33. Trong lòng đều có đối phương
Trên đường trở về, Phạm Kim Cang có thể thấy tâm trạng của Diệp Cẩn Ngôn rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, anh hỏi chuyện gì anh ấy cũng sẽ trả lời. Phạm Kim Cang thực sự không hiểu, phần lớn sẽ có lợi cho anh ấy khi ra ngoài giao lưu với bạn bè. Tại sao Đới Khiêm lại không cho anh ấy ra ngoài, mỗi lần anh hỏi, cô đều nói là ý của bác sĩ.
Khi Phạm Kim Cang mở cửa phòng bệnh, đã thấy Đới Khiêm đang ngồi trên sofa nhìn anh và Diệp Cẩn Ngôn ở phía sau.
Diệp Cẩn Ngôn đi vòng qua anh, đi tới phía trước, "Tôi và thư ký Phạm vừa ra sân hít thở không khí trong lành!"
"Tôi vừa trong từ sân về!"
"À...chúng tôi có ghé qua thư quán nữa!"
Đới Khiêm chắp tay trước ngực, nhìn Phạm Kim Cang mở cửa đi ra ngoài "Lão Diệp, em làm việc này là vì mong anh càng sớm bình phục, anh không thể hợp tác với em sao?"
“Tôi hợp tác!” Anh vừa cười vừa cởi áo khoác thay quần áo, anh không phải tức giận với cô, anh nghĩ rằng mình đã nợ cô điều gì đó nên dù cô có làm gì thì anh cũng cố gắng hợp tác với cô.
"Tại sao lại bí mật đi tới chỗ Tỏa Tỏa?"
“Người ta khai trương, nên tôi đi xem thử!” Anh thay quần áo xong rồi ngồi lại trên ghế sofa gần ban công.
"Nếu anh muốn gửi thứ gì đó, có thể nói với em, em sẽ gửi cho anh!" Cô nói, giọng nói không tự chủ được cao lên.
Khóe miệng vừa mới cười của Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên rớt xuống. "Đới Khiêm, chỉ vì tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết. Tôi rất cảm kích sự quan tâm của em trong khoảng thời gian này, nhưng cái gì cũng có chừng mực em phải rõ, được chứ?" Dứt lời khóe miệng anh nhếch lên: "Tôi muốn làm gì, không ai có thể ngăn cản tôi, em biết mà!"
Đới Khiêm cảm thấy mình có chút lỗ mãng, nhưng lại không nhịn được, bởi vì anh từng bị tai nạn nghiêm trọng, cô lại sợ anh không đủ trân trọng thân thể của mình, cô cảm thấy anh làm như vậy là không đáng. Cô mong có thể nhắc nhở và sửa sai cho anh kịp thời.
"Công việc của em ở Tinh Ngôn gần đây thế nào? Không còn ai làm khó em nữa phải không?" Anh cầm cuốn sách trong tay lên, mở ra rồi tự nhủ: "Tạ gia, tôi vẫn sẽ quay lại! "
"Lão Diệp, anh điên rồi sao? Lại trở về đó!" Đới Khiêm kích động đứng dậy, nhìn anh cười với cô "Anh không thể nghĩ tới bản thân được không?"
"Tôi đang nghĩ cho bản thân mình!" Anh nháy mắt với cô để cô bình tĩnh lại "Được rồi, được rồi, cũng không khoa trương như em nói, anh vẫn biết cách lo cho cơ thể của mình."
Đới Khiêm hiểu được câu nói của anh "Tôi đang nghĩ đến bản thân mình" Cô cụp mi xuống, nhặt chiếc túi xách bên cạnh lên "Buổi chiều em có việc, em trước đi!"
Cô không trả lời Tinh Ngôn mà đi đến thư quán của Chu Tỏa Tỏa, dừng lại trước cửa quán cà phê gần thư quán. Cô gọi một tách cà phê và rơi vào tình trạng do dự không biết có nên đến gặp Chu Tỏa Tỏa hay không, cô sẽ nói gì khi gặp cô ấy? Có phải nói với cô ấy tốt hơn hết là cô ấy không nên liên lạc với Diệp Cẩn Ngôn nữa không? Vậy thân phận của cô là gì? Tưởng Nam Tôn sẽ nhìn cô như thế nào nếu phát hiện ra? Cô quá quan tâm đến việc duy trì tính cách lý trí của mình, nhưng không thể hoàn toàn không ích kỷ khi đối mặt với cảm xúc của mình, vì vậy cuối cùng cô đã lựa chọn đến gặp Chu Tỏa Tỏa...
Khi Nam Tôn nắm tay Vương Vĩnh Chính đi ngang qua quán cà phê, liền nhìn thấy Đới Khiêm đang ngồi ở bên ngoài "Dì? Sao dì lại đến đây? Tại sao dì không đến thư quán của Tỏa Tỏa?"
Đới Khiêm có lẽ không ngờ lại gặp Nam Tôn ở đây nên ôm túi xách đứng dậy nói: “Dì đã hẹn với một người bạn đến đây nói chuyện công việc, hơn nữa còn nói chút nũa sẽ đi đến đó xem một chút.” !"
Nam Tôn liếc nhìn tách cà phê trước mặt, nghi hoặc gật đầu: "Vậy con và Vương Vĩnh Chính đi ăn trước, không đi cùng dì!"
Vào buổi tối, đèn của thư quán Thanh Điểu được bật lên, đó là những văn tự phát sáng như đang rơi xuống mà ban ngày Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy khi đứng ở cửa, giờ đây chúng đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Đới Khiêm đẩy cửa đi vào, bên trong ít người hơn rất nhiều buổi sáng, có lẽ là vì trời tối, chỉ có vài cặp đôi ngồi đang gần cửa sổ.
"Dì?" Chu Tỏa Tỏa từ phía sau quầy ngạc nhiên bước ra và chào cô ấy, "Con tưởng dì không thể đến được cơ mà!"
“Dì vừa xong việc, nên đi ngang qua đây, vừa nhìn vừa nói: “Rất tốt, rất đẹp, Lão Diệp thật sự đã bỏ tâm huyết vào đây!”
"Đây chính là kiểu dáng mà anh ấy tưởng tượng ra!" Chu Tỏa Tỏa nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nói: "Dì, con có thể dẫn dì đi tham quan một chút được không?"
"Được!" Trong ngăn kệ sách trên tầng hai, Đới Khiêm muốn nói điều gì đó không biết nên công khai hay bí mật, cô nghĩ rằng Diệp Cẩn Ngôn có thể đến Tạ gia làm đồ gia dụng hoàn toàn không liên quan gì đến anh, nhưng anh ấy lại cầu xin cô ở lại Tinh Ngôn. Bây giờ cô cảm thấy Tinh Ngôn chính là xiềng xích mà anh dùng để trói cô lại, khiến cô không thể đi đâu được. Anh rõ ràng biết rằng cô không thể từ chối anh. “Tỏa Tỏa” cô vẫn không nhịn được gọi cô ấy, “Đừng để ý quá nhiều đến lời dì nói ngày hôm đó…”
Chu Tỏa Tỏa khéo léo giả vờ không biết: "Hả? Dì nói cái gì? Con không nhớ!"
Đới Khiêm cúi đầu cười nói: "Lão Diệp hiện tại sức khỏe rất kém, chỉ có thể miêu tả là rất kém. Thay vì nói não bị tổn thương nghiêm trọng, thà nói là tim của anh ấy còn nghiêm trọng hơn. Dì đề nghị anh ấy không nên đến Tạ gia nữa, ccon sẽ không trách dì chứ?"
"Làm sao có thể?"
"Anh ấy..." Đôi mắt của Đới Khiêm đỏ lên khi cô nói về Diệp Cẩn Ngôn "Anh ấy sẽ phải mang những nỗi đau này đến hết cuộc đời."
"Dì, cháu hy vọng... dì có thể chăm sóc tốt cho Diệp tổng. Con bây giờ chỉ muốn chăm sóc tốt cho Tiểu Tỏa và thư quán" Chu Tỏa Tỏa nói một cách chân thành: "Con rất biết ơn những gì anh ấy đã làm cho con. Con không thể đáp lại anh ấy… …Nhưng con cầu chúc anh ấy mọi điều tốt đẹp!”
Cả Tạ Gia Nhân và Tạ Hoành Tổ đều có chút thiếu kiên nhẫn. Trong tuần thứ hai sau khi Diệp Cẩn Ngôn hồi phục, Tạ Hoành Tổ không thể không tìm đến Chu Tỏa Tỏa, hy vọng cô có thể giúp anh liên lạc với Diệp Cẩn Ngôn, hy vọng anh ấy có thể sớm đến giúp Tạ gia càng sớm càng tốt.
"Tỏa Tỏa, trước đây tất cả đều là lỗi của anh. Anh cũng muốn tìm Diệp tổng để đích thân xin lỗi anh ấy, nhưng hiện tại anh không thể gặp người của anh ấy. Các nhà đầu tư cho đến nay vẫn chưa phản hồi lại quỹ đầu tư của họ. Nếu chuyện này còn tiếp tục, Tạ gia sẽ thật kết thúc ..." Tạ Hoành Tổ quỳ xuống trước mặt Chu Túc Sách trong thư quán, nhìn Chu Tỏa Tỏa ngồi đối diện có vẻ rất bình tĩnh, tựa hồ cũng không có ý định giúp đỡ. "Tỏa Tỏa, anh cầu xin em, vì lợi ích của Tiểu Tỏa, hãy giúp anh liên lạc với Diệp tổng!
Chu Tỏa Tỏa không thể kiểm soát được trái tim mình, giọng nói của cô cũng dịu đi rất nhiều khi nghe những lời thỉnh cầu đầy nước mắt. "Không phải là tôi không muốn giúp anh liên lạc với anh ấy, mà là bây giờ tôi rất khó để gặp được anh ấy!"
"Làm sao có thể ?" Tạ Hoành Tổ lắc đầu nói: "Ông ấy làm sao không thể không gặp em!"
“Tôi cũng có nỗi khổ của riêng mình… Sao anh không trực tiếp đến gặp thư ký Phạm.”
"Tôi đã tìm anh ấy, nhưng anh ấy không cho tôi vào!"
"..." Chu Tỏa Tỏa thở dài, "Có thể đợi anh ấy khỏi bệnh được không?"
"Tôi có thể đợi, nhưng công ty không thể đợi!" Tạ Hoảnh Tổ đưa tay bứt tóc mình với vẻ mặt đau khổ "Tỏa Tỏa, làm ơn..."
Ngày hôm sau, Chu Tỏa Tỏa chủ động tìm Diệp Cẩn Ngôn khi Đới Khiêm đi vắng, Phạm Kim Cang nhìn thấy cô ấy đi tới, anh nháy mắt rồi đi ra ngoài cửa.
"Tỏa Tỏa, tại sao em lại đến đây?" Diệp Cẩn Ngôn trên mặt rõ ràng là đầy kinh ngạc, "Ngồi xuống, ngồi xuống!"
Chu Tỏa Tỏa không thể vui vẻ bởi vì cô đến với anh không phải chỉ để gặp anh mà là có mục đích nên cô không thể vui vẻ.
"Diệp tổng..."
"Sao vậy? Có gặp chuyện gì không? Không cần dè dặt thế đâu!" Anh rót cốc nước cho cô rồi đưa vào tay cô.
Chu Tỏa Tỏa cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, khó nói. "Tạ Hoành Tổ đi tìm em phải không?" Nhìn thấy cô ngẩng đầu lên, anh biết mình đã đoán đúng, cười an ủi cô: "Đừng lo lắng, trong lòng anh biết rõ mà!"
"Nhưng... cơ thể của anh..." Cô vẫn không khỏi đỏ mặt, "Em xin lỗi, em luôn gây rắc rối cho anh..."
"Em đang nói cái gì thế!" Anh xua tay, "anh đã hứa với em, để... Tiểu Tỏa có thể có một người cha tử tế!"
Chu Tỏa Tỏa rất khó để biết được trạng thái thực sự từ màn trình diễn của anh, chỉ biết rằng từ khi anh hôn mê đến lúc tỉnh dậy, cho đến khi anh được xuất viện. Mọi người đều vui mừng đến mức không ai để ý rằng anh ấy đã được cho xuất viện quá nhanh.
"Diệp tổng, lần trước anh xuất viện là do anh chủ đồng phải không?" Cô không chắc chắn nên muốn hỏi xác nhận.
Anh nhìn cô chằm chằm vài giây rồi gật đầu: "Đừng nói cho người khác biết!"
"Tại sao?"
"Bệnh viện ngột ngạt quá!" Anh cười giải thích, "Anh không phải loại người có thể nhàn rỗi!"
“Là vì…” Cô rưng rưng nước mắt, như muốn nói với chính mình điều gì đó, nhưng anh nhìn cô lắc đầu ra hiệu cho cô đừng nói gì. "Tỏa Tỏa, anh chỉ hy vọng có thể giúp đỡ em nhiều nhất có thể. Anh rất vui vì em đã đến tìm anh lần này. Anh cũng hy vọng rằng dù sau này em có gặp phải khó khăn gì, em cũng có thể đến tìm anh, anh sẽ rất vui khi giúp em! "
“Nhưng em không thể nợ anh nhiều hơn nữa…”
"Anh không bao giờ mong đợi em sẽ trả ơn cho anh!"
Khi hai người đối mặt nhau, cả hai đều biết trong lòng mình có đối phương, nhưng cả hai đều không thể thực hiện được bước cuối cùng.
Chu Tỏa Tỏa biết hoàn cảnh và thân phận của cô, cô không nào thể kéo anh xuống.
Diệp Cẩn Ngôn biết tất cả những gì anh làm đều là vì cô, cô không thể không biết, nhưng anh lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Anh cảm thấy có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất của mình ở Anaya.
*** Đọc chap này sốp tức bà Tỏa quá đi...aaaaa...xong bộ này thế nào sốp cũng sẽ hành bà Tỏa cho coi 😤 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com