Chap 12
Alfred loạng choạng dưới cái nhìn sắc hơn dao của mẹ cậu. Liên chưa bao giờ dám tưởng tưởng ra một đôi mắt nâu đang đâm phầm phập vào người đối diện như thế nào được, nhưng trước mặt cô là, có vẻ đó là màu sô cô la rất nguy hiểm. "Cô ấy, à...một loại...chúng con chỉ...không phải như mẹ...ôi xin đừng giết con!"
"Con đã tìm được bạn gái mà không nhắc tí gì về cô ấy qua điện thoại cho bố mẹ sao? Tối nào mẹ cũng gọi con cơ mà!"
"Làm sao mẹ biết tụi con đi – ouch!" Cậu hét lên khi những ngón tay dài của người phụ nữ nắm chặt lấy tay cậu.
"Mẹ là mẹ của con Alfred à! Con nghĩ mẹ không thể nói sao?"
Đột nhiên ánh mắt dữ dội vừa rồi của bà quay lại trở thành vẻ ấm áp nên có cho một đôi mắt nâu, lần nữa bà lại bao bọc lấy hai anh em bằng một cái ôm hình như rất ngạt thở. "Những đứa bé của mẹ đang lớn lên!" bà rầu rĩ, vuốt ve mái tóc cặp song sinh. "Và bọn chúng thậm chí còn không nói với mẹ!"
"Mẹ rất dễ tha thứ mà Mattie, bây giờ là thời điểm rất tốt để nói cho bà." Al thì thầm, nhảy lên ngay khi mẹ mình thả ra, nghi ngờ lại ánh lên trong mắt người phụ nữ lần nữa.
"Nói cho mẹ chuyện gì, Matthew?"
Bây giờ đến lượt cậu em lắp bắp, cố tìm lời giải thích nào đó hợp lí, sợi tóc thừa cứ căng thẳng vung vẩy trước mặt người phụ nữ 'cuồng con'. "Đừng lo, mẹ biết về người bạn nhỏ đó. Con không thể giữ bí mật mãi mãi. Hai con quá khép kín để có thể trở thành một đứa trẻ bình thường."
Matt thở phào nhẹ nhõm, rồi ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
"Vậy, yeah, mẹ ơi, đây là Liên." Al nói, khoác vai cô gái tóc đen bên cạnh.
"Rất vui được gặp cháu! Cô đã từng rất lo lắng khi con trai mình vẫn chưa có bạn gái!" Người phụ nữ tóc vàng hạnh phúc bắt tay Liên.
"Rất vui được gặp thưa bà."
"Ôi xin vui lòng! Gọi cô là Lucille! Cô chưa già tới vậy!"
Cặp song sinh đứng đó, chưa hết phê bởi đã trút đi một gánh nặng.
Cho tới khi...
"Vậy Alfred đã 'động chạm' vào chỗ nào của cháu khi bắt đầu yêu?" Lucille hỏi, tâm trạng quá ư hạnh phúc.
"Mẹ! Không động chạm, không có gì cả! Chúng con hoàn toàn trong sáng!"
"Alfred, hãy để cô bé trả lời, một cách trung thực!" Mẹ cậu cắt lời. Liên nhếch môi, tuy nhiên khá là miễn cưỡng để nghĩ ra một câu trả lời nào đó phù hợp.
"Mẹ luôn hỏi câu đó khiến như thể con không biết làm thế nào để có một quan hệ với ai đó mà không đe dọa ấy!"
"Có nghĩa đó không phải là cách mà con đã làm với Arthur, Kiku, và Gilbert?"
"Không, nó không có nghĩa như thế!"
Matthew cúi xuống chỗ Francis, cố nín cười. "Đó là lí do tại sao em không hay xem TV khi bố mẹ về nhà." Cậu thì thầm, chàng trai Pháp gật đầu ra vẻ hiểu biết.
"Vậy trường học như thế nào hả Matthew?" Cả hai đều nhảy lên bởi bất ngờ khi nghe thấy câu hỏi của bố cặp song sinh.
"Oh xin lỗi bố! Con không nhận ra bố ở đây!" Đó là lí do tại sao cậu em lại vô hình ở khắp mọi nơi. Hóa ra là cha truyền con nối. "Yeah, trường học rất tuyệt!" Nói to hơn một chút để những người khác có thể nghe rõ, cậu nói thêm. "Al bị phạt rất nhiều lần!"
Hệt như một công tắc đèn. Một lúc trước, người phụ nữ khá sôi nổi và vui vẻ, ngay sau đó khuôn mặt liền chẳng khác gì ác quỷ, tức giận cùng nghiêm trọng. Nó qua lại, qua lại.
"Con sao cơ?" Bà than thở, đưa một bàn tay lên lau những giọt nước mắt vô hình. "Con trai cả của tôi, một tội ác khủng khiếp. Chúng ta sai ở đâu Charles? Ở đâu?"
"Anh chắc em sẽ tìm ra thôi Lucille à." Charles lầm bầm, lấy một cốc cà phê nhấm nháp.
"Có thể chúng ta không nghiêm khắc với chúng."
"Thôi nào! Con chỉ ở đó có hai lần."
"Ba lần." Matt nói thêm.
"Lần thứ hai đó không tính! Anh cố tình để có thể mời Liên đi chơi."
Bà mẹ lại đau khi ôm lấy mặt ra vẻ khóc lóc, tiếng kêu đớn đau (giả vờ) càng lúc càng lớn. "Và nó cũng hẹn hò với một tội phạm! Hai đứa sẽ kết hôn trong tù, còn tôi thì sẽ không bao giờ được nhìn thấy các cháu!"
"Thôi nào mẹ! Đâu tới nỗi đó đâu!"
"Mrs. Jones?" Liên ngập ngừng hỏi.
""Williams."
"Huh?
Người phụ nữ tóc vàng ngước lên, đôi mắt tối màu bỗng sáng lung linh. "Đó từng là tên thời con gái của cô. Và giờ là của Matthew bé nhỏ."
"Đã bao nhiêu lần con nhắc mẹ không được nói con là 'bé nhỏ' như thể con còn ba tuổi rồi?"
"Okay, Mrs. Williams?" Câu nói bất nực của Matt bị vứt sang một bên. "Chúng cháu không phải tội phạm, cháu hứa. Chúng cháu chỉ không thể hòa thuận với cô Kale thôi, được không ạ?"
"Cháu chắc không? Cháu không hút thuốc, uống rượu, ma túy, ăn cắp, cãi nhau, đốt lửa, tra tấn động vật nhỏ, phá bom nhà máy, hoặc âm mưu phá trường chứ?"
"Nếu thế thì sao cháu phải ngồi đây và nói chuyện với bác?" Liên lẩm bẩm.
"Đó là cô ấy." Al trả lời, như thể không vấn đề gì có thể làm cậu chú ý. "Chúng con chắc chắn. Nó không có gì là nghiêm trọng."
"Tại sao tất cả chúng ta không cùng đi trượt tuyết?" Francis bất ngờ hét lên, phá vỡ sự căng thẳng. "Chẳng phải đó là lí do mọi người ở đây sao?"
"Hay đó!" Matthew hùa vào. "Đi đi Al, chuẩn bị đồ đi."
"Chắc chắn rồi!" Cặp song sinh chảy lên cầu thang, để lại người mẹ bối rối còn ngồi trên sàn nhà.
{}}{{}
"Ra đây là Whistler!" Liên thở hổn hển sợ hãi, nhìn lên ngọn núi cao chót vót.
"Uh, không. Cô nghĩ chúng ta có thể đi trượt tuyết trên núi vào lúc này sao?" Matthew nói thẳng thừng.
"Chỉ là cậu có thể thấy đỉnh núi từ đây." Al chen vào. Lần đầu tiên hai người có vẻ giống một cặp song sinh thật sự, thật sự khá là gay gắt.
"Ah! Alfred đáng yêu của em sử dụng cách giao tiếp thông thường sao? Thật là một phép lạ!" Lucille thở dài hạnh phúc, ôm chặt lấy cánh tay chồng.
"Đó là không khí ở Canada." Matt vui vẻ nói. "Khá tốt cho trí thông minh của ai đó."
"Anh sẽ bỏ qua cho cậu!" Cậu trai Mỹ nói, đồng thời thắt chặt lại những cái dây kéo trên bộ đồ trượt tuyết. Bộ đồ đó khá hợp với cậu, chủ yếu là màu trắng sọc đỏ từ vai phải sang hông trái cùng với một cái sọc xanh nhỏ hơn ở giữa. Matthew cũng thế, nhưng không có cái thứ tởm lợn màu xanh, và cứ đi đi lại lại từ trái sang phải.
"Hai người thực sự nghiêm túc về chuyện này sao?" Liên lẩm bẩm. Cô diện cái áo khoác mùa đông xanh lá quen thuộc cùng quần trượt tuyết đen.
"Chúng tôi đã không tới đây lâu rồi. Từ lúc còn là những đứa trẻ." Alfred giải thích, cướp lấy ván trượt trước khi thằng em trai phát ầm lên. "Đi nào. Cùng thuê vài thứ cho cậu rồi bắt đầu chơi thôi!"
Cặp đôi khá bất ngờ khi trở về, Liên mang theo một chiếc ván trượt to và một đôi giày hơi cũ. Hai người có vẻ khá vui vẻ theo một cách nào đó.
Một thiếu niên cao lớn, mái tóc dựng lên màu vàng nhạt, gần như chuyển trắng, cười toe toét với Matthew rồi bắt chuyện cùng. "Vậy anh trai cậu đâu Al? Đừng nói với tôi là năm nay cậu ta không đến nhé."
"Im đi Lars, cậu biết là tôi mà."
"Rồi rồi tôi hiểu, cậu là Mattie!" Chàng trai xoa mái tóc rối của cậu trai tóc vàng, vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
"Đó không phải mẫu người Châu Âu đáng để yêu thích!" Al kéo Liên thì thầm.
"Xin chào." Tiếp theo một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn cạnh Lars bước tới, mỉm cười với hai người. "Bạn cậu là ai vậy Al?"
"Đây là bạn gái tôi, Liên. Liên, đây là những người bạn của Mattie, Lars, em gái cậu ta Belle, Tino, Berwald, và...hey đợi đã, ba người còn lại đâu? Các cậu không phải là những người Châu Âu thời thượng nếu không tụ hội đủ mà!"
"Họ đang thăm gia đình ở Đan Mạch." Một bạn tóc vàng nữa, Tino nhảy tới giải thích. "Xin lỗi!"
"Ok, chỉ cần đừng làm họ tức là được, cậu nên nhớ rằng có khá đông người Mỹ ở đây đó."
"Rồi tôi sẽ nhớ. Giờ thì đi nào, quẩy phát!"
Những đội quân ôm ván trượt bắt đầu bước tới thang máy, trong khi số còn lại chạy vào vị trí, và bắt đầu chuyên nghiệp trượt tuyết, với Tino dẫn đầu, môi rạng rỡ nụ cười bỏ xa một quãng khá xa.
"Đồ Finn chết tiệt!" Lars hét lên, cố gắng bắt kịp, nhưng chỉ làm tiếng cười của người kia to hơn.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Liên rất vui khi mình đã quyết định tham gia chuyến đi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com