Ám Ảnh [chap 3/2-4/3]
Chap 3 - 2
25/5
... 9h30 ...
Tôi cố sắp xếp lại mớ giấy tờ, mắt cay xè vì thiếu ngủ.
Hôm nay là ngày cuối tuần, cũng nên tự thưởng cho mình 1 giấc ngủ ra trò chứ Kwon Yuri.
" Cạch "
Tiếng mở cửa làm tôi giật mình quay lại.
............
Tôi đã từng nghĩ sẽ có 1 khoảng cách nhất định khi chúng tôi gặp lại nhau.
Nhất là lại sau 1 thời gian dài đến thế. Thậm chí đôi lúc tôi đã nghĩ có thể chúng tôi sẽ trở thành 2 con người xa lạ.
Nhưng tôi đã lầm, cảm giác khi tôi nhìn thấy Sica, vẫn nguyên vẹn như 10năm trước. Khi Sica trở lại, thời gian 10năm qua bỗng trở nên mờ nhạt như 1 giấc mơ vậy. Trong ký ức của tôi chỉ còn lại Tôi và người con gái đó.
Sica là một cô gái kỳ lạ. Cái cách bất ngờ xuất hiện trong phòng ngủ của tôi, rồi bất ngờ biến mất ngay sáng hôm sau, có lần cô dẫn tôi vào sâu trong rừng rồi vờ như bị lạc, chúng tôi đã nắm tay nhau ngồi trong khe núi cho đến sáng. Nếu bạn bắt tôi tả về người con gái đó ... Uhmm... Cô ta đẹp, và hoàn toàn im lặng ...
Sica thật sự rất ít nói, cô chỉ hành động. Điều đó càng làm cô trở nên bí ẩn.
.....
Và bây giờ, người con gái đó, lại bất ngờ xuất hiện ở phòng làm việc của tôi.
Vâng, ngay trước mặt tôi. Tôi nghĩ mình chẳng cần hỏi xem tại sao cô biết tôi làm việc ở đây.
" Tớ cần 1 chỗ để ngủ ." - Sica lên tiếng .
Thế đấy, đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, sau đó tìm đến tôi vì cần 1 chỗ để ngủ.
Tôi muốn cho Sica biết tôi ko còn là đứa trẻ của 10năm về trước luôn làm theo tất cả những gì cô muốn. Nhưng ruốt cuộc, khi đối mặt với Sica tôi không thể nói bất cứ lời nào.
Tôi tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, cô vẫn kiên nhẫn đứng đợi tôi ở cửa như thể tôi đã nói sẽ kiếm cho cô 1 chỗ để ngủ.
" May cho cậu vì hôm nay tôi quyết định về nhà nghỉ ngơi. " - Tôi miễn cưỡng mở lời.
Sica không nói gì, chỉ lặng lẽ khoác tay và đi theo xuống cầu thang.
Ngồi trong xe trên đường về phòng trọ chúng tôi không nói với nhau một lời nào.
Sica cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
...
Tôi cố giữ khoảng cách với Sica, tôi phải ngăn mình không tuôn ra 1 tràng câu hỏi vì tôi biết rằng Sica vẫn sẽ im lặng.
Sica gần như chỉ nói chuyện với tôi khi cô muốn tôi làm 1 cái gì đó.
...
Phòng trọ ...
22h00 ...
" Cậu muốn ăn gì ? " tôi hỏi trong khi đang chuẩn bị bữa tối muộn.
Sica vẫn đi thơ thẩn quanh nhà như ko nghe tôi hỏi gì, cô cầm tất cả những thứ gì cô có thể nhấc được lên nhìn ngắm rồi lơ đãng bỏ chúng xuống 1 vị trí khác.
Tôi đứng quan sát cô từ trong bếp và không khỏi bật cười. Dường như cô nhận ra tôi đang nhìn cô. Sica quay lại nhìn tôi và nở 1 nụ cười.
" Tớ không đói. " rồi tiếp tục đi quanh căn phòng nhấc cái này cái nọ lên và để chúng vào chỗ cô thấy thuận tay.
Tôi chỉ biết nhìn cô và mỉm cười. Cô gái nhỏ bé đó cho tôi cái cảm giác giằng xé bản thân, Vừa muốn bảo vệ cô, mặt khác lại tuân lời cô vô điều kiện. Sica luôn làm những gì cô ấy muốn theo 1 cách riêng.
Tôi vừa ăn cơm chiên vừa ngắm cô gái thơ thẩn đi lại trong phòng mình.
" Thật thú vị " - Cô bất ngờ lên tiếng mà tôi cũng ko chắc là Sica có đang nói chuyện với mình hay không nữa.
" Cái gì cơ ? " Tôi hỏi lại.
... " Cuộc sống của cậu " Sica trả lời rồi lặng lẽ tới ngồi bên cạnh tôi.
Nó sẽ thú vị hơn nếu cậu ở bên tớ. Tôi nghĩ thầm. Chỉ mới hơn 1 tiếng đồng hồ Sica ở bên tôi nhưng cảm giác như tôi đang sống một cuộc sông khác vậy. Tôi thích cái cách cô lơ đãng đi lại và mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi thích cô gái kì lạ này.
" ăn cùng mình nhé ." Tôi đẩy đĩa cơm ra giữa bàn.
Sica há miệng tròn xoe như 1 đứa trẻ. Tôi mỉm cười và đút cơm cho cô.
... Tôi không biết trong cuộc đời mình đã có những giây phút nào có thể gọi là hạnh phúc chưa nhưng tôi có thể khẳng định, những giay phút tôi ở cùng Sica, trái tim tôi đc lấp đầy bởi 1 thứ tình cảm khó tả. Tôi chỉ muốn đc chăm sóc cho cô gái bé nhỏ ấy mãi mãi ...
Sica ăn gần hết đĩa cơm của tôi T.T
Thế mà lúc nãy bảo không đói ... thật là . Cô bé bắt đầu che miệng ngáp như 1 con mèo.
Khi tôi rửa bát xong quay ra Sica đã ngủ ngon lành trên ghế sofa. Tôi bế Sica vào phòng đắp chăm cho cô và ngồi ngắm gương mặt xinh đẹp đang nở 1 nụ cười.
Có chuyện gì vui vậy Sica ? Cậu vui vì gặp mình sao ?
Mình cũng vậy. Thật tốt nếu ngày nào cũng đc nhìn thấy nụ cười của cậu trước khi chìm vào giấc ngủ.
Chap 4 - 1
Sáng sớm hôm sau tôi thức giấc, Sica đang nắm chặt tay tôi và ko có ý định buông ra.
" Tớ phải đi làm mà. " Tôi hôn nhẹ lên má Sica .
" Về sớm với tớ " Sica dụi dụi tóc vào cổ tôi .
" Chờ tớ nhé. " Tôi nói trước khi bước ra khỏi cửa.
...
Không có một cái gì rõ ràng giữa chúng tôi. Sica cưa từng nói yêu tôi, tôi cũng chưa từng nói rằng Sica là bạn gái mình. Chúng tôi chỉ đơn giản là ở bên nhau. Trái tim chúng tôi thuộc về nhau, tôi biết điều đó và nó đến 1 cách thật tự nhiên.
Nhưng sao cái thứ tình cảm này nó mong manh đến thế.
Vì sao tôi luôn lo sợ. Vì sao Sica cứ im lặng và biến mất.
...
Tôi cố gắng hoàn thành công việc thật sớm và chạy về nhà.
Lòng tôi cảm thấy bình yên lạ lùng khi cánh cửa mở ra và Sica đã ở đó đón tôi với 1 nụ cười.
1tuần trôi qua tôi sống trong cảm giác như đang bay vậy. Tôi hoàn thành dự án sớm hơn dự kiến. Ông Sếp hết lời khen ngợi và thưởng cho tôi 1 khoản kha khá.
Hôm đó, trước khi về nhà tôi ghé vào siêu thị mua thật nhiều đồ ăn và 1 chai rượu ngoại.
" Cái gì vậy ? " Sica hỏi khi tôi trở về nhà với 1 đống đồ lỉnh kỉnh.
" ăn mừng "
" Vì cái gì " - Cô ấy vẫn hỏi giọng lạnh te.
" Vì cậu ở bên tớ, Sica ah. "
Sica mỉm cười khi nghe tôi nói vậy nhưng sau đó gương mặt cô lại buồn đến khó hiểu.
...
" Sica ah~ "
" Neh ... "
" Chuyện tối hôm đó, khi tớ say ... " Tôi thật sự muốn xin lỗi Sica nhưng không biết mở lời
bằng cách nào. Tôi nhìn sang và thấy mặt Sica đang đỏ dần lên. Cô gái lạnh lùng và kì lạ này có những lúc thật nhỏ bé và đáng yêu.
" Hôm đó Yul say mà, tớ không nghĩ gì đâu ."
Có vẻ như đó là câu nói dài nhất kể từ khi tôi và Sica gặp lại nhau. Tôi nghĩ đã đến lúc có thể hỏi Sica 1 số chuyện nhưng tôi thực sự không kịp làm điều đó.
" Tớ thật sự thích cảm giác đó." Sica thì thầm và hôn lên tai tôi.
Yah. Mày không được lặp lại đâu Kwon Yuri.
Thề có chúa tôi không hề muốn làm tổn thương đến Sica, thật lòng mà nói tôi cũng có những ham muốn khi ở bên cô nhưng tôi sẽ không bao giờ làm thế, ít nhất khi tôi còn tỉnh táo.
Sica bắt đầu hôn tôi. Tôi thật sự như bị cuốn vào nụ hôn ngọt ngào đó.
2 lần trước, khi chúng tôi làm tình. Sica luôn biến mất ngay sau đó ...
Đó cũng là lý do mà 1 tuần nay tôi không hề làm tình với cô, chúng tôi chỉ ôm nhau và đi ngủ. Tôi nghĩ như thế cũng quá đủ đối với mình. Tôi muốn giữ Sica thật lâu bên mình.
" Tớ phải đi tắm Sicaaaaa ... " Tôi đẩy cô bé ra bằng tất cả sự tỉnh táo có thể.
" Cậu không muốn tớ sao ? " Sica nhìn thẳng vào mắt tôi, cái giọng nói ấy khiến tôi muốn phát điên lên.
Muốn chứ, Sica ah~, tất nhiến là tớ muốn cậu. Nhưng rồi cậu sẽ lại bỏ đi. tớ biết như thế.
Tôi nghĩ và im lặng đứng lên lấy quần áo đi thẳng vào nhà tắm.
Chap 4 - 2
.........
" Sica, đưa hộ tớ cái khăn đc không ... "
... Im lặng ...
" SICA " Sự im lặng đáng sợ dội lại. Thế là đi thật rồi sao ? Dù tớ có ngủ với cậu hay ko cậu vẫn lại biến mất sao ?
_ Xoạch _
Sica mở cửa nhà tắm bước vào và bắt đầu cởi đồ. Yuri ah, mày lại sắp vào bẫy rồi. Mau chuồn đi.
Tôi giật cái khăn tắm cố lau người thật nhanh để ra ngoài.
...
Cái cơ thể nóng ấm ấy 1 lần nữa lại quấn lấy tôi.
Sica ôm tôi từ phía sau khi tôi chưa kịp mặc quần áo.
Chúng tôi cứ đứng yên như thế không biết bao lâu. Tzan gần như ngừng lại.
" Tớ chỉ muốn mãi mãi đc bên cạnh Sica như thế này "
Tôi quay người lại ôm Sica thật chặt .
" Đừng rời xa tớ nữa, Sica, tớ sẽ phải làm sao nếu cậu lại biến mất. "
Sica chỉ im lặng, tôi biết cô đang khóc.
Cô gái bé nhỏ của tôi, chuyện gì đã xảy ra, tại sao ko thể cho tôi biết.
Tôi nhẹ nhàng cúi xuống hôn Sica.
Cô vòng tay ôm tôi rất chặt, tôi cảm nhận đc từng ngón tay đang bám vào cơ thể mình.
Như 1 con mèo bị thương cố bám lấy thân cây trong trời mưa bão.
............
Ngay lúc này, tôi chỉ có 1 mong muốn duy nhất ...
Được ở bên để che chở cho cô gái bé nhỏ này ... Mãi mãi ...
............
Người Sica run lên vì lạnh...
" Cậu sẽ bị cảm mất "
Tôi quàng khăn tắm lên người Sica rồi bế cô lên giường ...
Chúng tôi cứ nằm như thế, ôm nhau thật chặt cho đến khi chìm vào giấc ngủ ...
...........
6h30 ...
Chuông báo thức reo lên ...
Tôi thức dậy và nhận ra chỉ còn lại mình trong căn phòng ...
.........
Tôi gần như phát điên lên. Tại sao mày lại ngủ say vậy Yuri, mày biết cô ấy sẽ lại ra đi ...
Tại sao không khóa cửa lại và ném chìa khóa đi 1 xó nào đó. Tôi thà bị nhốt trong căn nhà này cùng Sica còn hơn để cô ấy biến mất 1 lần nữa ...
Nhưng tất cả đã quá muộn ...
..........
Sếp cho tôi nghỉ phép 1 tuần vì dự án thành công hơn mong đợi.
Tôi bảo không cần. Tôi không muốn về căn phòng đó.
Tất cả mọi nơi đều có hình ảnh Sica.
Tại sao nỗi nhớ cứ kéo dài còn hạnh phúc lại mong manh đến thế.
Nếu cô ấy còn quay lại, tôi sẽ phải làm gì để giữ cô ấy bên mình.
Chắc chắc cô sẽ quay lại.
..........
Tôi đã chờ đợi ...
Rất lâu sau khi Sica đi ...
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng ...
Tôi ở hẳn trên công ty chỉ thỉnh thoảng ghé qua phòng lấy một ít vật dụng.
Mỗi lần bước vào nhà. Nhìn về phía Sica đã từng ngồi mỉm cười và đón tôi.
Tim tôi lại nhói lên.
Tôi cố bảo mình không nên hy vọng nhưng trong thâm tâm chưa bao giờ tôi ngừng chờ đợi ngày Sica quay lại.
Thậm chí tôi chỉ cầu mong Sica quay trở về, 1 ngày hay 1 phút thôi cũng được ...
Tất cả chỉ là vô vọng ...
...................
Những bông tuyết bắt đầu rơi ...
Tất cả nhân viên công ty đều đang chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông. ..
Tôi tự nhủ mình sẽ làm gì khi không có Sica ...
Từ bao giờ mà cuộc sống của tôi cần có em đến thế .
Con người chỉ xuất hiện lúc cô ấy muốn rồi ra đi không bao giờ báo trước.
Tôi chỉ là 1 cái bến đỗ nhỏ của em thôi sao ???
Đã rất lâu từ lúc Sica đi, tôi không còn để ý đến tzan nữa.
Tôi vẫn sẽ chờ đợi, dù có thêm 10năm nữa ...
Làm ơn quay lại đi ... Sica ...
Chap 4 - 3
Kỳ nghỉ bắt đầu ...
Tôi uể oải về phòng trọ ...
Mua một thùng rượu uống ngày này qua ngày khác ...
Tôi đang tự hủy hoại mình vì cái gì chứ ...
Nhưng nếu tôi tiếp tục sống mà không có Sica ...
Cuộc sống ấy sẽ vô vọng đến thế nào ???
Tại sao Sica lại có ý nghĩa đến thế trong cuộc sống của tôi ...
1tuần liên tiếp, tôi ko hề tỉnh táo, chỉ uống rồi nôn thốc nôn tháo và lăn ra ngủ.
Tôi đã định xin nghỉ hẳn công việc để đi tìm Sica ...
Tôi không thể cứ mãi chờ đợi ...
Nhưng tìm ở đâu ???
Tôi loạng choạng đi khắp nhà vấp vào hết thứ này đến thứ kia.
Mình mẩy bầm tím tóc tai quần áo xộc xệch.
Trông tôi thật thảm hại ... Sica, em đã biến tôi thành cái gì thế này ...
Tôi bắt đầu thấy giận em ... Cái cảm giác đó ngày 1 lớn dần ...
Rượu bắt đầu làm tôi mất kiểm soát. Tôi đập phá đồ đạc trong nhà.
Đập vỡ hết gương và cửa kính, 2 bàn tay tôi đầy vết thương.
Rồi cứ thế ngủ vùi, để mặc cho những cơn đau vây kín lấy cơn thể ...
........................................
Ngày Sica quay lại ...
Tôi ước sao ngày hôm ấy không bao giờ đến ...
..................
Tôi tỉnh dậy thấy Sica đang băng bó cánh tay cho mình.
Cô lại quay về.
Lại tiếp tục muốn đùa giỡn với tôi sao ?
Cứ biến mất một thời gian rồi lại bất ngờ xuất hiện. Tôi là quân bài của cô sao Sica ?
Tôi chắc chắn rằng mình hoàn toàn chưa tỉnh rượu ...
Tôi bật dậy kéo tay Sica ném cô lên giường.
Ánh mắt cô xen lẫn bất ngờ và sự sỡ hãi...
Chưa bao giờ tôi mạnh tay với cô ...
Chưa bao giờ trừ lúc này ...
Tôi quay lại lấy thắt lưng trói chặt 2 tay cô lên đầu giường.
Ngồi đè lên người cô và sắp sửa làm cái điều mà tôi sẽ ko bao giờ làm nếu còn tỉnh táo.
" Yuri "
Tôi lờ đi tiếng gọi của Sica và tiếp tục hôn lên cổ cô.
" KWON YURI "
Sica hét lên ... những giọt nước mắt chực rơi ra trên khuôn mặt xinh đẹp đó ...
Tôi buông cô ra. Mày đã làm gì thế Yuri. Mày đang làm đau người quan trọng nhất trong cuộc sống của mày.
Bạo lực có thể giữ cô ấy ở bên cạnh mày sao ? KHÔNG BAO GIỜ .
Tôi tháo dây trói cho Sica.
Rồi cô ấy sẽ lại bỏ đi.
Mày sẽ phải sống trong đau khổ thế này suốt đời.
10năm chờ đợi là quá đủ rồi Yuri. Chấm dứt đi.
" Cô đi đi " Tôi lấy hết can đảm để thốt lên những lời đo mà thấy như tự đâm vào tim mình vậy.
" Yul ghét tớ đến vậy sao ? Quay lại nhìn tớ đi. "
" ĐI ĐI " Tôi tiếp tục hét lên. Nước mắt tôi rơi xuống từ lúc nào không hay .
" Tớ sẽ đi, Yuri ah. "
Sica vòng tay ôm tôi từ sau lưng, cô vẫn đang khóc, nước mắt ướt đẫm lưng áo tôi.
Rồi cô buông tay và đi mất.
Tôi không giữ cô lại .
Tôi không thể cứ mãi sống như thế.
Chờ đợi và đau khổ.
Tôi có quá ích kỷ không ...
Những giọt nước mắt vẫn rơi mãi không ngừng ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com