Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

" Xin chào" .... Một chàng trai mở cửa bước vào phòng bệnh của hắn.

" Anh hai, anh đến rồi " - Bảo đứng lên kéo tay người anh trai yêu quý của mình xuống ghế ngồi. Thế Anh cũng gật nhẹ đầu.

" Đây là anh Khoa là anh hai của em ạ, còn đây là anh Thế Anh người anh em tốt cũng như người đã cứu em vượt qua tai nạn lần này " - Bảo nói một lượt.

" Chào Thế Anh / chào Khoa "

Cả hai đồng thanh đưa tay bắt tay nhau .

" Tôi mới từ Hà Nội diễn về nghe tin cậu vì em tôi mà bị thương nên tôi đến đây để cảm ơn"

" Không có gì , nên làm thôi "

Thế Anh nói xong cũng cười cười.

Cùng lúc đó Thanh Tuấn và Tất Vũ cũng đến.

" Anh Andree tỉnh rồi à ? Nghe anh tỉnh tụi em mừng quá chạy vào liền nè?"

Thanh Tuấn đi nhanh đến bên mọi người sau đó đặt giỏ hoa quả lên bàn.... Sau đó là màn chào hỏi của tất cả mọi người cùng với Khoa. Mọi người đều có vẻ rất thân thiện và nói chuyện hợp nhau.

" Anh Andree này , anh không thấy tai nạn lần này có vẻ đáng nghi sao. Xe anh vừa bảo dưỡng gần đây làm sao mà mất thắng được"

Tất Vũ tay chống cằm tay nâng ly nước cùng lời thắc mắc của mình.

" Anh cũng nghi ngờ nhưng bây giờ anh và Bray không sao rồi, nên là anh sẽ bỏ qua, không điều tra làm gì " - Thế Anh cũng trầm ngâm.

" Không được đâu nếu anh không điều tra thì để tụi em, tụi em không an tâm vì có lần một sẽ có lần hai " - Thanh Tuấn cũng bức xúc.

Khoa lúc này mới lên tiếng:

" Mọi người nói đúng đó, nên làm cho ra việc "

Thanh Bảo gật đầu với mọi người, Thế Anh cũng đồng ý .

Ba ngày sau, sức khỏe đã ổn Thế Anh xuất viện, Thanh Bảo đến từ rất sớm để làm thủ tục và soạn hết đồ lên xe trước.

" Nè không cần dìu đâu, anh tự đi được "

" Không sao em dìu anh lên xe chút mà "

Từ lúc chăm Thế Anh ở bệnh viện thì cả hai đã xưng hô Anh - Em và có đôi lúc xưng cả tên nữa, họ đã hiểu nhau hơn một chút.... Có lẽ đều có tình cảm với nhau nhưng họ không nói ra .. chỉ là âm thầm lặng lẽ quan tâm...

Về đến nhà đã thấy Tâm Nhi hớt hải chạy ra...

" Anh Thế Anh về rồi nè, anh đã khỏe hẳn chưa ?"

" Anh ổn rồi , anh mang đồ lên phòng cảm ơn em "

Thế Anh chỉ cười nhẹ và sau đó đi thẳng lên phòng không thèm quan tâm cô ta. Còn cô thì vẻ mặt hậm hực, tức tốc nhưng chả biết làm gì ngoài lặng nhìn hắn bước đi lên cầu thang ...

Cạchhhhh... Tiếng mở cửa phòng vang lên , Thế Anh bỗng quay lại.

" Là bố ạ, con tưởng bố không có ở nhà nên khi về con lên thẳng phòng luôn mà không sang chào bố "

" Ta cũng vừa về tới thôi, con về nghĩ ngơi nhiều, ta đã dặn cô giúp việc nấu đồ ăn ngon tẩm bổ cho con rồi , lát con xuống ăn nhé "

" Con cảm ơn bố nhiều ". - Thế Anh lại ngồi ghế kế ông John.

" Ta hỏi này, hôm con bị tai nạn ta thấy có cậu nào chăm sóc con đấy ? Đó là ai ?"

" Dạ..... Là bạn của con .."

Thế Anh nghe nhắc đến "cậu" thì có vẻ hơi ngượng ngùng nên cười gượng... Bố cậu đã biết nên vẫn cố hỏi.

" Có thật là bạn không, ta thấy cậu ta đối với con không đơn thuần là như vậy?"

" Dạ... Con...."

" Dạ.... Con cảm thấy rằng có lẽ con đã nãy sinh tình cảm với cậu ấy rồi bố ạ "

Thấy Thế Anh vừa trả lời vừa gãi đầu ngượng ngùng, ông John bật cười lớn.

" Vậy hôm nào mời cậu ta đến nhà dùng cơm nhé, ta sẽ không cấm cản cảm xúc của con đâu "

" Bố không ngăn cản ạ? Vậy mà con tưởng..."

" Mỗi người sẽ có những nhận định và cảm xúc riêng, với con thì ta luôn tôn trọng "

Ông John xoa đầu hắn một cái rồi cũng bước nhanh ra phòng đi xuống dưới lầu.

Thế Anh lúc này vẫn còn ngẩn ngơ vì cuộc nói chuyện khi nãy lắm... Trong lòng cậu lúc đầu còn đang phân vân vì cảm xúc của mình với một chàng trai khác... Nhưng không đến thời điểm hiện tại hắn xác nhận mình đã có tình cảm với Thanh Bảo là thật ... Ngay khoảnh khắc sinh tử hắn đã chẳng ngần ngại mang cả sinh mạng của mình ra bảo vệ Bảo thì tình cảm đúng như hắn nghĩ rồi....
______________________

Ting....ting .... Tiếng chuông cửa nhà Thế Anh vang lên...

" Chào cậu, cậu có phải người hôm qua đưa cậu chủ nhà tôi về nhà không?"

Người vệ sĩ kiêm đàn em của Thế Anh nói với Thanh Bảo.

" Đúng rồi, anh Andree có ở nhà không ạ ?"

" Cậu chủ đang ở trong nhà, mời cậu vào tròn để tôi gọi cậu ấy"

Tên đàn em nhanh chóng đóng cổng và đưa Thanh Bảo vào trong. Thế Anh cũng vừa đi xuống.

" Cậu chủ ơi có khách cần gặp cậu "

Thế Anh ngẩn đầu lên thì thấy Thanh Bảo đứng trước mặt mình , miệng cười rất tuoi trên tay còn cầm cả giỏ hoa quả.

" Em chào anh, hôm nay em có mang một ít trái cây đến thăm anh "

" Là Bảo sao, lại ghế ngồi đi nè "

Thế Anh nhận lấy giỏ hoa quả đưa cho tên đàn em ra hiệu mang vào trong, còn hắn và cậu thì đi đến ngồi ở phòng khách.

" Em đến đây để thăm anh, sau là em muốn nói tháng này hết hợp đồng với Bar của anh rồi tháng sau em sẽ đi Châu Âu lưu diễn chắc tầm 1 tháng mới về tới đó ... "

Nghe đến đây Thế Anh tự dưng lại buồn ngang... Cái gì mà đi tận 1 tháng, với hắn như vậy là lâu chết đi được đó....

" Em sẽ vẫn liên lạc với anh thường xuyên chứ "

" Anh nói gì tất nhiên là có rồi, em có đi luôn đâu nè "

Thanh Bảo cười to khi nhìn vẻ mặt của Thế Anh ỉu xìu...

" Nè sao lại cười anh "

" Chứ trông anh buồn cười thế cơ mà "

Bảo vừa nói tay vừa nâng cốc nước lên. Họ đang cười nói vui vẻ thì bố của Thế Anh bước vào.

" Hai đứa nói gì mà vui thế"

" Dạ cháu chào bác, tụi cháu đang nói chuyện bình thường thôi ạ "

Bảo đứng bật dậy cúi chào .

" Con ngồi xuống đi, hôm trước ta có nói Thế Anh mời con đến nhà ăn cơm, nó có nói với con chưa ?"

" À....dạ ....." - Bảo ấp úng.

" Con chưa nói bố ạ , con chưa kịp gặp Bảo, vậy hôm nay Bảo tới đây rồi mình cùng nhau ăn cơm tối luôn đi nha "

Thế Anh chưa để Bảo kịp hết câu thì đã nhanh trí giải vây.

Cậu cũng nhận lời ở lại ăn cơm cùng bố và hắn.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #andray#bray