Em đợi ở chốn Mạnh Bà
Ơ, mk đang ở đâu thế ?
Xin chào , Mitsuki .
Một bà lão tiến đến , bưng một bát canh màu xanh đục tới .
Như một bản năng , tôi lùi lại , hỏi :
Sao bà biết tên tôi ? Bà là ai ?
Đừng sợ , ta là Mạnh Bà .
Mạnh...Bà ?
Uống đi , ngươi sẽ đc hóa kiếp .
Không , làm ơn cho tôi đc ở lại đc ko ?
Ngươi ko muốn hóa kiếp ư ? Mạnh Bà ngạc nhiên hỏi tôi .
Cháu đang chờ một người .
Cái đó ta biết nhưng ... ngươi sẽ chẳng thể hóa kiếp đc nữa .
ko sao đâu ạ , chỉ cần gặp là đc .
Được , nhưng ngươi sẽ giúp ta chăm sóc vườn bỉ ngạn . Bù lại ,
ta sẽ cho ngươi cơm ăn chỗ ở và khi các kiếp hắn đến , ta sẽ
ngươi biết .
Cảm ơn bà .
Từ đó , hôm nào tôi cũng ra vườn chăm hoa , trước đó tôi sẽ nấu
cơm cho Mạnh Bà . Mạnh Bà có vẻ hài lòng lắm .
------------------------------------------------------------------------------------------
60 năm sau
Đã 60 năm trôi qua rồi , tôi vẫn chẳng khác xưa nhiều .
Chỉ là tóc tôi đã dài ra vì tôi không cắt tóc . Có vẻ là mưa sẽ
kéo dài
Một ông lão tiến đến .
Boruto .
Cô ... là ai ?
tôi sững lại .Cuối cùng tôi chờ lại ko đc kết quả gì , bởi tình đơn
phương cố đến bao nhiêu thì cuối cùng kết quả cũng chẳng đi
đến đâu . Thở dài một tiếng , tôi đưa chén canh trong nỗi buồn,
vông vọng và im lặng rồi tiễn cậu đi .
Tôi gặp cậu trong 1 cơn mưa chia xa vào 1 tối ko mưa , rồi lại gặp
khi mưa . Có lẽ nhờ mưa mà định mệnh đã cho chúng tôi gặp nhau
nhưng lại ko để chúng tôi ở bên nhau , cũng giống như hoa bỉ ngạn
nở sẽ ko có lá , mọc lá thì sẽ tàn hoa . Hoa và lá vĩnh viễn ko thể ở bên
nhau , thật giống chúng tôi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com