Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Đại sứ châu Âu

Thiên hạ đồn rằng, Bạch vương sau khi "mi mi" Bạch hậu tương lai trước cổng bệnh viện, mặt đã đỏ như trái gấc, khói còn bốc lên nghi ngút từ đỉnh đầu ngài, coi bộ chắc xấu hổ quá độ vì dám làm cái trò ném đường mật vào mặt người ta ngay giữa đường giữa chợ rồi. Nhưng đó chưa phải tất cả. Một tuần sau đó, Lâm Dĩnh không còn thấy mặt Giả Thần nữa. Vẫn ở cùng một nhà, làm cùng một "cơ quan" mà cô tưởng như lão đã bốc hơi khỏi thế giới rồi không bằng. May mà còn nghe thấy tiếng nói, tiếng bước chân, tiếng sột soạt của mấy bộ sườn xám lão hay mặc, chứ không Lâm Dĩnh có khi phải nhờ tới hội tìm kiếm trẻ lạc cũng nên.

Chỉ là hôn một cái thôi mà, bạch liên tử cũng đâu nhất thiết phải cư xử thái quá thế này?! Già đầu rồi mà tâm hồn mong manh nhạy cảm như thiếu nữ đôi mươi ý. Tuy vậy, có một điểm mà Lâm Dĩnh không thể không phục: lão Bạch vương này đã lẩn thì trạch cũng thua xa, tránh mặt còn hơn tránh tà.

Lâm Dĩnh nằm ườn trên phản, xung quanh bày la liệt mực khô và bia lon, nhàn nhã xem chương trình "Thế giới Loài người", cười không nhặt được mồm. Tivi đang chiếu cảnh phóng viên quỷ ham vui, vừa quay phim vừa đùa giỡn mấy người tham gia giao thông khiến bọn họ sợ xanh mặt, có người còn lộn nhào, ngã đâm đầu vào dải phân cách.

- Mẹ cái bọn vừa rảnh vừa ác ! Thảo nào tai nạn giao thông lắm thế, lại chẳng bảo Âm giới khi nào cũng rơi vào tình trạng quá tải. - Rồi ngẫm nghĩ thế nào lại ngộ ra. - Có khi mình tèo cũng do con quỷ chết bầm nào ấy ngáng đường cũng nên.

Lời vừa dứt, ngoài cửa đã phát ra tiếng hắt xì hơi rõ to làm Lâm Dĩnh giật mình suýt mắc nghẹn đồ ăn. Bạch Vô thường xoa xoa cái mũi, ló đầu vào hỏi:

- Lâm Dĩnh, thấy Bạch vương đâu không?

Lâm Dĩnh lâu lắm không gặp Bạch vô thường, nhớ lại cảnh bị xốc nách kéo xuống Âm giới vô cùng thảm thương thì không khỏi tức giận, nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể vênh mặt ra giọng bề trên:

- Lão chỉ là thư ký của Diêm vương mà dám gọi thẳng tên của ta thế à? Bạch vương trên tầng ấy, tự lên mà gọi, muốn nhờ gọi thì phụ tiền.

Bạch Vô thường chẳng hiểu sao con mụ này lại có ác cảm với một người tận tâm tận lực, dễ thương dễ mến dễ gần như lão; lão bỉu môi, định lè lưỡi lêu lêu không chịu gọi hai tiếng "Bạch hậu", nhưng sực nhớ nó đang làm chủ nhà, lỡ mồm không khéo bị thả chó không chừng. Lão không thèm để ý tới Lâm Dĩnh nữa, rướn cổ gọi lên tầng:

- Bạch vương ới ời, có đại sứ bên Địa ngục châu Âu tới thăm, Diêm vương muốn vời ngài qua giao lưu.

Đợi một phút im ắng, trên lầu vọng xuống tiếng thì thào:

- Có bắt buộc không?

- Có.

- Có Lâm Dĩnh dưới đó không?

- Lâm... à, Bạch hậu tương lai đang ngồi xem ti vi dưới tầng.

Cả Lâm Dĩnh và Bạch Vô thường chỉ nghe thấy vài tiếng sột soạt, sau đó một cơn bão màu trắng phi từ trên tầng xuống chạy thẳng vào xe hơi đậu ngoài cổng làm đồ đạc bay tứ tung. Bạch Vô thường dòm qua đã thấy Giả Thần ngồi yên vị trên xe, cài dây an toàn, đầu kê gối, tay chải tóc, sẵn sàng chờ xe chuyển bánh. Khoé miệng giật giật liên hồi, lão lau mồ hôi trên trán, xem ra tin đồn đúng là thật rồi, đã vậy lão phải trả thù con mụ hống hách này mới được, cho cả hai ngượng chơi:

- Diêm vương mời cả Bạch hậu nữa đấy. Cho năm phút tối đa để vầy lại bộ mặt.


- Chà, nơi này đúng là không thể dùng lời lẽ để miêu tả được. Đẹp ! Đẹp quá ! Vừa giữ được phong bị tàn ác cổ xưa vừa tạo dựng được nền văn minh của kỳ hiện đại hoá, đủ độ mà không nặng đô, hài hoà trang nhã lại có thể khiến cho sống lưng người ta buốt lạnh, đúng là điều không tưởng.

Một sinh vật choàng áo đen, giấu khuôn mặt dưới chiếc mũ rộng thùng thình, chỉ để lộ mũi và cằm xương nhọn hoắt đang không ngớt lời tán dương Âm giới khi được Diêm vương dẫn đi thăm thú khắp nơi. Dáng dấp kẻ đó cũng thuộc dạng trung bình, dong dỏng, không cơ bắp nhưng lại vác theo chiếc lưỡi hái phải cao gần gấp đôi người. Lưỡi hái sáng loáng, cán sơn đen bóng, nom nặng lắm mà kẻ đó vác như không, thi thoảng còn nổi hứng quay quay lưỡi hái vài vòng khiến tim Diêm vương suýt bắn ra ngoài.

Bạch Vô thường chậm rãi bước đến, dáng bộ trịnh trọng hơi ngoái ra sau tỏ ý Bạch vương đã tới. Diêm vương đang đấu dở ván game nên mừng lắm, định bụng sẽ quay về bàn làm việc hoàn tất nhiệm vụ sau khi bàn giao cái của nợ này xong cho Bạch vương nhàn rỗi.

- Ái chà, Bạch vương đến rồi, đến rồi. - Diêm vương vui ra mặt, không để ý tới ánh mắt đằng đằng sát khí của Giả Thần dành cho Thần Chết - kẻ đang vác trên vai lưỡi hái tử thần.

Khi nãy ngồi trên xe, Giả Thần đã có ý định dùng thuật kim thiền thoát xác khi vừa nghe Bạch Vô thường nhắc tới Thần Chết. Thực ra nguyên nhân dẫn tới mối bất hoà này quá ư là nhảm ruồi và vô vị, chỉ vì hai tên người lớn mà đầu không lớn đều ương và trẻ con như nhau. Cụ thể là vào một ngày mùa xuân vô cùng đẹp trời, Giả Thần làm một chuyến du lịch bằng phi cơ riêng sang địa ngục châu Âu uống café; thế rồi số phận sắp đặt cho Giả Thần và Thần Chết gặp nhau khi hắn ta làm rơi xốt cà vào cuốn ngôn tình Giả Thần mới thó được từ bộ phận chuyên thu thập đồ cúng của các linh hồn. Chả cần nói cũng biết Giả Thần lồng lộn lên như thế nào, nhất là khi quyển đó là bản giới hạn kèm chữ ký tác giả.

Hồi đó sách nhập từ Nhân giới xuống Âm giới khan hiếm vô cùng, hầu như chẳng có ai cúng dường cho thần linh hay vong hồn người chết sách truyện cả, đâm ra được cuốn nào lão ta quý lắm, coi còn hơn con đẻ. Nào là đi ép plastic bìa, thi thoảng phơi cho sách đỡ mốc, đặt trang trọng trên giá rồi cả ngày cầm chổi lông gà phủi bụi,... Thế nên khi sách bị dính bẩn, Giả Thần gần như lao tới bóp cổ Thần Chết, may mà đội bảo vệ ngăn lại kịp thời. Thức ăn bên đó không biết làm từ giống gì mà không thể niệm chú làm sạch, Giả Thần liền yêu cầu Thần Chết trả lại nguyên trạng; nhưng hắn ta không những không đồng ý mà còn thách thức, thậm chí chế giễu Giả Thần là gay - chỉ gay mới đọc cái thứ gọi là ngôn tình kia. Dĩ nhiên, sức mạnh người đứng đầu Địa ngục là không thể đùa, Giả Thần kỷ niệm Thần Chết một nắm đấm dập hẳn sống mũi, khiến hắn ta phải tốn bao nhiêu tiền mới khôi phục lại được.

Thần Chết nhẫn nhịn kìm nén, giả ngu giả mù, nhác thấy Giả Thần làm như lần đầu gặp mặt, vội vã bắt tay bắt chân ra chiều hân hạnh lắm.

- Ái chà, thì ra đây là Bạch vương. Trắng từ đầu tới chân thế này chắc phải mất công cẩn thận lắm ấy nhỉ? Mắt hơi hơi xếch thế này trông hệt như con cáo lông trắng bên chỗ ta ý. - Chưa kịp để Giả Thần mở miệng, tên Thần Chết chớt nhả đã chuyển hướng tấn công Lâm Dĩnh. - Còn người đẹp này là ai thế nhỉ? Cố vấn văn phòng hay thư ký riêng? Làm việc cho ai thế? Sao không mặc đồ như các ngài hay đồ công sở cho giống người làm trong chính phủ?

- Đan mạch đứa nào !

Lâm Dĩnh đang suy nghĩ xem lão Diêm vương gọi mình đến để làm gì nên không để ý, đột nhiên có người xông đến cầm tay hôn hít xã giao loạn xạ phát hoảng lên, không cần biết người đó có địa vị thế nào hay mặt mũi ra sao, hạ cẳng chân thụi một phát vào giữa chỗ hiểm.

Dĩ nhiên chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, mọi người không kịp trở tay, chỉ nghe Thần Chết gượng cười khen: "Quả là hoa hồng có gai" rồi lăn quay ra đất.


Vài hôm sau, Thần Chết biết được cô gái đá hiểm mình hôm nọ là vợ sắp cưới của Bạch vương; còn nghe đồn người này vốn vướng vào vụ hành hung nhân viên bộ Hình nên bị Diêm vương bắt thế chỗ, làm không công suốt đời để chuộc lỗi với thân nhân người bị nạn và bị hại, sau cùng chắc đã được rèn luyện bản tính đức độ, biết hi sinh thân mình vì Đảng vì dân, có công cứu nữ tiên trên Thiên giới thoát khỏi gã quỷ râu xồm dâm đãng nên được lòng Phật tổ, được lòng Bạch vương, chiếc ghế Bạch hậu tương lai giờ như cầm chắc trong tay.

Có điều theo nguồn thông tin mật do Tu Văn - trưởng phòng cấp cao nơi Lâm Dĩnh làm việc cung cấp, người này tham tiền, tham của, không phải dạng người mưu cao kế dày khó lường, ngược lại còn rất não heo, nhưng lại là kẻ có thể bất chấp tất cả để đạt được mục đích, so với mấy tên lươn lẹo còn khó đối phó hơn nhiều.

Thần Chết định bụng sẽ chơi Giả Thần một vố đau: còn gì đau hơn là vợ sắp cưới bỏ mình theo giai. Mà không, như thế lại mang tiếng, hơn nữa nguy cơ không còn được nhìn thấy Tổ quốc thân yêu là rất cao. Người khôn phải làm theo cách khác. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Thần Chết quyết định lợi dụng bản năng của quỷ satan là khơi dậy ham muốn trong mỗi con người, để chúng tự hủy hoại bản thân. Nếu như Bạch hậu tương lai mê tiền, ta có thể dựng lên một tình huống rồi đổ tội "tham nhũng", làm một vụ thật ầm ĩ, tới lúc ấy Bạch vương chỉ có nước muối mặt, chả còn lỗ nẻ nào mà chui xuống nữa.

Nghĩ tới đó, Thần Chết đã cảm thấy sướng run người.

- Cứ chờ đi, rồi ta sẽ bắt mi trả đủ tiền phẫu thuật chỉnh hình, khiến mi phải ra đường đeo mo, về nhà không dám nhìn mặt ai, mi sẽ là vị thần mang tiếng xấu muôn đời. Há há há !

************************

"Tôi là quỷ hành hình" là sản phẩm được tạo ra từ chất xám và trí tưởng tượng của ScorOct, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, đạo nhái, bưng bê đi khắp nơi nhằm mục đích lợi nhuận và phi lợi nhuận. Nếu bạn đang đọc tác phẩm ở một web không phải là w.a.t.t.p.a.d, vui lòng trở về xem bản gốc đầy đủ theo link dẫn: https://my.w.tt/3j1hJjYZJO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com