhân vật, kịch bản hay ống kính.

Cậu lưu clip đó lại.
Không chia sẻ.
Không đăng lên đâu cả.

Chỉ lưu cho riêng mình.

Như giữ lại bằng chứng rằng:
"Khoảnh khắc đó – mình đã sống thật.
Và có người khác cũng sống thật cùng mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com