20. Sợ bản thân sẽ là gánh nặng
Ngay khi bác sĩ bước vào, nhìn thấy Tạ Hoành Tổ đang kích động, sau đó nhìn Chu Tỏa Tỏa và đứa trẻ trong tay, anh ta dường như hiểu tất cả ngay lập tức, nhưng lúc này anh ta không quan tâm đến sự hiểu lầm mà anh ta đã gặp phải.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Bác sĩ nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang ôm ngực trên giường bệnh, hỏi. Chu Tỏa Tỏa ôm đứa con gái đang khóc của mình, giải thích: "Xin lỗi bác sĩ, chúng tôi chỉ lớn tiếng mấy câu thôi, anh ấy đã như thế này..."
Bác sĩ không trả lời, trước tiên ông ấy thực hiện một loạt kiểm tra, sau đó nghiêng người hỏi: "Tim của ông khó chịu hay đầu của ông cảm thấy khó chịu?"
Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, anh thật sự không biết mình cảm thấy khó chịu ở đâu, dường như mọi thứ đều đau đớn.
“Chờ một chút, tôi sẽ nhờ người sắp xếp làm kiểm tra” Bác sĩ đứng thẳng lên nói với Chu Tỏa Tỏa bên cạnh: “Tôi mặc kệ các người làm gì, nếu muốn cãi nhau thì xuống lầu, tôi đã nói đi nói lại rằng bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Ai sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra?”
Chu Tỏa Tỏa liên tục xin lỗi, Tạ Hoành Tổ ở một bên sợ hãi không nói được lời nào. Anh ta có chút hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sau khi bình tĩnh lại, anh ta nhớ lại lời mẹ mình đã nói, nhưng với tình hình này… làm sao đây, anh ta có thể nói được không!
"Biến đi, ta không muốn cãi nhau với ngươi!"
Chu Tỏa Tỏa nói với giọng lạnh lùng, Tạ Hoành Tổ đột nhiên không dám nói gì nữa. Anh ta lại một lần nữa cố gắng thích ứng với việc hai người đã ly hôn, nhưng anh ta không ngờ rằng điều này sẽ khiến cô càng ghét anh hơn. Anh nhìn Tiểu Tỏa trong lòng cô, được cô dỗ dành từng chút một để ngừng khóc, nhưng Chu Tỏa Tỏa tựa nưu không có ý định để anh ta chạm vào Tiểu Tỏa, vẫn kiên quyết nói: "Đi đi!"
Phạm Kim Cang hay tin vội vàng tới nơi, bác sĩ nói anh ấy đã kiểm tra xong rồi, bởi vì quá xúc động nên tinh thần và tim bị kích thích cùng lúc, gây ra cảm giác khó chịu.
"Xin lỗi Phạm Phạm..."
Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang ngủ say trên giường và nói rằng Tiểu Tỏa đang ngủ trong xe đẩy bên cạnh, Phạm Kim Cang hỏi cô có chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nói rằng Tạ Hoành Tổ vừa rồi đã đến đây.
"Được rồi, anh hiểu rồi, không biết Tạ Gia Nhân đang âm mưu cái gì, lại phái hắn ta đi đến đây" Anh chống tay lên hông, tức giận nói: "Tỏa Tỏa, em đừng tự trách mình" …Cô ấy không nói thêm gì nữa, cô thực sự không thể nói nhiều về chuyện giữa cô và Tạ Hoành Tổ, tốt nhất cô nên đợi anh tỉnh lại trước.
Trong nửa ngày Diệp Cẩn Ngôn ngủ say, Chu Tỏa Tỏa ngồi một mình trong hành lang, âm thầm khóc. Cô thậm chí còn hối hận về quyết định vội vàng của mình, thậm chí cô ước gì thời gian có thể quay ngược lại, cô sẽ không bao giờ đưa ra quyết định bồng bột như vậy khi ở Anaya.
Điều duy nhất cô hy vọng bây giờ là Diệp Cẩn Ngôn sẽ bình yên vô sự, nhưng việc Tạ Hoành Tổ đến phòng bệnh để làm ầm ĩ như vậy không có lợi cho sự hồi phục của anh. Nếu như về sau cô vẫn ở bên cạnh anh, cô chắc chắn Tạ Hoành Tổ sẽ thỉnh thoảng đến gây rắc rối cho anh...
Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn một lần, cô sẽ trưởng thành và thận trọng hơn khi đưa ra quyết định. Thậm chí, cô còn cho rằng lựa chọn tránh xa anh lần này là một quyết định rất hợp lý, nhưng cô không biết rằng quyết định như vậy cũng có phần bốc đồng.
Lúc đó anh thức dậy vào buổi tối, Chu Tỏa Tỏa đang canh gác bên giường, còn Tiểu Tỏa đang lặng lẽ chơi đồ chơi trong xe bên cạnh, như thể chuyện khó chịu cách đây không lâu như chưa từng xảy ra.
"Diệp tổng..." Nhìn thấy anh tỉnh lại, trong giọng nói của Chu Tỏa Tỏa có chút phấn khích, nhưng sau đó lại trầm xuống "Thật xin lỗi!"
Diệp Cẩn Ngôn ra hiệu cho Phạm Kim Cang chỉnh giường lại một chút, anh khoanh tay trước ngực, nhìn cô lắc đầu, giọng nói có chút yếu ớt: “Anh không trách em.”
Chỉ một câu “Anh không trách em” Chu Tỏa Tỏa liền bật khóc, anh luôn bảo vệ cô dù có mắc phải sai lầm gì, anh cũng chỉ trìu mến thở dài nói: “Em nên viết bản tự kiểm điểm, để anh có lời giải thích với mọi người" Hôm nay cũng giống như vậy.
“Anh không tức giận với bất cứ điều gì em làm à?” cô nghẹn ngào hỏi anh.
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô bất lực "có lẽ vậy!" Trong lòng anh tự trả lời, anh sẽ chọn cách bao dung dù cô có làm gì đi nữa, anh cũng có thể thờ ơ với việc cô kết hôn với người khác, vậy làm sao anh có đủ can đảm để tức giận?
Chu Tỏa Tỏa cúi đầu, cảm thấy vô cùng thất vọng “Em đã nói với Phạm Phạm, sau này anh ấy sẽ chăm sóc thật tốt cho anh, tốt nhất là em nên ít đến đây, em sợ Tạ Hoành Tổ sẽ lại tìm đến gây phiền phức cho anh, lại làm anh buồn nữa... Bác sĩ nói anh được chăm sóc thật tốt mới có thể hồi phục sức khỏe được."
Toàn thân anh run lên, như thể đâu đó trong lồng ngực chợt nhói lên và đau đớn. Anh cố gắng hết sức để chịu đựng và không cau mày, anh chỉ có thể nghiến răng và ngừng tỏ ra đau đớn.
"Ừm..." Anh không nhìn cô, trả lời không mạch lạc, nhưng Phạm Kim Cang ở một bên đã nhìn thấy rõ sự ngụy trang của anh ấy.
"Ừ..." Phạm Kim Cang đang định giải thích thì lại bị anh giả vờ mạnh mẽ cắt ngang "Cậu tiễn Tỏa Tỏa xuống dưới giúp tôi..."
"Cái gì?" Phạm Kim Cang nhìn anh, cảm thấy khó tin. Không phải vì tình yêu của anh đối với cô mà trước đây anh đã từ chức tới giúp Tạ gia sao? Bây giờ hai người họ đã ly hôn rồi, vậy tại sao anh ấy vẫn trốn tránh.
"Tiễn cô ấy giúp tôi!" Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn, anh cố gắng nặn ra một nụ cười trên khóe miệng, lặp lại câu nói: "Anh không trách em, em cũng đừng tự trách mình."
Chu Tỏa Tỏa cũng nghe thấy anh nói có chút thất vọng trong lòng, gật đầu hợp tác với anh, anh vẫn như vậy, chống cự với những người khác như cách xa hàng ngàn dặm.
Khi cô nói muốn rời đi, anh quay đầu đi, nhắm mắt lại, giả vờ nghỉ ngơi. Mãi đến khi cửa đóng lại, anh mới ôm ngực với vẻ mặt đau đớn.
"Diệp tổng, anh bị sao vậy?" Phạm Kim Cang nhìn thấy anh ấy đang không thoải mái, đột nhiên lo lắng: "Tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh!"
Anh xua tay: “Không cần…”
"Anh bị làm sao vậy?"
“Không sao đâu…” Anh liên tục điều chỉnh hơi thở “Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Kết quả kiểm tra trong ngày phải đến ngày mai mới có, Phạm Kim Cang đoán rằng tình huống của anh ấy có lẽ cũng giống như lúc sáng "Cô ấy nói muốn rời đi, sao anh lại đồng ý?"
"Hừm...hừm..." Anh bình tĩnh lại một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn, anh từ từ rời tay ra khỏi ngực và nhìn lên trần nhà với đôi mắt cô đơn. Mùi thuốc khử trùng đặc trưng trong bệnh viện cứ xộc trong mũi anh... Ngay cả phòng VIP cũng không thể chặn được mùi khó chịu này.
“Tôi đã như thế này rồi… Tôi không thể kéo theo cô ấy được!” Anh dùng hết sức lực nói.
"Anh có nghĩ rằng mình sẽ là một gánh nặng?"
“Ừm……”
"Anh hôn mê một tháng, Tỏa Tỏa trong một tháng này ngày đêm chăm sóc anh, cô ấy có bao giờ chán ghét anh không? Nếu cô ấy cho rằng anh là gánh nặng thì cô ấy đã không để ý tới anh từ lâu rồi!"
Trong lòng Diệp Cẩn Ngôn nhất thời cảm động, cho dù biết chuyện này, anh cũng không thể lập tức đưa mình về trạng thái trước khi xảy ra tai nạn xe, thân thể của anh vốn dĩ không còn trẻ, nhưng hiện tại do tai nạn mà gây ra rất nhiều di chứng. Cô không quan tâm, nhưng anh không thể quan tâm được.
"Từ khi nào mà cậu trở nên ngu ngốc như vậy chứ?" Anh nói với giọng trách móc.
Phạm Kim Cang cúi đầu và không nói gì.
Một lúc sau, giọng nói của anh lại vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Hãy giúp tôi liên lạc với một luật sư đáng tin cậy.”
"Anh đang tính làm gì vậy?" Phạm Kim Cang cảnh giác nhìn anh và hỏi: "Đừng làm loạn như vậy!"
Anh bất lực và yếu ớt trả lời: "Đề phòng bất trắc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com