Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Thế Anh nhìn Thanh Bảo quay đầu tránh đi ánh mắt anh liền kéo tay cậu lại gần mình. Đặt bàn tay cậu lên ngực trái anh, dùng ánh mắt hết sức dịu dàng để cậu cảm nhận được tấm chân tình của mình.

"Em có cảm nhận nó đang đập rộn ràng mỗi khi em xuất hiện không? Cảm giác đó chỉ dành cho riêng em. Thanh Bảo, em đồng ý làm người yêu anh nhé. Anh không hứa hẹn điều gì, chỉ có thể dùng hết tâm tình này để yêu thương em một cách trọn vẹn nhất"

Trong lòng Thanh Bảo bỗng chốc rung động, cậu nhìn sâu vào ánh mắt đó của anh nhưng đều thấy sự chân thành, chẳng có một ánh nhìn nào là giả dối... Đến cuối cùng cậu vẫn không thể nào lừa gạt bản thân rằng mình cũng có tình cảm với Thế Anh...

"Em đồng ý. Anh nhớ là phải dùng cả đời này để yêu thương em. Càng không được bắt nạt em"

Giây phút Thanh Bảo gật đầu đồng ý, Thế Anh cảm thấy thế giới trong anh như bừng sáng, chỉ còn duy nhất một loại cảm giác đó chính là hạnh phúc. Anh kéo sát người cậu lại, ôm chầm vào lồng ngực mình, cảm nhận được mùi hương và hơi thở nhẹ nhàng của người kia. Anh biết rằng đây chính là sự thật... Không phải là giấc mơ nào đó.

Thế Anh từ từ cúi đầu, tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên đặt vào đó một nụ hôn ngọt ngào. Khoảnh khắc này tưởng chừng như rất tình tứ nhưng không tiếng mở cửa vang lên khiến Thanh Bảo giật mình đẩy anh ra, cậu lùi người chỉnh lại cổ áo. Thế Anh liếc nhìn ra ngoài cửa với vẻ mặt khó chịu. Bùi phu nhân cảm thấy mình trở thành bóng đèn của bọn trẻ nên đã rất ngượng ngùng.

"Có lẽ... À ....mẹ đến không đúng lúc"

Thế Anh tỏ vẻ bức xúc nhìn mẹ của mình.

"Mẹ sớm không đến. Muộn không đến. Lại đến đúng lúc này"

"Nếu mẹ biết con khỏe thế này thì còn lâu mẹ mới đến nhé"

Bùi phu nhân tỏ vẻ trách móc, đưa ánh nhìn về Thanh Bảo sau đó nhìn một lượt xem tình trạng của Thế Anh. Thanh Bảo phải vội vàng chữa gượng.

"Phu nhân, anh ấy nói đùa thôi. Bà đừng để trong lòng."

Thanh Bảo cúi đầu chào bà, cậu đỏ mặt chạy thẳng ra ngoài.

"Thế Anh con cảm thấy thế nào? Tình trạng đã ổn hơn chưa?"

"Con đỡ nhiều rồi. Vết thương chỉ hơi đau thôi"

"Mẹ vừa từ bên cảnh sát về, họ báo xe con bị mất thắng nên không làm chủ tay lái được. Mẹ nghĩ sự việc không đơn giản như thế được vì xe con luôn được kiểm tra định kì. Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra"

"Cũng may con đủ tỉnh táo để nhảy khỏi xe, nếu không thì e rằng lành ít dữ nhiều. Con nghĩ có người muốn đưa con vào chỗ chết"

"Con nói vậy là sao?"

Câu nói của Thế Anh làm bà càng lo lắng vội ngồi xuống cạnh con trai mình để hỏi rõ tình hình.

"Mẹ nhớ tai nạn ba năm trước không? Người đó vẫn ở trong tù hay đã ra ngoài rồi?"

"Vẫn ở trong đấy, con hỏi vậy có ý gì sao?"

"Con có cảm giác tai nạn lần này vẫn là người đó. Hắn ta ép xe con để con không làm chủ được tay lái, còn có người cố ý làm hỏng thắng xe thì tai nạn mới xảy ra"

Bùi phu nhân nghe đến đây thì siết chặt tay, là ai cố ý hại con trai bà chứ? Cả tai nạn trước đây nữa.

"Mẹ sẽ giúp con điều tra. Bây giờ con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

"Con đã cho Thái Minh điều tra sẽ sớm có kết quả thôi. Việc của mẹ bây giờ còn quan trọng hơn việc kia nữa, đó là diễn kịch"

"Diễn kịch???"

****************

Ngày hôm sau toàn bộ mặt báo đều đưa tin chủ tịch Bùi Thế Anh bị tai nạn nghiêm trọng, e là không qua khỏi khiến cổ phiếu Bùi Thị giảm mạnh.

Tiêu Chính Quốc ngồi trong văn phòng, vứt tờ báo trên tay xuống tỏ vẻ hài lòng, ông ta rít một hơi thuốc, nhả ra những làn khói trắng rồi cười lớn. Cuối cùng thì cái gai trong mắt cũng sắp được gỡ bỏ... Ngày chiếm được Bùi Thị đã không còn xa.

Bỗng chiếc điện thoại trên bàn reo lên.

"Tôi nghe đây"

"Tiêu tổng hài lòng chứ?"

"Rất tốt, mặc dù chưa tiễn nó đi theo bố nó, nhưng tôi sẽ giữ đúng lời hứa. Số tiền còn lại trong hôm nay sẽ được chuyển đến cậu. Tìm một chỗ nào đó trốn thật kĩ vào"

Đột nhiên cánh cửa phòng vội mở, Tiêu Chính Quốc chột dạ mà tắt ngay điện thoại. Diễm Lệ bước vào với vẻ mặt giận dữ, lại nhìn ông ta mà dò hỏi.

"Ba gây ra tai nạn lần này cho Thế Anh phải không?"

"Con nói linh tinh gì đó. Đây là công ty, có gì trở về nhà rồi nói"

"Ba dám làm mà không dám nhận? Chẳng phải vừa rồi ba đã nhận trong cuộc điện thoại kia sao?"

"Con đừng có mà làm loạn. Con nghĩ đi nếu ba có làm đi nữa thì vì ai? Chẳng phải vì con và gia đình sao? Nếu không có ba e rằng từ lâu con đã mất cái danh người nổi tiếng rồi"

"Con không cần ba xen quá nhiều vào cuộc sống của con. Nếu không phải người nổi tiếng thì con muốn làm người bình thường để được yêu thương. Nếu lần này Thế Anh không qua khỏi. Con nhất quyết chết cùng anh ấy"

Diễm Lệ nước mắt lưng tròng quay người chạy ra khỏi công ty. Tiêu Chính Quốc tức giận không kém mà đá vào chiếc ghế bên cạnh.

"Bất hiếu. Bất hiếu mà"

*****************

Diễm Lệ đến nơi làm việc thì mọi người đang tập trung ghi hình cho gameshow sắp tới mà cô tham gia. Trong lòng cô thật sự rất lo lắng cho tình hình của Thế Anh, hiện tại bệnh viện không cho phép tiết lộ thông tin nên truyền thông hầu như đều đứng kín ngoài cổng để đợi săn đón được tin mới nhất.

Trong lúc quay gameshow vì không tập trung nên cô đã bị ngã từ trên cao xuống, cú va đập mạnh khiến cô bất tỉnh tại chỗ. Mọi người trong chương trình sốt sắng đưa cô vào bệnh viện....

Hai tiếng sau, khi Diễm Lệ tỉnh lại chỉ nhìn thấy người quản lí bên cạnh mình gương mặt đang rất lo lắng mà hỏi vội.

"Em tỉnh rồi. Làm mọi người sợ quá. Cũng may bác sĩ nói em không sao"

"Đây là bệnh viện sao? Có phải bệnh viện Quốc Tế không?"

Diễm Lệ ngồi bật dậy nắm chặt tay chị quản lí bên cạnh.

"Là bệnh viện Nhân Dân. Chúng ta ghi hình gần đây nên mọi người đưa em vào trong này"

Diễm Lệ buông tay ra vẻ hụt hẫng đầy thất vọng, cô nằm xuống giường.

Chị quản lí biết rằng cô đang muốn hỏi đến bệnh viện của Thế Anh đang nằm nên cố gắng khuyên nhủ.

"Em đừng như vậy nữa! Em níu kéo anh ta để làm gì? Trong khi tình trạng hiện tại anh ta sống hay chết đều không ai biết. Hà cớ chi em phải tự làm khổ mình"

Diễm Lệ như oà khóc, rõ ràng cô đang muốn giữ lấy chút tình cảm của anh nhưng hết lần này đến lần khác đều không được như ý. Nhưng nếu cô còn luyến tiếc tình cảm với Thế Anh thì e rằng ba cô cũng sẽ tìm cách hại anh một lần nữa...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com