act 2.
HEIJI’s POV
Năm tôi lên bốn, mẹ Shizuka đã dẫn đến trước mặt tôi một tạo vật nhỏ bé xinh đẹp đang bẽn lẽn núp sau lưng một người phụ nữ lạ.
Dì Fuumi, như cái cách cô ấy tự giới thiệu, là một người đẹp giản dị có mái tóc thẳng mượt và nụ cười trông giống nửa vầng trăng. Đó là những gì mà tôi kết luận được sau khi ngắm nghía và cố gắng nhớ lại, nhưng hình dáng gương mặt không có gì nổi trội khiến tôi không còn nhớ rốt cuộc dì ấy trông như thế nào.
Ngược lại, con gái của dì lại là một người xinh đẹp hơn cả. Mắt cậu ấy tròn xoe, dải ruy băng đỏ buộc thành hai chùm tóc cao phất phơ trong gió xuân và lúc nào cũng xấu hổ nép mặt đi khi được mẹ Shizuka khen dễ thương.
Người ấy chính là Toyama Kazuha.
"Thằng bé giống như phiên bản thu nhỏ của anh Heizo nhỉ?”
Dì Fuumi nói và cười khúc khích, còn mẹ tôi đẩy tôi ra phía trước rồi bảo hãy làm quen với cô bé đằng sau lưng dì Fuumi. Tôi mạnh dạn tiến đến rồi thu hết can đảm để cúi đầu và xòe tay ra, tôi bắt chước bộ phim chính kịch mới xem hôm qua, khi một quý ông giới thiệu bản thân với các nhà quý tộc nữ.
"Chào! Mình là Heiji— Và, mình thích bộ kimono của cậu!” - Chẳng cần suy nghĩ hay thăm dò, tôi buột miệng nói ra lời thật lòng và nín thở chờ đợi phản ứng từ người đối diện.
Nếu như cô bé ấy không chịu nắm tay tôi, tôi sẽ thành trò hề của cả mẹ và dì Fuumi mất…
Nhưng nằm ngoài mọi tính toán, cô bé ấy không hề nắm lấy tay tôi mà chỉ lặng lẽ tiến đến và đặt vào đó một quả bóng temari màu tím. Rồi cô bé ấy cất giọng rất nhỏ, run rẩy như một chú chim non.
"Thư?*”
"Ừ, còn cậu thì sao? Tên cậu là gì?”
Tôi hớn hở đón lấy quả bóng rồi ôm chặt vào lòng giống như thứ quý giá nhất trần đời, hào hứng chờ đợi cô ấy giới thiệu.
Vẫn nép sau tà kimono dài của mẹ mình, cô bé ấy cũng như gom hết mọi dũng khí rồi chậm rãi từng tiếng một, rất cẩn thận. Giọng nói trong trẻo giống như tiếng chuông khiến suốt đời tôi không quên được.
"Mình là Kazuha.”
"Diệp** đúng không? Từ nay xin hãy giúp đỡ mình nhé!”
Và từ đó trong chúng tôi đã bất giác nảy nở thứ tình cảm mà chẳng cần một ai định nghĩa. Thứ tình cảm thuần khiết xuất phát từ mối liên hệ bền chặt của những đứa trẻ đã lớn lên cùng nhau. Cứ như thế cho đến khi lên năm, lên mười, lên mười lăm, hai người chúng tôi đã cùng bên nhau san sẻ đủ loại niềm vui nỗi buồn.
Kazuha luôn gọi tôi là "Thư”, còn tôi cũng sẽ gọi cô ấy bằng cái tên thân thương là "Diệp”. Ngay cả khi chúng tôi chung lớp mẫu giáo, tiểu học và cả sơ trung, không ít lần bị bạn bè trêu chọc vậy mà cách xưng hô đó vẫn không thay đổi.
Không bao giờ thay đổi tựa như tình yêu thầm kín tôi dành cho Kazuha. Và tôi tự tin rằng trong trái tim của cậu ấy cũng sẽ có chỗ trống cho tôi - người đã phải lòng Kazuha khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.
Tôi cứ ngỡ cuộc đời chúng tôi sẽ suôn sẻ như trong truyện cổ tích, khi hai đứa có thể thổ lộ và rốt cuộc là đi đến cái kết tốt đẹp giống như định mệnh, nhưng như người ta hay nói, ông trời luôn biết trêu ngươi số phận, đặc biệt là khi tôi còn quá nhỏ để nhận thức được mọi thứ.
Vào cái ngày định mệnh hôm ấy, tôi đã bắt gặp bố, ông Hattori Heizo - đang ở cùng với mẹ Kazuha, dì Fuumi trong một không gian kín đáo và bí mật, mà nếu như tôi lớn hơn một chút có lẽ tôi nhất định sẽ hiểu bầu không khí khi ấy giữa họ là gì.
Dì Fuumi quỳ rạp xuống, gần như van lơn bố tôi, trong mắt dì hằn lên những tia tội lỗi và đau khổ nhưng cơn tức giận của bố tôi - ông Hattori Heizo mới chính là thứ khiến tôi nhớ mãi. Tôi vốn có một trí nhớ không tốt, lại hay quên tiểu tiết. Nhưng nước mắt của dì và sự lạnh lùng âm ỉ không bùng phát của bố đã khiến tôi không lúc nào thôi ám ảnh. Một cảnh sát trưởng luôn điềm tĩnh phẳng lặng như mặt hồ lại có lúc căm phẫn đến thế, đầy chối bỏ như thế. Một người phụ nữ luôn lạc quan yêu đời lại có thể trông đau đớn đến nhường ấy…
Còn mẹ tôi thì sao? Tại sao bà lại không có mặt ở đó? Tại sao lại chỉ có mẹ Kazuha và bố tôi, với những hành động ám muội như thế? Họ và mẹ tôi chẳng phải là bạn thân sao, vậy tại sao lại trông như hành hạ nhau, còn mẹ Shizuka của tôi thì sao?
Cuộc trò chuyện không đầu cuối giữa hai người còn khiến tôi hoang mang hơn. Tôi chú tâm lắng tai nghe, tuy chữ được chữ mất.
"Anh Heizo, em xin anh! Chuyện này là chuyện giữa hai chúng ta, Shizuka không bao giờ được biết, tuyệt nhiên không bao giờ!”
"Fuumi, chỉ cần em hứa buông tha, tôi sẽ không bao giờ nói. Thật kinh khủng suốt bao nhiêu năm nay, em nhẫn tâm lừa dối tôi, và lừa dối cả Shizuka! Em làm mẹ của Kazuha kiểu gì vậy hả Fuumi, em có thực sự yêu thương con bé không, có nghĩ đến con bé không? Nếu nó biết chuyện này, và cả thằng bé Heiji nữa, thật kinh tởm!”
Bố tôi thốt ra những lời móc mỉa đầy cay đắng mà tôi chưa bao giờ từng nghe, ông còn cự tuyệt hoàn toàn nước mắt của dì Fuumi. Giống như cơn lốc quét qua, và tôi dần chìm trong lo sợ vì đã lỡ chứng kiến câu chuyện ấy.
Bố và dì Fuumi…
Họ ngoại tình sao?
Và rồi dù biết điều đó, tôi cũng đã bỏ đi và giả vờ như chẳng biết gì. Tôi quyết định im lặng, nhưng khi gặp Kazuha, chứng kiến cậu ấy ngây thơ không biết sự thật, tôi đã chẳng kìm lòng được.
Vậy là tôi đã kéo Kazuha ra công viên rồi bắt đầu tường thuật lại những gì mà tôi đã chứng kiến, nhưng tôi đã không nói những lời mà bố tôi đã mắng nhiếc dì Fuumi.
Vậy là năm lên bảy, tôi và Kazuha đã có với nhau một bí mật chỉ của riêng hai đứa.
- Diệp không giận mình chứ?
- Không đâu. Thư không có lỗi.
Dưới gốc cây anh đào ngàn năm và thề nguyện bằng cái ngoắc tay, chúng tôi chụm đầu vào nhau, cầu mong bí mật ấy sẽ không bao giờ lộ ra. Chỉ của riêng tôi, chỉ của riêng Kazuha, góc sân và khoảng trời ấy, mãi mãi của riêng hai chúng tôi.
Để có thể bảo vệ tình yêu ấy mãi mãi, tôi quyết định sẽ chôn vùi ký ức của mình. Phải rồi, như thế là tốt nhất. Chuyện của người lớn, trẻ con như chúng tôi không biết mới là phải phép.
Nhưng người mẹ đáng thương của tôi, Hattori Shizuka lại chẳng bao giờ biết đến điều đó.
Khi tôi chưa kịp yên lòng, biến cố lại bất ngờ ập đến. Chín năm sau, một lần nữa ông trời lại thử thách giới hạn trong tôi, khi để tôi tận mắt chứng kiến bí mật của mẹ.
Nhưng lần này, bí mật ấy đích thị là một bí mật thực sự, bởi vốn dĩ nó chẳng thể nói ra với bất kỳ ai, kể cả với Kazuha.
Những tài liệu trong ngăn kéo của bố, những lời cầu khẩn thống thiết cùng bí mật của mẹ đã khiến tôi hiểu ra câu chuyện của chín năm trước giữa dì Fuumi và bố tôi, và rằng tai họa thật sự chính là thứ được tô vẽ dưới đôi mắt chẳng hiểu thấu sự đời của những đứa trẻ.
Bởi vì để bảo vệ cho Kazuha, bí mật của mẹ Shizuka sẽ không bao giờ được nói ra, suốt đời này.
Từ bây giờ và về sau, tôi sẽ âm thầm giấu kín nỗi đau vào trong lòng. Dẫu rằng nó sẽ khiến cho tôi phải trăn trở, nhưng ít nhất người con gái tôi yêu sẽ không bị hiện thực tàn khốc đánh gục, tôi muốn mãi được nhìn ngắm ánh mắt không chút suy tư mà chúng tôi trao nhau kể từ khi còn bé.
Bất hạnh ập lên đầu tôi chưa đủ, nó tìm đến gia đình Toyama.
Dì Fuumi trút hơi thở cuối cùng vào tháng năm khi Kazuha mới tròn mười bảy tuổi được vài tuần, dì qua đời vì bạo bệnh.
Cũng từ đó mà Kazuha thay đổi.
Cậu ấy không còn gọi tôi là Thư thêm một lần nào nữa.
---
CHÚ THÍCH
* “Thư” : Hattori Heiji (服部 平次) hán - việt là Phục Bộ Bình Thứ (Thứ -> Ji-chan -> Thư) đây là một cách gọi tên thân mật của trẻ em.
** "Diệp” : Toyama Kazuha (遠山 和葉) hán - việt là Viễn Sơn Hòa Diệp (Zuha-chan -> Diệp) đây là một cách gọi tên thân mật của trẻ em.
▪︎KAZUHA&HEIJI's ARC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com