Chương 8 - "Cảnh quay không cần kịch bản"
Một ngày sau đêm quay khuya.
Không ai nhắc gì về cảnh băng bó tay.
Không ai hỏi vì sao ánh mắt hai người trong đoạn footage đó chân thật đến vậy.
Đoàn phim, đạo diễn, quản lý – tất cả đều im lặng như một thỏa thuận ngầm.
Nhưng Progress thì biết.
Almond cũng biết.
Chỉ cần thêm một chút thôi... họ sẽ không còn quay về được vai trò ban đầu nữa.
⸻
Buổi sáng, lịch quay thay đổi gấp.
Một cảnh đơn giản – hậu trường – cần hai người "tự nhiên" trong căn hộ chung cư giả lập: Tine ngồi đọc kịch bản, Nine đi ngang qua, vô tình nhìn cậu.
Cảnh không lời.
Không hành động cụ thể.
Chỉ là "sống chung một khung hình".
Đạo diễn yêu cầu:
Đạo diễn Tan:
"Diễn như bình thường thôi. Cứ tự nhiên. Đừng gồng cảm xúc. Chỉ cần 'như bạn cùng phòng'."
Chỉ cần "như bạn cùng phòng".
Nghe đơn giản.
Nhưng đối với Progress lúc này, ở gần Almond mà không cảm... còn khó hơn cả diễn một cảnh hôn.
⸻
Studio dựng lại thành một căn hộ nhỏ.
Bàn gỗ thấp, ghế sofa màu nâu, kệ sách trống.
Một cửa sổ giả có ánh sáng trắng giả lập ánh nắng ban mai.
Progress ngồi trên sofa, tay cầm kịch bản, mắt lia dòng chữ mà đầu óc trống rỗng.
Cửa mở.
Almond bước vào.
Không lời.
Không ánh mắt.
Anh đi ngang qua sau lưng cậu, đúng như phân cảnh yêu cầu.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Progress cảm nhận được – rõ ràng – hơi thở của Almond lướt qua gáy mình.
Không mạnh.
Không cố ý.
Chỉ là... quá thật.
⸻
Máy quay lướt nhẹ.
Không ai nhắc "diễn".
Không ai cần nhắc.
Progress ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Almond.
Đôi vai anh thẳng, động tác tự nhiên, không cố tạo dáng đẹp cho máy quay.
Nhưng trong từng bước chân, từng lần áo khoác đung đưa, cậu đều thấy một câu hỏi không thốt ra:
"Em sẽ còn tránh tôi đến bao giờ?"
⸻
Khi đạo diễn hô "Cắt", Progress buông kịch bản xuống.
Tim đập mạnh.
Không phải vì thoại.
Không phải vì lỗi diễn xuất.
Mà vì trong ba phút vừa rồi, không có máy quay nào ghi lại cảm xúc thật... nhưng trong lòng cậu, mỗi nhịp thở đều vang lên như một lời thú nhận.
⸻
Sau cảnh quay, đoàn phim cho nghỉ 20 phút trước khi setup góc khác.
Progress đứng bên hành lang, dựa lưng vào tường, thở chậm.
Almond bước ra.
Không cố tình.
Không ép buộc.
Anh chỉ đứng dựa vào bức tường đối diện, tay đút túi quần, mắt nhìn ra bãi đậu xe xa xa.
Không ai nhìn ai.
Nhưng giữa họ, không khí đặc lại.
Không lời xin lỗi.
Không lời hỏi han.
Chỉ một câu im lặng cùng vang lên trong đầu cả hai:
"Nếu lúc đó không có máy quay, anh còn quay đầu nhìn em không?"
⸻
Một lát sau, Almond lên tiếng trước.
Giọng anh thấp, khàn nhẹ vì thiếu ngủ:
Almond:
"Hôm nay em diễn tự nhiên hơn."
Progress cười khẽ:
Progress:
"Hay là... em không diễn nữa."
Almond quay đầu lại, mắt anh trong veo.
Almond:
"Vậy thì... đừng quay đi nữa."
Progress nghẹn giọng.
Cậu biết Almond không chỉ nói về ánh mắt trong cảnh quay.
Anh đang nói về cả những lần cậu né tránh, những lần cậu vờ như không nghe, không thấy, không cảm.
⸻
Staff:
"Progress, Almond! Chuẩn bị cảnh tiếp theo!"
Tiếng gọi cắt ngang không khí.
Progress cúi đầu, gật nhẹ, rồi quay đi trước.
⸻
Cảnh tiếp theo:
Nine giúp Tine tìm đồ rơi trên sàn – tay vô tình chạm tay.
Không thoại.
Chỉ cần ánh mắt giật mình và nụ cười ngượng.
⸻
Máy quay set góc thấp.
Progress cúi người lượm quyển sách rơi dưới bàn.
Cùng lúc đó, Almond cũng đưa tay tới.
Hai bàn tay chạm nhau.
⸻
Không ai diễn.
Bàn tay Almond nắm nhẹ lấy cổ tay cậu, như phản xạ tự nhiên.
Progress sững lại.
Ống kính lướt sát, bắt từng rung động nhỏ.
Ánh mắt họ khóa chặt lấy nhau.
⸻
Trong một giây, cả đoàn phim nín thở.
Không phải vì cảnh diễn quá tốt.
Mà vì khoảnh khắc đó... không còn là Nine và Tine.
Chỉ còn Almond và Progress.
Người không còn đủ sức buông tay.
Và người không còn đủ lý do để né tránh.
⸻
Đạo diễn (khẽ):
"Cắt."
Không ai nhúc nhích ngay.
Progress rút tay về chậm rãi.
Almond cũng thu tay lại, ánh mắt vẫn dịu dàng, không vội vàng, không thúc ép.
⸻
Giờ nghỉ.
Progress ngồi một mình ở cầu thang sau trường quay.
Gió từ hành lang thổi qua lạnh buốt.
Cậu mở điện thoại, không nhắn ai.
Chỉ mở lại những bức ảnh hậu trường.
Một tấm ảnh:
Cậu đang cười nhỏ khi nhìn xuống.
Almond đứng sau, ánh mắt... rõ ràng đến mức nếu ai nhìn đủ lâu cũng sẽ biết:
"Anh ấy không đang diễn."
Progress thở dài, khẽ tự hỏi:
"Nếu mình lùi bước, có ai sẽ kéo mình lại không?"
Nhưng cậu biết: Almond sẽ không kéo.
Anh chỉ đứng đó.
Chờ cậu tự quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com