Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

26. Sau vụ tai nạn ai cũng đều thay đổi

Cuộc sống trong viện điều dưỡng thật nhàm chán cho đến hơn nửa tháng sau, Phạm Kim Cang thở hổn hển chạy vào phòng, lúc đó Diệp Cẩn Ngôn đang kiểm tra kích thước của cửa hàng mà Chu Tỏa Tỏa mang đến.

"Diệp tổng——" Anh ấy đứng trước mặt anh thở hổn hển "Sao vậy? Nói chậm lại, sao lại nóng vội vậy!"

"Tra...tra ra rồi !" Anh thở hổn hển "Tai nạn xe hơi...tai nạn xe hơi là do sự chỉ đạo của Ngưu tổng, chủ tiệm sửa xe bị bắt và ông ta khai toàn bộ!"

"Tôi biết rồi!" Diệp Cẩn Ngôn cũng không có quá kinh ngạc, tiếp tục những gì đang làm.

Phạm Kim Cang quay sang anh và hỏi : "Sao anh không tỏ ra ngạc nhiên chút nào vậy?"

"Khi hắn ta đến lần thứ hai tôi liền đoán được rồi!"

"Ah?"

“Sau khi chúng ta chuyển đến đây, ông ấy đã từng đến đây” Diệp Cẩn Ngôn nhìn vào kích thước trên tờ giấy, sau đó tẩy xóa và vẽ lại, “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn!”

Nhìn thấy câu trả lời bình tĩnh của anh, Phạm Kim Cang cũng ngừng nói về chủ đề này. May mắn thay, mọi chuyện về cơ bản đều đã ổn, lão Ngưu và Ngụy Phong đều phải trả giá cho việc này, vì vụ việc này mà nhiều chuyện khác cũng được biết đến. Diệp Cẩn Ngôn không phải bình tĩnh, nhưng nói một cách khác là sau khi trải qua sinh tử anh có thêm cách nhìn nhận khác về cuộc sống này, dường như những toan tính trong quá khứ đều trở nên vô nghĩa. Nếu như không còn sống, không có ý thức, cũng không có ký ức, cho dù có bao nhiêu tài phú và quyền thế đều sẽ trở nên vô giá trị.

"Còn gì nữa không?" Anh hỏi mà không ngẩng đầu lên. Phạm Kim Cang vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Anh nói "hm" rồi hỏi anh ấy: "Diệp tổng, anh có chắc rằng muốn đến chỗ Tạ gia không?"

"Ừm!"

"Tôi sau đó..."

"Nếu như cậu nguyện ý, cậu vẫn có thể đi theo tôi. Nếu không..." Anh ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa hơn trước rất nhiều "Tôi cũng sẽ không ép buộc cậu."

Có lẽ chính vì vụ tai nạn xe hơi được đưa ra ánh sáng nên Phạm Kim Cang mới nhận ra sự thay đổi to lớn của anh trong hơn hai tháng qua, thực ra từ tận đáy lòng anh rất vui mừng vì anh ấy có thể hiểu ra và quyết định đối mặt tình hình này với một thái độ mới. Đây là thái độ mà anh luôn mong anh ấy trong tương lai sẽ như vậy.

“Trừ anh ra, tôi cũng không biết mình còn có thể đi theo ai!” Anh giống như trước, thỉnh thoảng nhượng bộ trước mặt Diệp Cẩn Ngôn, cho anh đủ mặt mũi, để nói ra sự thật.

"Cậu nghiêm túc đấy à?" Anh đột nhiên ngẩng đầu lên và hỏi.

Phạm Kim Cang sửng sốt một lúc, nhưng đó chính xác là những gì anh ấy đang nghĩ. Anh ấy mỉm cười và gật đầu: "Tôi nói thật!"

Khi Chu Tỏa Tỏa lại đến lấy bản vẽ, Diệp Cẩn Ngôn lấy ra một tấm thẻ từ cuốn sách trên đầu giường đưa cho cô: "Đây là phí vốn cổ phần của anh !"

“Cái gì?” Cô nhìn thẻ ngân hàng trong tay anh với vẻ mặt sửng sốt “Cái này dùng để làm gì?”

“Là vốn đầu tư của anh!” Anh mỉm cười đặt vào tay cô “Cuối năm nhớ trả cổ tức theo tỷ lệ cổ phần cho anh nhé!”

"Em có tiền!" Cô giải thích: "Số tiền còn lại của em đủ để vận hành tiệm sách, cũng ​​đủ cho em và Tiểu Tỏa sống tốt"

Anh vẫn nhất quyết đưa tấm thẻ vào tay cô: “Vụ tai nạn xe hơi này đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, anh đã có những hiểu biết mới về con người, sự việc, tiền bạc và lợi ích. Anh cũng mong em có thể làm quen với anh từ một góc độ mới, đừng từ chối nhé?”

Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của anh, Chu Tỏa Tỏa sau một chút do dự liền nhận lấy: "Vậy như anh đã nói, cuối năm em sẽ chia cổ tức tương ứng cho anh!"

"Được!" Anh mỉm cười gật đầu, hy vọng cô có thể làm được điều mình muốn làm, anh đương nhiên biết có nó lãi hay không "Anh sẽ đưa bản vẽ cho em, khi nào thì bắt đầu trang trí?"

"Bắt đầu ngay bây giờ, em dự định sẽ mở cửa  vào tháng năm. Có một số tòa nhà văn phòng và công viên gần bên cạnh, em nghĩ đây sẽ là một vị trí tốt, em rất mong chờ!" Cô tràn đầy tự tin: “Chỉ là vẫn cách Lục Gia Chủy rất xa, cũng cách văn phòng của Tạ gia rất xa.”

Anh mỉm cười xua tay: "Không thành vấn đề, chỉ cần muốn đi, xa như thế nào cũng đi được!"

Chu Tỏa Tỏa đã tính toán rõ ràng với anh. Theo những gì cô nói với Nam Tôn, số tiền trong tấm thẻ đó quá lớn, cô không muốn nợ anh nhiều hơn, cô không thể làm gì để đáp lại, nên ngày hôm sau cô đã mang một bản thỏa thuận đầu tư đã được soạn thảo mang đến cho anh.

Khi Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy bản thỏa thuận, trái tim anh đập loạn nhịp, điều này hoàn toàn không giống Chu Tỏa Tỏa mà anh biết trước đây, người “yêu tiền như mạng sống”. Bây giờ cô ấy giống như một Chu Tỏa Tỏa " thủ chi hữu đạo"   Chẳng lẽ vụ tai nạn xe hơi này đã thay đổi cả anh lẫn cô?

Tạ Gia Nhân rất vui vì Diệp Cẩn Ngôn đã đồng ý quay lại giúp Tạ gia. Bà ta cảm thấy tự tin hơn khi nói chuyện trước mặt cha của Triệu Mã Lâm. Bên phía Triệu gia cũng nghe được tin Diệp Cẩn Ngôn sẽ đến Tạ gia làm việc, lần đầu tiên họ cũng yên tâm về chuyện giữa con gái họ và Tạ Hoành Tổ.

Nhà đầu tư đã được Tạ Gia Nhân đưa đến viện điều dưỡng hai lần, tình trạng của Diệp Cẩn Ngôn ngày một trở nên tốt hơn, bà ta rất tin tưởng vào sự phát triển trong tương lai của Tạ thị, chủ đầu tư cuối cùng đã quyết định giữ nguyên thỏa thuận ban đầu và sẽ tiếp tục đầu tư.

Đới Khiêm đến viện điều dưỡng tìm Diệp Cẩn Ngôn trước khi anh sắp được xuất viện. Dự án hợp tác gần đây giữa cô và Đường Tâm đang ở thời điểm tất bật nhất.

"Lão Diệp, thật xin lỗi... Trong khoảng thời gian này phía ban giám đốc Tinh Ngôn đã có thay đổi lớn, dự án hợp tác của Đường Tâm cũng chính thức bắt đầu, nên tôi cũng bớt quan tâm đến anh hơn rất nhiều." Cô lộ ra vẻ mệt mỏi, ngập ngừng vuốt ve mu bàn tay to lớn của anh, tựa trán vào đó "Tôi cảm thấy không chịu nổi..."

Có vẻ như vụ tai nạn xe hơi không chỉ đã thay đổi anh và Chu Tỏa Tỏa, mà Đới Khiêm cũng đã trải qua một sự thay đổi rất lớn so với trước đây, cô hiếm khi tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt anh, thậm chí trong ấn tượng của anh, cô cũng như một chiến binh có thể mặc áo giáp và chiến đấu đến giây phút cuối cùng mà không gục ngã, nhưng giờ đây cô lại là một người phụ nữ cởi bỏ áo giáp để lộ mặt mềm yếu, bộc lộ mặt cần được chăm sóc trước mặt anh.

"Đừng lo lắng, để tôi nghĩ đã." Anh cứng đờ, giữ nguyên tư thế không dám động đậy " Cổ phần của lão Ngưu và lão Ngụy không nhỏ, tìm luật sư cùng bọn họ thương lượng, chúng ta sẽ tìm cách lấy được. Nếu thực sự có khó khăn thì xem các cổ đông khác có ý kiến ​​gì không”.

“Tôi đã nói chuyện với các cổ đông khác, nhưng họ vẫn chưa thấy anh nên từ chối nói chuyện.”

"Vậy thì hãy sắp xếp đi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến Tinh Ngôn gặp bọn họ." Diệp Cẩn Ngôn nhớ tới dự án hợp tác với Đường Tâm, hỏi: "Tiến độ các dự án hiện tại của Tinh Ngôn thế nào rồi? Liệu doanh thu năm nay có khả năng không được như năm ngoái không?

Đới Khiêm ngồi dậy, mím môi gật đầu "Đã sắp xếp xong rồi, tôi sẽ sớm mang đến cho anh xem. Kỳ thực, vẫn chưa có dự án mới nào ra mắt..."

"Như vậy à..." Diệp Cẩn Ngôn trầm ngâm nói: "Để tôi suy nghĩ một chút."

Chu Tỏa Tỏa đang ôm túi tài liệu ngoài cửa dừng lại hồi lâu, qua cửa kính, cô nhìn thấy Đới Khiêm đang nắm chặt tay anh ở bên trong. Vốn dĩ cô đến đây để giao bản thỏa thuận đã ký, cô có thể nhân cơ hội này đến gặp anh. Hôm qua, cô nghe được từ Phạm Kim Cang rằng anh sắp được xuất viện.

“Tôi chợt nghĩ đến dự án mà các người đang hợp tác với công ty của Đường Tâm, hiện tại quỹ đất bán có hạn, tại sao không nghĩ đến chuyện hợp tác?  Nhân tiện có thể kiểm kê tổng giá trị tất cả các dự án hiện na, tham khảo tỷ lệ bán trung bình của năm ngoái tính ra doanh thu năm nay, nếu tôi nhớ không lầm thì doanh thu nửa đầu năm ngoái vẫn tốt." Nói xong, Diệp Cẩn Ngôn dùng tay phải vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Đới Khiêm để bày tỏ sự an ủi, sau đó đã lấy tay ra. Nói thế nào nhỉ, từ khi anh giữ cô ở lại để giúp anh trông coi Tinh Ngôn, anh đã biết mình nợ cô một ân tình rất lớn, sớm muộn gì anh cũng phải trả.

*** Thủ chi hữu đạo nằm trong câu của Khổng Tử : Quân tử ái tài - Thủ chi hữu đạo ( người quân tử coi trọng tiền tài nhưng phải lấy tiền đúng cách, đúng đạo lý ). Vì câu này ý hơi dài nên mình giữ nguyên rồi giải nghĩa dưới đây cho các bạn dễ hiểu. ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com