Cứu Người Định Mệnh 2.
Cứu Người Định Mệnh 2.
Bray bước vào văn phòng bác sĩ tâm lý, cơ thể cậu mệt mỏi và đôi mắt đầy vẻ kiệt quệ. Cậu nhìn về phía trước, nơi một người phụ nữ trung niên ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt ấm áp và đầy sự cảm thông. Bà mỉm cười nhẹ nhàng và vẫy tay mời cậu ngồi xuống ghế đối diện.
"Chào Bray," bác sĩ nói, giọng bà nhẹ nhàng, không vội vã, "Cảm ơn cậu đã đến hôm nay."
Bray không đáp ngay. Cậu cảm thấy như mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới mà cậu không thể kiểm soát được nữa. Từng đợt sóng cảm xúc ập đến khiến cậu không thể dừng lại, như những cơn sóng vỗ vào bờ mà không bao giờ ngừng nghỉ. Những gì cậu đã trải qua – những lần chạy trốn, những cuộc đấu trí, những lần đứng trước sự chết chóc – tất cả như một cơn ác mộng không dứt.
"Tôi không chắc mình có thể nói được hết những gì đang chất chứa trong đầu," Bray rốt cuộc mở lời, giọng cậu khẽ run lên. "Nhưng... tôi không thể dừng lại được."
Bác sĩ chỉ nhẹ nhàng gật đầu. "Không sao cả, Bray. Cậu không cần phải vội vàng. Chúng ta sẽ đi từng bước một, theo cách của cậu."
Andree đứng bên ngoài phòng, tay nắm chặt lấy cửa. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng của Bray, nhưng hắn hiểu rằng Bray phải đối mặt với nó. Dù có bao nhiêu đêm không ngủ, dù có bao nhiêu ngày lo sợ, cậu cần phải giải quyết những bóng ma trong tâm trí mình. Và Andree sẽ luôn ở đó, không bao giờ rời đi.
Bước vào ngày thứ ba của buổi trị liệu, Bray cảm thấy như một khối áp lực trong lòng đã dần được tháo gỡ. Mỗi lần nói chuyện với bác sĩ, cậu lại như được giải phóng một chút. Nhưng mỗi khi nhớ lại những hình ảnh đó – những vụ ám sát, những cuộc rượt đuổi, và cả những lời nói độc ác của những kẻ đã thao túng cuộc sống của cậu – Bray lại cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể.
"Tôi không muốn nhớ nữa," Bray thì thào, đầu cúi xuống, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. "Mỗi lần nhớ lại, tôi cảm thấy như mình lại chìm vào những bóng tối đó. Cảm giác như tôi không còn là chính mình."
Bác sĩ không vội vàng, bà chỉ từ từ lắng nghe. "Những ký ức đó không thể biến mất ngay lập tức, Bray. Chúng đã in sâu vào tâm trí cậu, nhưng cậu không phải đối mặt với nó một mình. Chúng ta sẽ từ từ tìm cách để giảm bớt nỗi đau đó."
Bray im lặng một lúc lâu, rồi nhìn thẳng vào bác sĩ. "Tôi cảm thấy sợ hãi. Không phải vì họ. Mà là vì tôi sợ rằng mình sẽ không thể lấy lại bản thân. Sợ rằng mình sẽ không thể sống một cuộc sống bình thường nữa."
Bác sĩ mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy sự an ủi. "Chúng ta sẽ giúp cậu lấy lại chính mình. Điều quan trọng nhất là cậu đã nhận ra mình cần phải thay đổi và điều trị. Cậu đã làm một bước quan trọng rồi, Bray."
Sau mỗi buổi trị liệu, Bray cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng những bóng ma trong tâm trí vẫn không dễ dàng rời bỏ. Cậu phải dần làm quen với cảm giác không thể kiểm soát được quá khứ, nhưng lại học cách không để nó chi phối hiện tại. Cảm giác đau đớn đó không thể bị xóa bỏ ngay lập tức, nhưng ít nhất Bray cũng đã bắt đầu học cách chấp nhận nó.
Trong một buổi tối khi Bray đang ngồi trên ghế sofa ở căn hộ của Andree, hắn quay sang cậu, nhìn thấy những vệt mồ hôi lạnh trên trán cậu. Hắn biết Bray đã vượt qua rất nhiều thử thách, nhưng vẫn chưa hết được nỗi sợ hãi đó.
"Cậu ổn chứ?" Andree hỏi, giọng hắn đầy lo lắng.
Bray chỉ cười nhẹ, nhưng không thể che giấu sự mệt mỏi trong đôi mắt. "Tôi vẫn đang cố gắng," cậu đáp, đôi tay siết chặt lấy chiếc gối, như thể muốn tìm lại một chút cảm giác an toàn.
"Tôi sẽ luôn ở đây, Bray," Andree nói, giọng hắn ấm áp. "Cậu không phải một mình nữa."
Và Bray nhận ra rằng, dù những vết thương trong lòng chưa thể lành lại ngay, nhưng Andree sẽ là người giúp cậu vượt qua chúng. Dù có phải mất thời gian, Bray vẫn tin rằng một ngày nào đó, cậu sẽ có thể sống một cuộc sống không bị ám ảnh bởi quá khứ.
Từng bước một, Bray bắt đầu nhận ra rằng công lý không chỉ là việc đưa những kẻ tội phạm ra ánh sáng, mà còn là quá trình chữa lành những vết thương trong lòng người ta. Và, dần dần, Bray bắt đầu tìm lại chính mình.
Sau những ngày dài điều trị và làm quen với việc đối mặt với ký ức đau buồn, Bray bắt đầu cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong cuộc sống của mình. Những cơn ác mộng không còn đến thường xuyên như trước, và cậu đã dần học được cách thở lại trong cuộc sống bình thường. Tuy vậy, có một điều mà Bray không thể lý giải được – là cảm giác kỳ lạ, một cảm giác không chỉ là sự cảm kích hay biết ơn dành cho Andree, mà còn là một thứ gì đó sâu xa hơn, mạnh mẽ hơn, mà cậu chưa từng nghĩ tới.
Mỗi ngày, Andree luôn có mặt đúng lúc Bray cần hắn. Dù đôi khi hắn lạnh lùng và nghiêm khắc với những tên tội phạm, nhưng với Bray, Andree lại như một tấm lá chắn bảo vệ, một người bạn luôn bên cạnh, luôn kiên nhẫn lắng nghe. Đã nhiều lần Bray bắt gặp mình đứng lặng, nhìn Andree một cách khác thường, một cách mà không thể diễn tả bằng lời.
Trong suốt những buổi trị liệu, Bray dần nhận ra rằng sự hiện diện của Andree không chỉ là sự che chở. Hắn là người giúp cậu hồi sinh, là người khiến cậu cảm thấy mình không bị bỏ lại phía sau. Và, càng ngày, Bray càng trân trọng sự kiên nhẫn, sự thấu hiểu mà Andree dành cho cậu. Dù Andree không nói ra, nhưng Bray cảm nhận được rằng hắn luôn dõi theo cậu, bảo vệ cậu khỏi những cơn hoảng loạn, và từ từ kéo cậu ra khỏi bóng tối của quá khứ.
Một buổi chiều muộn, sau khi Bray kết thúc một buổi trị liệu đầy căng thẳng, Andree rủ cậu ra ngoài uống cà phê. "Cậu cần thư giãn một chút," Andree nói, giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng Bray biết đó là sự quan tâm thật sự.
Trong quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, tạo ra một không gian thư thái, trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng trong những buổi làm việc. Bray nhìn vào chiếc tách cà phê, tay hơi run khi nhớ lại những ngày tháng khủng khiếp. Hắn ngồi đối diện cậu, không nói gì, chỉ để yên không khí yên tĩnh, tạo cảm giác như cả thế giới đã dừng lại ngoài kia.
"Cảm ơn anh," Bray bất ngờ lên tiếng, giọng cậu dịu lại. "Tôi không biết phải làm gì nếu không có anh. Những ngày qua, tôi cảm thấy mình đang sống trong một cái hố sâu, và anh là người duy nhất đưa tôi ra khỏi đó."
Andree nhìn cậu, đôi mắt hắn không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là một ánh nhìn ấm áp, dịu dàng. "Cậu không cần cảm ơn tôi," hắn nói, giọng thấp, có chút khàn đặc. "Chúng ta không phải người lạ."
Bray cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi nghe những lời đó, nhưng cậu không biết giải thích cảm giác mình đang có. Một phần trong cậu muốn tiếp tục, muốn kéo dài khoảnh khắc này, nhưng một phần lại sợ hãi. Sợ tình cảm này sẽ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Cậu chợt nhớ lại những lần họ đã ở bên nhau trong suốt thời gian qua. Hắn luôn biết cách làm cậu cảm thấy yên bình, dù những ngày tháng u ám có bao giờ làm cậu kiệt quệ. Và dù Andree có luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường, Bray nhận ra rằng hắn cũng có những khoảnh khắc yếu đuối riêng, khi không ai nhìn thấy.
Hắn đưa tay lên, chạm vào chiếc cốc của Bray, hơi nghiêng về phía cậu, rồi bất ngờ lên tiếng, như thể không muốn giấu giếm nữa: "Bray... tôi nghĩ rằng tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó... đặc biệt với cậu."
Lời nói của Andree làm Bray sững người. Đặc biệt? Cậu nhìn hắn, và một sự ấm áp khó tả bỗng dâng lên trong lòng, nhưng cũng không thể phủ nhận nỗi sợ hãi đang quặn thắt trong tim. Có phải hắn cũng cảm thấy như cậu không?
"Tôi..." Bray ngập ngừng, tim đập nhanh hơn. "Tôi không biết phải nói gì. Tôi chỉ... không thể... không nhận ra điều đó."
Đôi mắt của Andree không rời khỏi Bray, có gì đó lạ lùng trong ánh nhìn của hắn – sự dịu dàng, sự chân thành, và cả chút e ngại. Bray chợt nhận ra, hắn không muốn chỉ là người bạn luôn bảo vệ cậu, mà có lẽ, hắn muốn nhiều hơn thế.
"Cậu có biết," Andree nói, giọng thấp, như thì thầm, "tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ cậu, Bray. Dù là quá khứ hay tương lai, tôi sẽ luôn ở đây."
Bray không thể đáp lại ngay. Mọi thứ như đứng im trong một khoảnh khắc. Cậu cảm nhận sự ấm áp từ Andree truyền đến, và đôi mắt cậu nhìn thẳng vào hắn, không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là điều cậu cảm nhận bấy lâu nay – tình cảm mà cậu không biết phải giải thích thế nào.
Bray nhắm mắt lại một giây, rồi mở mắt ra, bước một bước gần hơn về phía Andree, "Tôi cũng nghĩ vậy. Và tôi không muốn phải che giấu cảm giác này nữa."
Andree không nói gì thêm. Hắn chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Bray, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngừng lại. Chỉ còn hai người, trong không gian yên tĩnh của quán cà phê, nơi mà hai trái tim bắt đầu nhịp đập gần nhau hơn.
Từ giây phút đó, tình cảm giữa họ đã không còn là sự ngập ngừng, mà là một sự chân thật và mạnh mẽ. Bray nhận ra rằng Andree không chỉ là người cứu vớt cậu từ bóng tối, mà còn là người sẽ luôn ở đó, cho dù những cơn sóng trong tâm hồn có mạnh mẽ đến đâu.
Mỗi buổi tối sau những cuộc trị liệu mệt mỏi, Bray cảm thấy mình như được kéo trở lại từ những cơn sóng tâm lý u ám, và người duy nhất khiến cậu có thể cảm thấy mình vẫn còn tồn tại, vẫn còn có thể cảm nhận sự ấm áp từ thế giới này, chính là Andree. Sự hiện diện của hắn luôn khiến Bray cảm thấy bình yên, như một sự vững chắc giữa những biến động trong lòng mình. Nhưng, càng tiếp xúc gần gũi, Bray càng nhận ra rằng những cảm xúc đó không chỉ là sự cảm kích đơn thuần.
Một buổi chiều muộn, khi bóng tối bắt đầu phủ xuống trên thành phố, Bray bước vào quán cà phê, nơi họ đã hẹn gặp nhau. Ánh đèn vàng ấm áp của quán chiếu xuống, tạo ra một không gian yên tĩnh, đầy lãng mạn. Cậu không còn cảm thấy sự lo lắng hay căng thẳng như những buổi gặp mặt trước nữa. Nhưng có một điều cậu không thể phủ nhận – lòng mình đang dâng lên một cảm xúc lạ lùng.
Andree đã đến từ trước, ngồi ở góc bàn quen thuộc, đôi mắt sắc bén của hắn không hề thay đổi. Nhưng lần này, có gì đó khác biệt trong ánh nhìn của hắn, như thể hắn đang chờ đợi một điều gì đó. Khi Bray bước vào, Andree mỉm cười nhẹ, không vội vàng đứng dậy mà chỉ giơ tay vẫy cậu lại gần. Cậu cảm nhận một thứ gì đó ấm áp trong cách hắn nhìn mình.
"Ngồi đi," Andree nói nhẹ nhàng, giọng hắn thản nhiên nhưng vẫn có chút gì đó ấm áp mà Bray không thể bỏ qua.
Bray ngồi xuống đối diện Andree, và một sự im lặng kéo dài giữa họ. Không khí trong quán cà phê như chậm lại, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của nhạc nền và tiếng thì thầm của những câu chuyện xung quanh. Nhưng Bray không nghe thấy gì ngoài tiếng đập thình thịch của trái tim mình.
"Anh thế nào rồi?" Bray cất lời, cố gắng tạo ra không gian thoải mái, nhưng giọng cậu lại khẽ run lên. Cậu nhìn vào chiếc cốc cà phê trước mặt mình, đôi tay cậu có chút bồn chồn.
"Vẫn ổn," Andree đáp lại, giọng hắn trầm ổn. Nhưng Bray có thể cảm nhận được sự khác biệt trong giọng nói của hắn – như thể có điều gì đó chưa nói ra. Hắn không nhìn cậu, mà chỉ nhìn vào cốc cà phê của mình, như đang đắn đo điều gì đó.
Cảm giác lạ lùng lại ùa về trong Bray. Cậu nhìn Andree thật lâu, cảm nhận từng từ trong câu nói của hắn. Và rồi, cậu không thể kìm lại được cảm xúc của mình nữa.
"Anh không cần phải cố gắng che giấu nữa đâu, Andree," Bray nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng cũng đầy kiên quyết. "Tôi biết là anh có điều gì đó muốn nói với tôi."
Andree chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt hắn gặp ánh mắt Bray, sâu thẳm và đầy sự chân thành. Đôi mắt của hắn ánh lên một điều gì đó, như thể hắn đang đối diện với một cơn sóng lớn trong lòng mình, nhưng vẫn kiên cường đứng vững.
"Cậu cảm nhận được à?" Andree hỏi, giọng hắn có chút khàn, như thể không thể giấu nổi cảm xúc dâng lên trong lòng. Hắn nhìn Bray, rồi không chần chừ nữa, hắn thở dài, tựa lưng vào ghế, đôi tay vẫn nắm chặt cốc cà phê.
"Từ khi chúng ta bắt đầu gặp nhau, tôi đã luôn cảm thấy một sự kết nối lạ lùng," Andree tiếp tục, giọng hắn thấp, như thể chỉ dành cho Bray. "Có lẽ là do tôi luôn ở cạnh cậu, chăm sóc cậu. Nhưng tôi nhận ra rằng, những cảm xúc tôi dành cho cậu không chỉ là sự bảo vệ hay trách nhiệm. Nó sâu hơn thế."
Bray cảm thấy cả người mình như đông cứng lại. Những lời này, những lời hắn nói, khiến cậu không biết phải phản ứng thế nào. Dù trái tim cậu đập mạnh, nhưng lý trí lại không cho phép cậu thừa nhận điều đó. Tình cảm của Andree đối với cậu – liệu có phải chỉ là sự cảm thông sau bao nhiêu lần chứng kiến cậu đau khổ? Hay là một thứ tình cảm khác mà cậu không thể lý giải được?
"Anh... anh có chắc không?" Bray hỏi, giọng cậu nghẹn lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Andree, như thể đang tìm kiếm sự thật trong đôi mắt đó. Cậu muốn hỏi thêm, muốn hiểu rõ hơn, nhưng chỉ một câu nói lại khiến tất cả mọi thứ như đóng băng lại.
Andree nhìn cậu, rồi không nói gì thêm, chỉ khẽ cười. "Cậu có biết không, Bray? Cảm giác này không phải là thứ mà tôi có thể dễ dàng bỏ qua."
Bray ngước mắt nhìn Andree, cảm giác như cả không gian đang thu hẹp lại. "Anh muốn gì?"
Andree nhìn vào Bray một lúc lâu, không có sự vội vã trong ánh nhìn của hắn, nhưng lại có một điều gì đó kiên định mà Bray chưa từng thấy. "Tôi không muốn làm cho cậu cảm thấy khó xử, Bray. Nhưng tôi không thể im lặng nữa. Tôi muốn cậu biết rằng tôi ở đây, và tôi muốn cậu biết rằng tôi quan tâm đến cậu... theo một cách khác."
Khoảnh khắc đó, Bray cảm thấy như cả thế giới này bỗng dưng yên tĩnh lại. Một luồng điện chạy qua người cậu khi Andree nói ra những lời đó. Cậu cảm nhận được sự chân thành, sự kiên quyết trong ánh mắt của Andree, và cả sự quan tâm mà hắn dành cho mình. Không còn những khoảng cách ngăn cách giữa họ nữa.
Bray không thể dừng được nụ cười mơ hồ trên môi mình. Cậu nhìn Andree, trái tim như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. "Anh thật sự nghĩ tôi sẽ dễ dàng chấp nhận sao?"
Andree mỉm cười, đôi mắt ấm áp, không có chút gì là ép buộc, chỉ là sự kiên nhẫn. "Tôi không mong cậu chấp nhận ngay lập tức, Bray. Nhưng tôi chỉ muốn cậu biết rằng tôi sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu. Và tôi sẽ đợi."
Bray cảm nhận được sự chắc chắn trong lời nói của Andree. Cảm giác đó, cái cảm giác rằng mình không hề cô đơn nữa, thật sự mạnh mẽ đến mức cậu không thể cưỡng lại được.
Và trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra rằng, dù có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu nghi ngờ, thì tình cảm giữa hai người đã không còn là một câu hỏi, mà là một sự thật.
Bray cảm nhận trái tim mình đập mạnh khi nghe Andree nói vậy, nhưng cậu vẫn không thể tin vào điều đó. Những cảm xúc đã chôn giấu quá lâu bỗng dưng trào dâng, khiến cậu không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Từ lâu rồi, cậu đã sống trong một thế giới đầy mờ mịt, nơi niềm tin và sự an toàn đều là những thứ xa xỉ. Nhưng giờ đây, Andree đã mở ra một cánh cửa mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.
"Anh thật sự... muốn tôi tin vào điều đó?" Bray lắp bắp hỏi, giọng cậu hơi run rẩy. Cậu muốn tìm hiểu thêm, muốn biết rõ hơn, nhưng cái cảm giác khó tả trong lòng khiến cậu không thể bày tỏ hết những suy nghĩ của mình.
Andree nhìn Bray, ánh mắt đầy kiên nhẫn nhưng cũng mang theo sự lo lắng mà Bray chưa từng thấy. "Tôi không muốn cưỡng ép cậu, Bray. Tôi chỉ muốn cậu biết rằng tôi ở đây. Và nếu cậu có thể mở lòng, tôi sẽ luôn sẵn sàng."
Bray không thể nói gì thêm. Cậu cảm nhận một cơn sóng lớn trong lòng mình, một thứ tình cảm mà cậu không thể kiểm soát được. Cảm giác của Andree đối với cậu, dù có ngỡ ngàng, nhưng lại khiến trái tim cậu ấm áp một cách kỳ lạ. Có phải từ lâu, cậu đã luôn mong muốn điều này, nhưng lại sợ hãi quá nhiều?
Tình cảm giữa hai người đã bắt đầu thay đổi. Mối quan hệ ban đầu chỉ là sự đồng cảm, sự lo lắng và quan tâm đã dần dần trở thành một thứ gì đó sâu sắc hơn, không thể phủ nhận được. Và lúc này, Bray cảm thấy mình không còn đơn độc.
Một buổi chiều, khi Andree đưa Bray về lại căn hộ sau một buổi trị liệu dài, không khí giữa họ không còn căng thẳng hay ngượng ngùng như trước. Bray cảm nhận được sự gần gũi hơn bao giờ hết, khi cả hai im lặng ngồi trên ghế, chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng thở đều đều của cả hai.
Bray không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng sự tĩnh lặng lại khiến cậu muốn phá vỡ nó. "Tôi không biết... tôi không thể hiểu nổi mình nữa." Cậu cắn môi, lưỡng lự không biết nên nói gì.
Andree quay sang nhìn Bray, đôi mắt hắn nửa dịu dàng, nửa lo lắng. "Cậu không cần phải hiểu tất cả ngay lập tức, Bray. Điều quan trọng là cậu có thể tin tưởng tôi. Tin rằng tôi sẽ không bỏ cậu đi."
Bray ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đầy kiên định và ấm áp của Andree. Hắn không nói nhiều, nhưng Bray có thể cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Cậu không cần phải tìm kiếm thêm lời giải thích nào nữa. Hắn đã ở đây, bên cạnh cậu, và điều đó đã là đủ.
"Tôi... có thể tin anh không?" Bray thì thầm, hỏi như một câu hỏi tự nhủ chính mình. Cậu không biết mình đang tìm kiếm gì, nhưng lại cảm thấy như được giải thoát khi đưa ra câu hỏi ấy. Và Andree chỉ mỉm cười, ánh mắt kiên nhẫn và chân thành.
"Cậu có thể," Andree đáp lại, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Chúng ta không cần phải vội vàng. Chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái."
Bray im lặng trong giây lát, nhưng rồi cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự thay đổi trong chính mình. Những bức tường mà cậu xây dựng bao lâu nay bỗng nhiên rạn nứt. Từ trước tới giờ, cậu luôn sợ hãi việc mở lòng, sợ hãi rằng mình sẽ lại bị tổn thương. Nhưng Andree khác. Hắn không ép buộc cậu, không đẩy cậu vào một tình huống mà cậu không thể kiểm soát. Và đó là điều khiến Bray cảm thấy an tâm.
"Tôi sẽ thử," Bray nói, giọng cậu chắc chắn hơn trước. "Và tôi sẽ tin anh."
Andree không nói gì, chỉ nhìn Bray với đôi mắt ấm áp. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, như thể muốn truyền cho cậu một chút sức mạnh. Bray không rụt tay lại. Một cảm giác bình yên lan tỏa trong lòng cậu. Và lần đầu tiên trong thời gian dài, Bray cảm thấy rằng mọi thứ có thể thay đổi.
Cậu không còn là người lạc lõng trong thế giới đầy bóng tối ấy nữa. Cậu đã có Andree, và đó là điều quan trọng nhất. Cả hai đều đang bước vào một hành trình mới, không ai biết trước sẽ có gì xảy ra, nhưng ít nhất, họ có thể đối mặt với tất cả, cùng nhau.
Mối quan hệ giữa Andree và Bray dần dần trở nên thân thiết hơn. Từng buổi gặp gỡ, từng khoảnh khắc bên nhau, Bray cảm nhận được sự ấm áp mà Andree mang lại. Không còn là những lời nói suông hay những cử chỉ nhẹ nhàng bày tỏ sự quan tâm, mà là một tình cảm chân thành, không hề vội vã, không có sự ép buộc, chỉ là sự hiện diện im lặng và kiên nhẫn từ Andree. Bray bắt đầu dần dần mở lòng, nhưng cũng không thể phủ nhận sự bối rối khi trái tim cậu đối diện với những cảm xúc mới mẻ này.
Một buổi chiều nọ, Bray đang ngồi trên ghế sofa trong căn hộ của mình, mắt nhìn vào màn hình máy tính nhưng tâm trí lại hoàn toàn không tập trung vào công việc. Cậu cảm thấy mệt mỏi, không phải vì công việc, mà vì những suy nghĩ đan xen trong lòng. Cảm giác có Andree bên cạnh, dù rất ấm áp, nhưng cũng không ít lần khiến cậu phải đấu tranh nội tâm.
Cậu đang nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra – về vụ án, về sự thay đổi trong cuộc sống, và cả tình cảm mới này. Dù Andree đã khẳng định rằng hắn chỉ muốn cậu cảm thấy thoải mái, nhưng Bray vẫn không thể dễ dàng chấp nhận. Cảm giác này, tình cảm này, có phải là điều đúng đắn hay không?
Trong lúc cậu đắm chìm trong những suy nghĩ rối ren ấy, điện thoại của Bray vang lên. Cậu nhìn thấy tên Andree hiện lên trên màn hình. Bray không suy nghĩ quá lâu, chỉ đơn giản nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Em đang làm gì vậy?" Giọng Andree vang lên qua điện thoại, ấm áp và quen thuộc. "Anh sắp đến chỗ em, chúng ta đi uống cà phê nhé?"
Bray cười nhẹ, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy một sự thoải mái khó tả. "Được rồi, anh đến đi."
Chỉ trong vài phút, Andree đã xuất hiện ở cửa căn hộ của Bray. Hắn mỉm cười khi Bray mở cửa. Vẻ ngoài của hắn vẫn lạnh lùng và sắc sảo, nhưng Bray cảm nhận được sự dịu dàng trong ánh mắt đó. Hắn không vội vàng, chỉ đứng đó, như thể đang đợi Bray bước ra, như một người bạn, một người đồng hành.
Buổi tối hôm đó, Andree và Bray ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh, nơi không gian tràn ngập ánh đèn vàng dịu dàng. Bray ngồi đối diện với Andree, cảm nhận sự gần gũi và dễ chịu mà Andree mang lại. Họ trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, về công việc, về những điều bình thường nhất, và Bray cảm thấy những suy nghĩ về tình cảm dần tan biến. Cậu không còn phải lo lắng quá nhiều, vì Andree vẫn luôn ở đó, lắng nghe và chia sẻ.
"Bray," Andree lên tiếng, giọng hắn trầm xuống. "Em đã thay đổi rồi. Anh thấy em ngày càng mạnh mẽ hơn, có thể đối diện với mọi thứ mà không sợ hãi."
Bray ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Andree. "Là nhờ có anh," Bray đáp, giọng cậu không còn ngập ngừng như trước. "Anh đã ở đây, bên cạnh tôi, giúp tôi vượt qua mọi thứ."
Andree mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy ý nghĩa. "Anh chỉ làm những gì anh cảm thấy đúng thôi."
Bray nhìn vào Andree, sự cảm kích trong lòng cậu khiến cậu không thể nói hết thành lời. Hắn đã ở đó khi cậu cần, giúp cậu vượt qua những đêm dài đầy ám ảnh. Nhưng giờ đây, cậu lại có cảm giác rằng bản thân mình cũng bắt đầu nhìn Andree theo một cách khác.
"Cảm ơn anh," Bray thì thầm, ánh mắt cậu dịu lại. "Anh không cần phải làm gì thêm đâu. Tôi biết anh đã làm tất cả những gì có thể."
Andree không nói gì, chỉ nắm lấy tay Bray, bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng siết lấy tay cậu. Đó là một cử chỉ đơn giản, nhưng lại có sức mạnh lớn lao. Bray cảm nhận được sức mạnh trong tay Andree, sự bảo vệ và an ủi mà hắn mang lại.
Trong giây phút ấy, Bray cảm thấy mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Những lo lắng, những băn khoăn trong lòng cậu bỗng dưng tan biến. Cậu không cần phải lo sợ nữa. Dù tình cảm này là mới mẻ, nhưng Bray biết rằng mình không đơn độc nữa. Và hơn hết, cậu biết Andree sẽ luôn ở đây, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Những ngày tiếp theo, Bray và Andree tiếp tục gặp nhau, trò chuyện, chia sẻ những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Và dần dần, Bray nhận ra rằng mình không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Tình cảm giữa hai người bắt đầu trở nên sâu sắc hơn, không còn chỉ là sự an ủi hay cảm giác được bảo vệ, mà là một tình yêu thực sự, không lời nói, không vội vàng, chỉ có sự hiểu nhau và sự tin tưởng.
Bray bắt đầu cảm nhận được một điều gì đó mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng trước đây – rằng cậu có thể yêu, có thể trao đi tình cảm của mình mà không sợ hãi bị tổn thương. Và Andree, với tất cả sự kiên nhẫn và chân thành, chính là người đã giúp cậu nhìn thấy điều đó.
Tình cảm giữa Andree và Bray đã dần dần được xây dựng, nhưng vẫn còn một khoảng cách nào đó mà Bray chưa hoàn toàn vượt qua được. Mặc dù Bray cảm thấy an tâm khi có Andree bên cạnh, nhưng trong lòng cậu, tình cảm yêu đương vẫn chưa thực sự hình thành trọn vẹn. Cảm giác ngại ngùng và sợ bị tổn thương vẫn luôn len lỏi trong những buổi trò chuyện yên bình của họ. Nhưng mỗi lần Andree cười, mỗi lần hắn làm một cử chỉ dịu dàng, Bray lại cảm thấy mình như được kéo gần lại hơn, dù chỉ một chút.
Một buổi chiều nọ, Andree và Bray ngồi trong căn hộ của Bray, như mọi lần, họ cùng nhau uống cà phê, trò chuyện về công việc và những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Nhưng lần này có điều gì đó khác biệt. Bray không còn chỉ cảm nhận sự thoải mái trong sự hiện diện của Andree. Cậu cảm nhận rõ rệt sự ấm áp trong từng cử chỉ của hắn, từng ánh mắt, từng lời nói. Đặc biệt là khi Andree nhìn thẳng vào cậu, không còn vẻ lạnh lùng hay chỉ là sự đồng cảm, mà là một sự quan tâm sâu sắc, như thể hắn thật sự quan tâm đến từng cảm xúc, từng suy nghĩ của Bray.
Andree nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong thái độ của Bray. Cậu đang cởi mở hơn, nhìn vào hắn với ánh mắt không còn e dè như trước nữa. Hắn cảm thấy trong lòng mình một niềm vui nhẹ nhàng. Nhưng Andree cũng biết rằng, dù tình cảm đã dần lớn lên, Bray vẫn chưa thật sự sẵn sàng. Và hắn không muốn vội vàng, không muốn gây áp lực.
"Em không cần phải vội," Andree nói, giọng hắn trầm và ấm. "Anh sẽ không ép em đâu."
Bray nhìn Andree một lúc lâu, rồi mới lên tiếng, giọng cậu có một chút khựng lại. "Em... em cũng không muốn thế. Nhưng cảm giác này thật kỳ lạ. Em chưa bao giờ..." Bray ngừng lại, như thể đang cố gắng tìm lời để diễn tả những gì mình đang cảm nhận.
Andree mỉm cười, một nụ cười dịu dàng. "Em không cần phải hiểu hết ngay bây giờ, Bray. Tình cảm này không có lý do nào để ép buộc cả. Chỉ cần em cảm thấy thoải mái. Anh chỉ muốn ở bên em, như một người bạn, người đồng hành."
Bray nhìn hắn, lòng cậu dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Cảm giác an toàn mà Andree mang lại khiến cậu bớt đi những lo âu trong lòng. Cậu không còn phải đối mặt với những cảm giác mơ hồ về tình yêu, vì ít nhất, Andree là người đã ở lại bên cạnh cậu trong những khoảnh khắc khó khăn nhất.
Và rồi, không hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Andree, Bray cảm thấy một sự kết nối khác biệt, một thứ gì đó mạnh mẽ hơn tình bạn, không thể phủ nhận.
Một tuần sau, khi Bray và Andree đang ngồi cùng nhau trên ghế sofa, Andree bất ngờ nhẹ nhàng đưa tay ra, vươn về phía Bray. Hắn không nói gì, chỉ im lặng, đôi mắt tập trung vào Bray, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Bray nhìn vào tay hắn, có chút bối rối, nhưng rồi không hiểu sao, cậu lại cảm thấy trái tim mình đập mạnh.
Và rồi, cậu chậm rãi, không suy nghĩ nhiều, nắm lấy tay Andree.
Chỉ một cử chỉ nhỏ, nhưng dường như đã phá vỡ bức tường cuối cùng trong lòng Bray. Cậu không còn lo sợ nữa, không còn cảm thấy bị đẩy vào một tình huống quá sức. Bray nhận ra rằng đôi khi, tình cảm không cần phải được định nghĩa hay giải thích quá nhiều. Nó chỉ đơn giản là một sự kết nối giữa hai con người, và lúc này, Bray đã sẵn sàng để đón nhận nó.
"Andree," Bray nói, giọng cậu khẽ khàng nhưng chắc chắn. "Em không chắc mình hiểu hết về tình cảm này, nhưng tôi muốn thử. Em muốn cùng anh đi tiếp."
Andree mỉm cười, đôi mắt hắn dịu dàng nhìn Bray. Hắn đưa tay còn lại lên vuốt nhẹ mái tóc của cậu, cử chỉ dịu dàng nhưng tràn đầy yêu thương.
"Em không cần phải hiểu tất cả, Bray," Andree nói, giọng hắn như chạm vào trái tim cậu. "Anh sẽ ở đây, cùng em. Không vội vã, không sợ hãi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, từng bước một."
Bray không nói gì thêm, chỉ cảm nhận sự ấm áp từ Andree lan tỏa trong từng cử chỉ của hắn. Một cảm giác bình yên đến lạ kỳ, như thể mọi thứ đã đến lúc đúng đắn. Cậu không cần phải lo lắng nữa, không cần phải lo sợ điều gì cả.
Tình yêu không phải lúc nào cũng phải vội vàng, cũng không cần phải rõ ràng ngay từ đầu. Đôi khi, chỉ cần một bước đi nhỏ, một nụ hôn nhẹ nhàng, và cảm giác rằng có ai đó sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Và Bray biết rằng, từ bây giờ, Andree sẽ là người mà cậu có thể yêu thương, tin tưởng, và đồng hành suốt quãng đường còn lại.
Kể từ ngày đó, Andree và Bray bắt đầu một chương mới trong cuộc sống của họ. Họ không còn chỉ là những người bạn thân thiết, mà là những người đồng hành, chia sẻ từng khoảnh khắc của cuộc sống, dù vui hay buồn. Tình cảm giữa họ dần trở nên sâu sắc hơn theo từng ngày, dù cả hai đều không vội vàng để định nghĩa mối quan hệ này. Tất cả diễn ra tự nhiên, như một dòng sông lặng lẽ chảy, không cần phải vội vã hay tìm kiếm lý do.
Một buổi tối, Andree lái xe đến đón Bray sau giờ làm việc. Bầu trời đêm đầy sao, không khí mát mẻ và yên bình. Bray ngồi trong xe, đầu tựa nhẹ vào cửa sổ, tay cầm chiếc điện thoại nhưng không thực sự quan tâm đến nó. Mắt cậu dõi theo cảnh vật ngoài kia, nhưng suy nghĩ lại không thể rời khỏi Andree. Cậu biết rằng mình đã yêu hắn, nhưng lại không chắc chắn về tương lai của họ. Liệu tình cảm này có kéo dài? Liệu Andree có phải là người mà cậu tìm kiếm bấy lâu?
Andree, ngồi bên cạnh Bray, cũng cảm nhận được sự trầm tư của cậu. Hắn không nói gì, chỉ giữ im lặng, cảm giác thân thuộc này khiến hắn cảm thấy yên bình. Hắn hiểu Bray, hiểu rằng cậu không phải là người dễ dàng mở lòng, và hắn cũng không vội vàng ép buộc cậu phải thừa nhận điều gì. Chỉ cần Bray cảm thấy thoải mái, đó là đủ.
"Em nghĩ gì vậy?" Andree bất ngờ lên tiếng, giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng đủ để Bray nhận ra sự quan tâm trong đó.
Bray ngước nhìn Andree, rồi khẽ cười. "Không có gì. Chỉ là... Em cảm thấy lạ khi không phải lo lắng về bất cứ điều gì." Cậu không thể phủ nhận rằng chính Andree đã giúp cậu thay đổi. Cậu không còn phải đối mặt với những ám ảnh hay nỗi sợ hãi của quá khứ. Hắn đã trở thành điểm tựa vững chắc cho cậu, một người luôn sẵn sàng ở bên khi cậu cần.
Andree mỉm cười nhẹ, rồi dừng xe trước một quán cà phê nhỏ. "Đến đây uống cà phê một chút nhé?"
Bray không phản đối, và họ cùng nhau bước vào quán. Không gian ấm cúng, ánh đèn vàng dịu dàng chiếu sáng khắp nơi, khiến không khí thêm phần lãng mạn. Họ tìm một góc nhỏ, ngồi đối diện nhau, tách cà phê ấm áp trong tay. Cảm giác thân mật, gần gũi này khiến Bray cảm thấy mình như đang ở đúng nơi mình cần.
"Anh nghĩ sao về chúng ta?" Bray hỏi, mắt nhìn vào ly cà phê của mình. Câu hỏi này đã làm cậu suy nghĩ trong suốt cả tuần qua. Và giờ đây, cậu đã sẵn sàng để nghe một lời đáp thật sự từ Andree, một lời đáp mà cậu cũng chưa biết mình thực sự mong đợi.
Andree không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Bray, đôi mắt hắn sâu thẳm như muốn nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong đầu cậu. Sau một hồi im lặng, hắn mỉm cười, rồi nói, "Em là tất cả những gì anh cần, Bảo."
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sức nặng mà Bray chưa bao giờ cảm nhận được. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy thật sự yên tâm, như thể mình đã tìm thấy điều mà mình hằng tìm kiếm. Andree không chỉ là người bảo vệ, người bạn đồng hành, mà là người có thể là tất cả với Bray.
Bray ngước lên nhìn Andree, ánh mắt cậu sáng lên, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim. Cậu không còn sợ hãi, không còn cảm thấy lo lắng về tương lai nữa. Tình cảm này, tuy mới mẻ, nhưng lại thật sự chân thành. "Anh chắc chắn chứ?"
Andree gật đầu, tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Bray, cảm nhận hơi ấm từ cậu lan tỏa. "Chắc chắn."
Chỉ một lời nói ấy thôi, nhưng đủ để Bray cảm thấy mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Cậu không cần phải suy nghĩ thêm nữa, không cần phải lo lắng về quá khứ hay tương lai. Họ đã tìm thấy nhau, và đó là tất cả những gì quan trọng.
Với mỗi ngày trôi qua, Andree và Bray càng gần gũi hơn. Mối quan hệ của họ không còn chỉ là những lời hứa hẹn mà là một tình cảm thật sự, vượt qua những ngại ngùng ban đầu. Họ yêu nhau, không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần cảm nhận qua ánh mắt, qua cử chỉ nhẹ nhàng mà đầy tình cảm.
Tình yêu của họ không phải là sự vội vã, mà là sự kiên nhẫn, sự đồng hành trong từng bước đi. Và Bray biết rằng, dù cuộc sống có bất cứ điều gì xảy ra, Andree sẽ luôn ở đó, bên cạnh cậu, như một người bạn, một người yêu, và một người mà cậu có thể tin tưởng suốt cả cuộc đời.
Cả hai cùng đi qua những tháng ngày bình yên, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và cả những thử thách phía trước. Và Bray, sau tất cả, đã tìm thấy thứ tình cảm mà cậu luôn mong muốn – một tình yêu thật sự, đơn giản và chân thành.
Sau những ngày tháng bên nhau, mối quan hệ của Andree và Bray đã dần phát triển sâu sắc hơn, vượt qua những thử thách mà cuộc sống đặt ra. Họ đã đi qua những khúc cua khó khăn nhất trong cuộc sống và công việc, nhưng dù có gặp phải bao nhiêu khó khăn, họ vẫn luôn đứng bên cạnh nhau. Tình cảm giữa họ không chỉ được xây dựng từ những ngày tháng chia sẻ niềm vui, mà còn từ những khoảnh khắc bình yên, những giây phút lặng lẽ bên nhau.
Một buổi chiều cuối tuần, khi không có công việc hay điều gì gấp gáp, Andree và Bray quyết định dành một ngày thư giãn. Họ đến một khu vườn yên tĩnh, nơi có những bông hoa nở rộ dưới ánh nắng nhẹ. Bray yêu thích không gian này, nơi mà mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng chim hót líu lo.
Họ ngồi trên bãi cỏ, Andree nhìn Bray với một nụ cười ấm áp. Cảm giác an yên lan tỏa trong lòng hắn. Bray không hề biết rằng Andree đã nghĩ về tương lai rất nhiều trong suốt thời gian qua. Hắn yêu Bray, nhưng hắn cũng muốn biết liệu Bray có thực sự sẵn sàng cho một mối quan hệ lâu dài, liệu cậu có sẵn lòng đối diện với tất cả thử thách trong cuộc sống mà cả hai sẽ phải vượt qua.
"Em có bao giờ nghĩ đến tương lai không?" Andree hỏi, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.
Bray ngẩng đầu nhìn Andree, mắt cậu hơi nheo lại, như thể đang suy nghĩ về câu hỏi đó. Cậu không đáp ngay mà chỉ im lặng một lúc, đôi tay vẫn nắm chặt tay hắn. Cảm giác yên bình bao trùm lấy họ, nhưng trong lòng Bray, câu hỏi của Andree như mở ra một chân trời mới mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
"Tương lai..." Bray lặp lại từ đó, rồi nhìn thẳng vào mắt Andree. "Em chưa từng nghĩ quá xa về nó. Nhưng bây giờ, có lẽ em đã bắt đầu nghĩ về nó, nghĩ đến chúng ta và có thể là một gia đình."
Andree bất ngờ, trái tim hắn như thắt lại vì những lời nói từ Bray. Hắn không ngờ rằng Bray lại nghĩ xa đến như vậy. Cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng hắn, nhưng hắn vẫn muốn chắc chắn rằng Bray không chỉ nói vậy vì tình cảm nhất thời. Hắn muốn biết cậu thật sự muốn gì.
"Anh nghĩ chúng ta có thể tạo dựng một gia đình không?" Andree hỏi, ánh mắt hắn giờ đây tràn đầy hy vọng và mong chờ.
Bray không vội trả lời, chỉ nắm chặt tay Andree hơn một chút. Cảm giác ấm áp từ bàn tay hắn truyền vào cơ thể Bray, khiến cậu cảm nhận rõ hơn sự tin tưởng mình dành cho Andree. Cậu biết rằng, dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, chỉ cần có Andree bên cạnh, cậu sẽ không bao giờ phải đối mặt một mình.
"Em không biết tương lai sẽ ra sao, Andree," Bray nói, giọng cậu trầm và chân thành. "Nhưng nếu là anh, em sẵn sàng bước tiếp. Cùng anh, em tin chúng ta có thể vượt qua tất cả."
Lời nói của Bray khiến Andree cảm thấy lòng mình dâng trào. Hắn nắm lấy tay Bray, kéo cậu vào lòng mình, ôm chặt cậu như thể không muốn buông ra. Bray không từ chối, cảm giác ấm áp và an toàn khiến cậu muốn ở lại trong vòng tay ấy mãi mãi.
Dù cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng đối với Andree và Bray, tình yêu của họ là một sự bảo vệ vững chắc. Từ ngày đó, họ không còn chỉ là những người yêu nhau, mà là một gia đình thật sự. Họ cùng nhau xây dựng những kế hoạch tương lai, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, và quan trọng nhất là, họ không bao giờ phải đơn độc.
Cuộc sống sẽ luôn có những thử thách, nhưng với tình yêu chân thành và sự kiên nhẫn, Andree và Bray đã chứng minh rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Họ tiếp tục nắm tay nhau, không chỉ là người yêu, mà là những người bạn đời, những người đồng hành không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.
Và cuối cùng, Bray đã nhận ra rằng, dù tương lai có bất ngờ thế nào, chỉ cần có Andree bên cạnh, đó là tất cả những gì cậu cần.
Với mỗi ngày trôi qua, tình yêu giữa Andree và Bray càng trở nên vững vàng. Họ đã không chỉ tìm thấy nhau trong cuộc sống, mà còn tìm thấy sức mạnh để vượt qua mọi thử thách. Dù có những lúc mệt mỏi, những lo lắng về tương lai, nhưng họ luôn có nhau, là điểm tựa cho cuộc sống của nhau.
Một ngày nọ, Andree quyết định một lần nữa đưa Bray đến khu vườn mà họ đã đến trước kia, nơi mà mọi thứ bắt đầu thay đổi. Ánh nắng chiều phủ lên những bông hoa rực rỡ, tạo nên một không gian đẹp như tranh vẽ. Lần này, Andree không chỉ muốn cùng Bray tận hưởng sự yên bình mà còn muốn làm một điều đặc biệt.
Hắn quay sang Bray, nắm chặt tay cậu. "Bray, anh muốn dành cho em một lời hứa."
Bray nhìn vào mắt Andree, cảm nhận rõ ràng sự nghiêm túc trong ánh mắt ấy. "Lời hứa gì?"
"Anh sẽ luôn ở đây, sẽ luôn bên cạnh em, dù có chuyện gì xảy ra. Anh yêu em và sẽ luôn bảo vệ em, đến khi nào chúng ta không còn có thể bên nhau."
Bray không nói gì, chỉ lặng im nhìn Andree, nhưng trái tim cậu đập mạnh hơn bao giờ hết. Cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của hắn, và điều đó đủ để cậu tin rằng mình đã chọn đúng người. Cậu mỉm cười, tay nắm chặt tay Andree, và nói nhỏ một câu, như một lời đáp lại đầy yêu thương.
"Em cũng yêu anh, Thế Anh."
Giây phút ấy, Andree biết rằng mình đã tìm được người mà hắn sẽ dành cả đời để yêu. Và Bray, dù đã từng nghi ngờ về tình yêu, nhưng giờ đây cậu hiểu rằng có những thứ tình cảm không cần phải phân tích quá nhiều. Chỉ cần họ bên nhau, là đủ.
Họ ngồi bên nhau dưới bóng cây, nhìn về phía tương lai mà không sợ hãi. Và trong giây phút đó, Andree và Bray biết rằng dù có thế nào, tình yêu này sẽ mãi mãi là một phần trong cuộc đời của họ.
Câu chuyện của họ không kết thúc trong những ngày tháng huy hoàng hay những lời hứa cao sang, mà kết thúc trong một điều giản đơn: yêu thương, sự kiên nhẫn và tin tưởng vào nhau. Và đó chính là điều quan trọng nhất.
Cuối cùng, họ chỉ cần một nơi để ở, một người để yêu và một cuộc sống để cùng nhau trải qua. Tình yêu của họ, tựa như những vì sao trên bầu trời, mãi mãi không tắt.
Sau tất cả, tình yêu giữa Andree và Bray dần dần ổn định lại, nhưng không phải là một tình yêu trọn vẹn như họ từng mơ ước. Dù họ đã đi qua bao nhiêu khó khăn, nhưng không thể phủ nhận rằng giữa họ vẫn luôn tồn tại những vết sẹo. Những vết thương không thể nào lành ngay lập tức, nhất là khi quá khứ vẫn vương vấn và nỗi đau không dễ dàng quên đi.
Một buổi tối, khi trời đã tắt nắng và ánh trăng mờ ảo chiếu sáng qua cửa sổ, Andree và Bray ngồi cạnh nhau trên sofa, không nói lời nào. Cả hai đều cảm nhận được sự lặng im này, như thể có một khoảng cách vô hình đang dần hình thành giữa họ. Không phải vì họ không yêu nhau, mà vì đôi khi, yêu thương lại mang đến nỗi day dứt khó tả.
Andree nhìn Bray một lúc lâu, như muốn đọc được những suy nghĩ trong đầu cậu, nhưng Bray lại cúi đầu xuống, im lặng. Cậu không muốn làm tổn thương Andree, nhưng đồng thời, cậu cũng không thể gạt bỏ những cảm xúc đan xen trong lòng mình. Bray nhớ lại những ngày tháng đau khổ khi cậu vẫn chưa nhận ra tình yêu của mình, và giờ, khi mọi thứ đã ổn định, cậu lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Em có bao giờ cảm thấy... chúng ta đã mất quá nhiều thời gian không?" Andree cất tiếng, giọng hắn trầm thấp, pha chút mệt mỏi. Câu hỏi của hắn khiến Bray ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt luôn ẩn chứa bao nhiêu điều chưa nói.
Bray im lặng một lúc, không biết phải trả lời thế nào. "Đôi khi em tự hỏi liệu nếu mọi thứ không diễn ra như vậy, liệu chúng ta có đến được với nhau không. Nhưng rồi em nghĩ, dù sao đi nữa, em cũng không hối hận." Cậu ngừng lại, đôi mắt cay xè như sắp rơi lệ, nhưng cậu nhanh chóng kìm lại, không muốn để Andree thấy sự yếu đuối của mình.
Andree không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ ngồi đó, lặng lẽ nắm lấy tay Bray, cảm nhận sự ấm áp từ cậu, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy trong lòng một nỗi buồn khó tả. Đúng vậy, nếu như mọi thứ khác đi, liệu họ có tìm thấy nhau? Liệu họ có hạnh phúc hơn không? Nhưng, dù sao thì, họ cũng đã yêu nhau, và đó là điều duy nhất hắn có thể chắc chắn.
"Anh không muốn có bất kỳ điều gì trong cuộc sống này phải nuối tiếc," Andree nói, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên quyết. "Em chỉ muốn... nếu có thể, tôi muốn chúng ta sẽ luôn bên nhau, không phải vì đã mất quá nhiều thời gian, mà vì tình yêu chúng ta dành cho nhau."
Bray không nói gì, chỉ im lặng để lời nói của Andree thấm vào lòng. Cậu biết rằng tình yêu không bao giờ là một con đường dễ dàng, và sẽ luôn có những lúc đau đớn, những lúc nghi ngờ. Nhưng cậu cũng biết, nếu như họ không thử một lần, thì mãi mãi sẽ không có cơ hội để nhìn thấy một tương lai bên nhau.
Giữa sự im lặng ấy, Bray cuối cùng cũng quay sang Andree, ánh mắt cậu chân thành nhưng cũng đầy sự day dứt. "Em yêu anh, Andree. Nhưng em cũng không thể phủ nhận rằng có những điều không thể thay đổi. Dù sao, em sẽ ở lại, chỉ vì anh, vì em tin vào chúng ta."
Andree nhìn Bray một lúc lâu, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Dù cậu không nói ra, nhưng Andree hiểu rằng tình yêu giữa họ không hoàn hảo, và có những điều sẽ mãi không thể thay đổi. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc khi có Bray bên cạnh, dù biết rằng mỗi ngày trôi qua, họ sẽ phải đối diện với những điều không thể tránh khỏi.
Và vậy là, họ tiếp tục bước đi cùng nhau, từng bước một, cùng nhau vượt qua những thử thách, dù trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối, một chút đau đớn không thể tránh khỏi. Nhưng tình yêu giữa họ, dù có lắm khúc quanh, vẫn là một điều quý giá mà cả hai đều trân trọng, không phải vì nó hoàn hảo, mà vì nó là của họ.
Dù cuộc sống có tiếp tục đưa họ vào những con đường khó khăn, họ sẽ luôn có nhau, và đó là tất cả những gì họ cần.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com