Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Chờ đợi 48H

"Tỏa Tỏa, tôi xin lỗi, là tôi không chăm sóc tốt cho anh ấy..." Phạm Kim Cang bật khóc hối hận khi nghe điện thoại "Ước gì tôi đi theo anh ấy..."

Chu Tỏa Tỏa đột nhiên cảm thấy choáng váng. Bà nội Tưởng bên cạnh đã gọi cô nhiều lần nhưng cô đều không nghe thấy.

"Tỏa Tỏa? Tỏa Tỏa?"

“A?” Khi cô định thần lại, cô phát hiện khuôn mặt mình đầy nước mắt, mặc kệ bà nói gì, cô cầm điện thoại chạy ra ngoài.

"Phạm Phạm, đừng dọa tôi, cô chậm rãi nói, tôi lập tức đi tới, hiện giờ anh ấy ở đâu?"

Khi tài xế taxi nghe nói là đến bệnh viện, vì quá kích động nên anh ta đã nhấn ga và lái xe chạy nhanh nhất có thể mà không nói một lời.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Phạm Kim Cang, Chu Tỏa Tỏa mới nhận ra rằng mình đã chạy ra ngoài mà không mang ô nên người ướt sũng.
Cô bây giờ không biết anh thế nào rồi? Tâm trí cô tràn ngập từng nụ cười trên khuôn mặt anh trong quá khứ, và những lời anh nói khi họ chia tay: "Dù gặp phải khó khăn gì, hãy đến tìm anh bất cứ lúc nào."

Chu Tỏa Tỏa loạng choạng đi đến cửa phòng cấp cứu, Đới Khiêm và Phạm Kim Cang ngồi cạnh nhau, một người thấp giọng khóc, còn người kia thì rơi nước mắt với đôi mắt trống rỗng.

"Dì, Phạm Phạm..."

Giọng nói của cô rất nhỏ và run rẩy, cô sợ giọng nói to hơn của mình sẽ ảnh hưởng đến những người đang nỗ lực cấp cứu bên trong.

Phạm Kim Cang ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh, anh càng buồn hơn khi nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa nửa thân ướt đẫm. Anh đứng dậy và đi đến chỗ cô, họ chỉ nhìn nhau, và cô dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra.

"Anh ấy như thế nào rồi..."

Chu Tỏa Tỏa đã khóc và hỏi anh,  cô không có tinh thần mạnh mẽ như Đới Khiêm. Chỉ cần cuộc điện thoại vừa rồi đã đã đủ khiến cô mất kiểm soát, bây giờ nhìn thấy cảm xúc của Phạm Kim Cang, cô chỉ có thể thầm cầu nguyện mong rằng anh sẽ không có chuyện gì.

Phạm Kim Cang lắc đầu “Còn đang cấp cứu…” Nói xong, anh quay lại nhìn đồng hồ điện tử trên tường, đã hơn hai giờ từ lúc cảnh sát giao thông rời đi vẫn không có tin tức gì, nhưng có lẽ bây giờ không có tin tức gì là tốt nhất, ít nhất vẫn còn hy vọng.

"Tỏa Tỏa, đừng khóc!" Đới Khiêm cố kìm nén cảm xúc, đôi chân cô đã mất đi sức lực để đứng dậy. Cô đưa tay ra hiệu cho Tỏa Tỏa đến ngồi cạnh cô: "Lại đây, Lão Diệp sẽ không sao đâu!"

Sau khi kết hôn cô chưa bao giờ liên lạc với anh, cô cũng không biết anh luôn chú ý đến việc kinh doanh của Tạ gia, cho nên lúc gặp nhau trong sân vườn của buổi tiệc anh nói sẽ giúp cô đến cùng, hiện tại người đàn ông luôn bảo vệ cô vẫn đang nằm đó, vẫn còn đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết .
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn với Tạ Hoành Tổ, cô vẫn còn do dự, cô tự hỏi liệu mình có cần xem lại tình cảm của mình đối với anh là gì hay không và có nên chủ động đi tìm anh hay không. Tuy nhiên, trước khi cô đưa ra quyết định cuối cùng thì anh đã gặp tai nạn.  Cũng chính vào lúc này, cô thầm cầu nguyện trong lòng rằng dù cuối cùng anh có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không bao giờ làm điều gì khiến cô hối hận nữa, cô sẽ ở bên cạnh anh!

Khi đèn báo trong phòng cấp cứu tắt, bác sĩ mở cửa với vẻ mặt mệt mỏi, trong giọng điệu dường như không có niềm vui chiến thắng.

“Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”

Ba người đồng loạt chạy tới chỗ bác sĩ, đồng thanh hỏi: "Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"

“Các vị đều là thành viên trong gia đình phải không?”

Phạm Kim Cang gật đầu, Đới Khiêm nói với giọng điệu gia trưởng: "Bác sĩ, xin hãy nói cho tôi biết!"

"Vì va chạm mạnh đột ngột nên bệnh nhân bị thương rất nặng, bị tổn thương não, cộng thêm nhiều vết thương trên cơ thể. Một trong những vết thương nguy hiểm nhất là do có dị vật đâm vào vị trí gần tim..."
Bác sĩ nói đến đây thì dừng lại, như thể đang suy nghĩ : "Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu chữa anh ấy, nhưng anh ấy vẫn đang trong giai đoạn nguy kịch, cần được theo dõi trong ICU thêm 48 giờ nữa. Nếu như anh ấy có thể vượt qua giai đoạn quan trọng này thì mọi chuyện sẽ tốt lên, chỉ là..."

“Chỉ là cái gì?” Phạm Kim Cang là người thiếu kiên nhẫn nhất, anh hỏi với giọng gần như cầu xin, nắm lấy cổ tay bác sĩ.

"Bởi vì não bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù qua giai đoạn nguy kịch, rất có thể sẽ hôn mê thời gian dài... Ngoài ra, vết thương ở tim cũng rất nguy hiểm..."

Chu Tỏa Tỏa cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, toàn thân run rẩy không ngừng: "Bác sĩ, anh ấy hôn mê lâu là có ý gì?"

"Xét tình hình hiện tại thì khó nói, đương nhiên, còn phải xem tình hình bệnh nhân tiến triển tốt không, có một số bệnh nhân trong thời gian ngắn có thể tỉnh lại, còn có một số..." Bác sĩ cúi đầu, đẩy gọng kính lên, khi gặp phải tình huống như vậy, hầu như mỗi lần người nhà nghe được lời giải thích này đều không thể chịu nổi “Có người có thể mất mấy năm, có người có thể không bao giờ tỉnh lại nữa.”

“Ý bác sĩ là rất có thể anh ấy sẽ rơi vào trạng thái thực vật?” Đới Khiêm ôm chặt cánh tay bác sĩ, cố gắng trụ vững.

Bác sĩ gật đầu "Chúng tôi sẽ dựa vào tình hình thực tế mà đưa ra kết luận, trạng thái thực vật do chấn thương sọ não chỉ có thể coi là trạng thái thực vật nếu tình trạng hôn mê kéo dài hơn mười hai tháng ."

Chu Tỏa Tỏa ngay lập tức ngất đi, trong lúc hôn mê, cô nghe thấy Phạm Kim Cang và Đới Khiêm hét vào tai mình "Tỏa Tỏa...Tỏa....Tỏa"!

Mưa càng lúc càng thưa dần, chẳng mấy chốc nắng đã ló dạng, như thể cơn mưa buổi sáng hôm nay chỉ là trò đùa của mặt trời đối với mọi người. Bên ngoài là sự nhộn nhịp và phồn hoa của đô thị, nhưng chỉ ở nơi đây này, nó không tương thích với sự ồn ào bên ngoài.

Khi Chu Tỏa Tỏa tỉnh dậy, cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên ngoài phòng ICU. Đới Khiêm đang ngồi cạnh cô còn Phạm Kim Cang thì không thấy đâu cả.

“Tỉnh lại rồi à!” Đới Khiêm hai mắt sưng đỏ, nhưng vẫn mỉm cười hỏi cô, có lẽ là không muốn nàng lo lắng quá nhiều.

"Dì..." Chu Tỏa Tỏa đứng dậy, nhào vào trong lòng Đới Khiêm, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Đới Khiêm ôm cô, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Cả hai đều không nói gì, chỉ có Chu Tỏa Tỏa khóc nức nở.

Trong phòng họp lớn nhất Tạ gia, các nhà đầu tư và giám đốc điều hành công ty đã đến từ sớm, chờ đợi Diệp Cẩn Ngôn xuất hiện, nhưng cho đến hơn mười giờ vẫn không thấy ai.
Tạ Gia Nhân gọi điện, nhưng tất cả những gì bà nhận được chỉ là có chuyện gì đó đã bị trì hoãn mà không có lời giải thích nào.

Nhà đầu tư được Diệp Cẩn Ngôn tìm thấy thông qua một người bạn, anh ấy đã rất tức giận khi gặp phải tình huống như vậy và ngay lập tức quyết định rút tiền đầu tư.

Giới truyền thông ai cũng đang đợi ở tầng dưới  hiện trường. Đây là một tai nạn không ai ngờ tới, mọi người đều suy đoán ý định của Diệp Cẩn Ngôn, nhưng không ai có thể liên lạc được để xác minh.

Chu Tỏa Tỏa chỉ có thể nhìn Diệp Cẩn Ngôn thông qua tấm kính, người anh được bao phủ bởi các dụng cụ y tế, đầu anh được quấn bằng gạc dày, anh đang đeo máy thở. Máy đo điện tâm đồ đầy những vạch và số mà cô không thể hiểu được, điều duy nhất cô có thể nhìn thấy rõ ràng là bàn tay to lớn của anh ở đầu giường, và tất cả những gì cô có thể làm lúc này là cầu nguyện rằng anh có thể trải qua 48 giờ này một cách an toàn.

Phạm Kim Cang quay lại Tư Nam lấy căn cước và các giấy tờ khác. Tin tức về vụ tai nạn của anh ấy sẽ không thể giữ bí mật quá lâu. Các phóng viên có thể đến bệnh viện vào ngày mai, anh nên thảo luận các bước tiếp theo với Đới Khiêm và làm những việc cần làm tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com