Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

First meeting again

andree cứ nằm trằn trọc suy nghĩ mãi, anh không thể hiểu nổi, tại sao hắn phải nói dối anh làm gì, trong khi đó chỉ vài tháng nữa thôi, lễ cưới của cả hai sắp diễn ra rồi. đương nhiên là anh không trách hắn đã nói dối mình, anh chỉ muốn biết tại sao hắn phải nói dối mà thôi.

thời gian hai người gặp nhau không phải dài, yêu đương cũng chưa phải lâu nhưng anh luôn tin tưởng hắn, luôn tin vào quyết định của mình mặc cho những lỗi lầm của hắn cứ liên tục xuất hiện trước mắt anh. bảo của anh là người yêu anh, người cưng chiều và sợ làm anh buồn, anh khóc chẳng thua gì thế anh cả, vì thế, không lẽ nào chỉ vì một lời nói dối đó mà anh làm ầm ĩ lên.

quy tắc của andree trước sau như một, không nói, không thấy cư nhiên sẽ không nghe, không biết. người tự muốn nói, ắt sẽ nói, không thể cản, người không muốn nói, có ép cũng chẳng nên chuyện được.

quan trọng là hiện tại, mối lo lắng của andree không phải lời nói dối vặt vãnh kia mà là tình trạng của bùi thế anh kìa. trông gã thì vui đấy, vẫn tươi cười và chăm sóc anh kĩ từng tí một nhưng ẩn ý trong lời nói và cả cái cách gã nốc rượu và hút thuốc như một kẻ điên làm andree thật chẳng an tâm chút nào.

cái hình ảnh chết tiệt đó làm anh nhớ về gã của quá khứ, thật kinh khủng, hơn thế, anh xót xa nhìn gã đang nằm ngủ ở trên giường, chỉ mấy ngày không gặp mà gã lại gầy đi mất rồi, anh may mắn lắm khi có một đứa em trai sẵn sàng chiều theo ý anh vô điều kiện như vậy, đôi lúc điều đó khiến anh bị ỷ lại, ảo tưởng và có phần ích kỷ, vô tâm. thêm nữa, dạo này anh có tình yêu nên không để ý đến gã nhiều như lúc trước, nghĩ lại sao anh thấy mình tệ quá, anh chẳng chăm sóc nổi anh nên hồn cả.

" bảo... tại sao vậy... bảo ? "

chất giọng trầm khàn của gã run lên cất trong màn đêm tĩnh mịch, andree ngồi bên cạnh giật mình nhìn xuống mà hoảng hốt.

" thế anh, em.. "

là nước mắt, là bùi thế anh ngạo nghễ, ngông cuồng chỉ có tiền không có tình của andree đang để chúng lăn dài trên đôi gò má gầy, là bùi thế anh mọi người vẫn thường đánh giá lạnh lùng, trịch thượng và khó ưa đang run lên từng nhịp để cố gắng nói điều gì đó ư ử trong cổ họng. andree nhìn mà thương gã vô cùng, tại sao phải khổ như vậy ? tại sao lại không chia sẻ với anh ? anh nói, gã nghe cớ sao anh nghe, gã lại giấu nhẹm ?

đêm hôm đó là một đêm dài, trằn trọc và lo âu khiến andree không thể chợp mắt. bốn giờ sáng, anh lái xe về nhà mình như những gì bản thân đã nói với hắn, nơi này bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường trong cái tiết trời nóng như đổ lửa của sài thành hoa lệ. anh đi tắm và thay cho mình một bộ đồ ngủ thoải mái nhất rồi nằm lên giường chợp mắt.

không bao lâu sau hắn mới từ ngoài trở về, cụ thể là hơn nửa giờ sau đó. bray cố bước từng bước thật nhẹ nhàng, rón rén leo lên giường ôm lấy anh vào lòng, không nhịn được mà hôn lên tay anh mấy cái.

" sao em lại về giờ này ? "

andree không mở mắt, cũng không xoay người lại, chỉ đơn giản là cất tiếng hỏi hắn, người đang làn càn trên người mình từ nãy đến giờ.

" vì tớ nhớ anh. "

" ọe..  "

" anh không nhớ tớ sao hửm ? "

bray thơm vào cái má mềm của anh, thỏa mãn hưởng thụ mùi hương quen thuộc, thật sự dễ chịu cực kỳ.

" nhớ "

andree cố tình kéo dài chữ nhớ ra để trêu hắn, anh xoay người lại rúc vào lòng hắn ngủ, hơi ấm từ hắn làm anh cảm thấy an toàn và an tâm, bỏ qua chuyện kia trước đã, cái anh đang có thì anh phải trân trọng thay vì đa nghi thái quá như bao người.

bray nằm nghịch mái tóc mượt mà của anh, trong lòng cũng bộn bề suy nghĩ. hắn đã hoảng đến kinh hồn khi thấy thanh bảo lại một lần nữa nhấn mình xuống biển đêm lạnh lẽo, nếu lúc đó hắn không tỉnh dậy vì cái lạnh của khơi xa, chắc có lẽ hắn sẽ hối hận suốt đời này. thanh bảo nói chuyện với hắn chỉ luôn nói ẩn ý, không hề có ý kể rõ ràng, rành mạch, đến giờ hắn chỉ biết anh trai mình và bùi thế anh đã xảy ra chuyện gì đó mà thôi.

thanh bảo nói với hắn yêu bùi thế anh là sai lầm, nhưng bảo ơi.. sai lầm kiểu nào mà khiến cho bản thân phải khốn khổ như thế hả bảo ? tại sao cứ phải làm đau mình như vậy ? không thể chỉ yêu và yêu giống cách hắn yêu anh được hay sao ? tình yêu vốn dĩ rất đẹp cơ mà, nghĩa lí gì nếu người người cứ liên tục vấy bẩn và nhuộm đen nó ?

thắc mắc tột cùng nhưng bray không thể hỏi, không phải là hắn không muốn hỏi mà là có hỏi thanh bảo cũng không nói, có ép cung cư nhiên cũng không hé răng nửa lời.

một đêm dài lại đến với thanh bảo, cậu cùng thân thể ướt như chuột lột lê lết vào phòng tắm, hòa vào dòng nước ấm, đến cởi bộ đồ ngấm đẫm nước biển trên người cậu cũng chẳng buồn cởi. nhắm mắt lại và cảm nhận mọi thứ, cậu cảm thấy dường như mình đang bé lại, quay trở về cậu của vài năm trước đây, cũng giống như thế này, ngâm mình trong nước và hưởng thụ, chỉ khác là nếu trước đây khi cậu mở mắt ra là bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng ghê tởm thì bây giờ, mở mắt ra chỉ còn là căn phòng lạnh cóng cùng những kỉ niệm chưa hề phai phôi giữa gã và cậu.

tại nơi này, cậu đã từng như hoàng đế được gã cưng nựng trong lòng, yêu chiều và nâng niu như báu vật. và cũng tại nơi này, từng nhiều lần được làm nũng trong vòng tay gã, triệt để biến thành một em bé mè nheo, nũng nịu, hay bày trò khiến cả gã cười phá lên mặc dù nó nhạt nhẽo vô cùng.

có một người yêu thanh bảo như thế, khiến cậu có thể cảm nhận được tình yêu thực sự là gì nhưng cũng là vì cậu mà bản thân có thể hiểu tình yêu đau đớn đến thế nào.

từ sau ngày hôm đó, thanh bảo như vô thức tự dặn lòng mình rằng nếu không phải gã thì sẽ không là ai cả, gã như ngọn nến mờ vụt tắt trong đời cậu vậy, là cậu bắt đầu thắp nó trước, cũng là cậu dập tắt nó đi, từ đầu đến cuối vẫn luôn là cậu chủ động, thế thì đau làm gì chứ ? đến gã còn bình thản như thế cơ mà ?

sáng sớm hôm sau, cậu lại mệt mỏi đạp xe ra ngắm biển, cậu không ngủ nổi trong căn phòng đó với từng mảnh gương vỡ ám ảnh cậu từng phút giây, chỉ có cái khí trời nồng ầm, mằn mặn của biển mới làm cậu thoải mái được.

cầm một lon bia trên tay và ngồi xuống bờ cát mịn, bật nắp rồi uống một hơi thật sảng khoái, cậu liền mỉm cười, thế này mới gọi là sướng chứ.

" tao sắp phải tạm biệt mày rồi, mày sắp bớt đi một tên phiền phức luôn quấy rầy mày rồi đấy, mày vui không ? "

bùi thế anh sau khi tỉnh rượu liền muốn lái xe đi đâu đó cho khuây khỏa, nào ngờ gã lại vô thức lái tới tận chỗ này, nơi gã và em cùng nhau tạo nên những kỉ niệm. ngồi trên xe và ngắm biển, gã thấy ở xa kia là bóng dáng quen thuộc cũng đang ngồi đó và thưởng thức không khí của sáng sớm. đôi mắt gã dường như dịu lại khi thấy cậu, thật mừng vì trông cậu vẫn ổn.

bùi thế anh yêu thanh bảo, và vẫn luôn yêu cậu như thế nhưng gã cũng luôn tôn trọng quyết định của cậu. như lời gã từng nói, nếu cậu muốn gã tìm, gã sẽ tìm cho đến chết còn nếu cậu không muốn gã tìm, thì cho đến chết gã cũng không tìm, tuy rằng cậu chưa từng nói muốn hay là không nhưng sâu trong tâm gã đã có câu trả lời rồi, vậy thì cứ để nó diễn ra như thế cũng không phải xấu.

gã mỉm cười nhìn người gã yêu hết lòng lần cuối, ném tàn thuốc lá xuống nền đường và phóng vút đi trong cơn gió lạnh.

kết thúc ở đây thôi, tiếp tục mà làm em đau, tôi thà dừng lại để mình tôi đau là đủ rồi..

_____________________________________________

xốp có fic mới hehe, bên này mà đớn ưuas thù sang bên kia chữa lành nhé

mong mọi người sẽ ủng hộ fic này cũng như fic mới của xốp

tks.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com