28. Anh ấy dường như đã thay đổi
Tại cuộc họp cổ đông của Tinh Ngôn, sự xuất hiện của Diệp Cẩn Ngôn khiến mọi người thở dài một hơi, Họ tiếc cho Lão Ngưu và Lão Ngụy, đồng thời cũng lấy làm tiếc vì vận may của Diệp Cẩn Ngôn, anh trở thành người hưởng lợi lớn nhất trong sự việc này và thu mua được phần lớn cổ phần của họ với giá rẻ.
Đới Khiêm đang đợi anh trong văn phòng, Phạm Kim Cang cũng ở đó, hai người nhân cơ hội trò chuyện.
"Thư ký Phạm, lão Diệp lần này tới Tạ gia, bên đó thế nào rồi?"
"Chúng tôi mới gặp nhà đầu tư mấy ngày trước, họ vẫn sữ tiếp tục đầu tư, không có vấn đề gì. Chiều mai anh ấy sẽ gặp Tạ Gia Nhân để bàn bạc một số vấn đề cụ thể." Phạm Kim Cang cũng nói thật "Tình trạng gần đây của anh ấy có vẻ vẫn ổn"
Đới Khiêm đi đến bên cửa sổ, nhìn xe chạy qua lại ở phía dưới, đột nhiên mỉm cười hỏi anh: "Tỏa Tỏa đâu? Gần đây cô ấy thế nào rồi? Nghe nói cô ấy muốn mở hiệu sách, chắc là cho Lão Diệp phải không?"
Phạm Kim Cang sửng sốt, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại vài chuyện “Thật sự, tôi cũng không thể nói chắc chắn, cô ấy có rất nhiều ý tưởng, lúc thì như thế này, lúc thì như thế kia." Mối quan hệ của anh ấy và Đới Khiêm thật ra là do Diệp Cẩn Ngôn. Dù thế nào đi chăng nữa, anh ấy vẫn đứng về phía Diệp Cẩn Ngôn nhiều hơn.
“Thật à!” Cô khoanh tay trước ngực “Nghe Nam Tôn nói tính cách Tỏa Tỏa vẫn mạnh mẽ như vậy!”
Diệp Cẩn Ngôn vừa họp xong đi vào, nhìn thấy hai người đang cười nói nói cái gì đó, liền tò mò hỏi: "Các người đang nói cái gì vui vẻ như vậy?"
“Chúng ta đang nói về hiệu sách của Tỏa Tỏa!” Phạm Kim Cang liếc nhìn anh “Đới Khiêm hỏi chuyện này, nên chúng tôi chỉ nói chuyện nhiều hơn một chút”
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười và không đáp lại, trong mắt anh, tình cảm và cảm xúc rất tách biệt. Anh đưa xấp tài liệu trong tay cho Phạm Kim Cang, “Đới Khiêm, em vẫn nên nắm giữ cổ phần của tôi, thay mặt tôi hầu hết mọi việc, bọn họ sẽ không nói gì nữa, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn làm đi, tôi vẫn còn ở đây! "
"Anh nói như vậy thì em yên tâm rồi!" Đới Khiêm nhìn vào mắt anh, gật đầu "Tối nay chúng ta có nên ăn tối cùng nhau không? Tôi đã nói là chúng ta nên ăn mừng việc anh xuất viện, đã qua bao lâu rồi?"
"Được rồi, hôm nay tôi không có việc gì làm." Diệp Cẩn Ngôn xắn tay áo lên " Tiểu Phạm, cậu có thể thu xếp."
Buổi chiều trở lại Tư Nam, anh đặc biệt đi đường vòng đến chỗ của Chu Tỏa Tỏa, tình cờ gặp Tạ Hoành Tổ đang vội vã bước vào.
"Tỏa Tỏa, mọi việc đã giải quyết xong, cuối tuần anh sẽ đón Tiểu Tỏa." Tạ Hoành Tổ đang định rời đi thì quay lại nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn, mặc dù không nguyện ý nhưng vẫn cúi đầu chào hỏi " Diệp tổng!"
"Xin chào!" Diệp Cẩn Ngôn nhìn anh và hỏi: " Cậu sắp đi à?"
"Ừ, tôi tới đây để bàn bạc với Tỏa Tỏa về việc đưa Tiểu Tỏa về nhà chơi hai ngày cuối tuần!"
"Ồ, được rồi!" Anh ta không trả lời, Tạ Hoành Tổ hiểu ý tứ, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
"Hôm nay thế nào, xem ra cũng sắp xong rồi!" Diệp Cẩn Ngôn đi một vòng vào bên trong nói: "Cảm ơn em đã vất vả, em mỗi ngày đều ở đây!"
"Vất vả cái gì chứ? Đây đều là của em, tự mình không quan sát thì để ai quan sát đây?" "
“Cậu ta không làm khó em phải không?” Anh hỏi, chỉ về hướng Tạ Hoành Tổ rời đi.
Cô lắc đầu: “Không có!”
"Tốt lắm, có chuyện gì thì phải nói cho anh biết được chứ?"
"Được!"
Tưởng Nam Tôn biết buổi tối Diệp Cẩn Ngôn và Đới Khiêm cùng nhau đi ăn tối, cô nhìn thấy từ vòng bạn bè của Đới Khiêm “Tỏa Tỏa, mình nói điều này có vẻ không tốt nhưng nếu dì út của mình bị lần tai nạn này làm cho thức tỉnh, cậu có nghĩ rằng liệu dì ấy có phải thay đổi hành vi trước đây để theo đuổi Diệp Cẩn Ngôn không?"
Chu Tỏa Tỏa ôm Tiểu Tỏa và giả vờ không quan tâm "Nam Tôn, dì út của cậu tốt hơn mình nhiều, mình ủng hộ." Cô ấy trả lời một cách dối lòng.
"Tỏa Tỏa, bây giờ cậu đã học được cách nói dối trước mặt mình rồi à?"
Cô tránh né câu hỏi của bạn mình và nhìn đứa con gái chưa đầy một tuổi của mình với vẻ mặt buồn bã.
Gần về đến nhà, Diệp Cẩn Ngôn kêu tài xế thả anh xuống. Anh ta nói muốn tự mình đi bộ đoạn đường còn lại, muốn ngắm cảnh đêm. Thay vì nói muốn ngắm đêm, tốt nhất nên nói rằng anh muốn gọi cho Chu Tỏa Tỏa...
Điện thoại reo rất lâu nhưng cô không bắt máy, dù là lần nhất hay lần thứ hai. Anh cho rằng cô đang bận chăm sóc cho con gái, trên thực tế, Chu Tỏa Tỏa đã xem hai cuộc gọi đến trên điện thoại di động của mình nhưng không nhấc máy.
Diệp Cẩn Ngôn đi bộ về nhà, anh đứng trước cửa gửi cho cô một tin nhắn WeChat trước khi bước vào "Không có chuyện gì đâu, bữa tối hôm nay mọi người đều nhắc đến em, đừng lo lắng."
Chu Tỏa Tỏa ngồi một mình trên sân thượng, ôm điện thoại khóc. Cô nhớ lúc chiều Tạ Hoành Tổ có nhắc đến việc Tạ Gia Nhân muốn đem Tiểu Tỏa về Tạ gia. Nói cái gì mà do cô sắp mở cửa hiệu sách, cô chắc chắn sẽ bận rộn. Một khi Tạ gia được rót vốn, chắc chắn sẽ không thiếu tiền. Từ góc độ giáo dục, nó cũng sẽ mang lại cho Tiểu Tỏa những điều kiện tốt hơn, cô biết tất cả những điều này đều là kế hoạch của Tạ Gia Nhân, cô chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình thật hỗn loạn, nhưng cô cũng biết rằng mình không còn có thể oán trách quá khứ nữa...
Khi Diệp Cẩn Ngôn đến chỗ Tạ gia lần nữa, Tạ Gia Nhân tỏ ra rất tôn trọng anh. Bà ta nói rằng hoạt động của công ty chỉ phải tuân theo sự sắp xếp của anh, còn Tạ Hoành Tổ cũng phải tuân theo sự sắp xếp của anh. Tạ Gia Nhân liên tục gật đầu, trừng mắt nhìn con trai, yêu cầu anh ta mau trả lời. Tạ Hoành Tổ nghiến răng gật đầu: "Diệp tổng đừng lo lắng, tôi sẽ đi theo chú làm việc chăm chỉ!"
Ngày hôm sau, Đới Khiêm chủ động gọi điện cho Diệp Cẩn Ngôn, nói: “Mấy ngày nữa đến lễ Thanh Minh, anh có muốn em cùng đi thăm mộ Mẫn Nhi không?”
"Không cần, em đang bận việc, anh đi một mình!" Diệp Cẩn Ngôn lịch sự từ chối cô "Tinh Ngôn gần đây có rất nhiều việc, xin em chú ý nhiều hơn đến sức khỏe của mình!"
Anh gặp Chu Tỏa Tỏa, cô đang ôm Tiểu Tỏa ngồi ở quán cà phê bên cạnh, cô gọi một ly Americano. Diệp Cẩn Ngôn tinh thần rất tốt, mỗi lần đến hiệu sách, anh đều nói dối với Phạm Kim Cang là mình đang bận chuyện khác.
“Gần đây em có bận gì không?” Anh ngồi đối diện với cô, ám chỉ việc cô không trả lời điện thoại mấy ngày trước.
"Em phải chú ý đến việc trang trí, hơn nữa còn có rất nhiều nguồn hàng cần tìm. Thực ra hơi khó khăn!" Cô mỉm cười giải thích, không dám nhìn vào mắt anh. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh từ sau khi xuất viện.
“Không phải anh đã bảo em có khó khăn gì thì đến tìm anh sao?” Anh ấy kêu một ly soda “Anh sẽ sắp xếp để Phạm Kim Cang làm việc đó!”
"Không sao, cứ để em tự làm, anh đã bận lắm rồi, em không muốn gây phiền phức cho anh." Chu Tỏa Tỏa nói : "Mặc dù hiệu sách này không phải cho chính anh xây dựng như những gì anh mong đợi, nhưng đó là những gì em có thể làm cho anh. Em hi vọng anh sẽ vui vẻ!
"Vui, anh rất vui! Cảm ơn em!" Nhưng khi cô nói không muốn gây rắc rối cho anh, cơn đau ngực lại đến dễ dàng hơn anh nghĩ, giống như chỉ cần một chút kích thích nhỏ nhất cũng khiến anh khó chịu. Anh nhớ rằng mình đã đến gặp bác sĩ và xin lời khuyên y tế khi xuất viện, để giảm bớt những biến động về cảm xúc đến mức tối đa. Dù không gây tử vong nhưng những di chứng như vậy thực sự sẽ theo anh đến hết cuộc đời.
"Anh đi vệ sinh!" Nụ cười trên mặt anh liền biến thành vẻ đau đớn khi anh quay người đi, để tránh cô nhìn thấy, anh lấy ra vài viên thuốc từ lọ thuốc mang theo bên mình và nuốt xuống.
Anh quay lại và nói dối rằng mình còn có việc khác phải làm, rồi bước lên chiếc xe đang đậu bên đường với vẻ loạng choạng.
"Diệp tổng, anh không sao chứ?" Người tài xế nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh liền hỏi anh có muốn đến bệnh viện không.
Anh xua tay, uống thuốc xong cảm thấy dễ chịu hơn rồi "Không cần, về Tạ gia đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com