Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

37. Thổ lộ tâm tư

Tạ Hoành Tổ đón Chu Tỏa Tỏa và con gái đến một khách sạn đã đặt ở bên ngoài để tổ chức sinh nhật cho con bé. Có thể thấy trong căn phòng riêng này anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều và bỏ tâm huyết rất nhiều trong việc trang trí với bóng bay và đồ trang trí màu hồng, nhìn thoáng qua có thể biết chủ nhân của buổi sinh nhật hôm nay là một cô bé có chút xinh đẹp. Tạ Gia Nhân cũng đến khách sạn sớm, ssiều duy nhất khiến Chu Tỏa Tỏa hài lòng là cô không nhìn thấy Triệu Mã Lâm trong phòng tiệc hôm nay, vì ngày sinh nhật đầu tiên của con gái mình, toàn bộ quá trình cô tỏ ra vui vẻ và không hề che giấu cảm xúc của mình.

Khoảnh khắc mà Chu Tỏa Tỏa mong đợi nhất là Tiểu Tỏa lại chọn một cây bút, cô vui vẻ ôm lấy con bé và nói: "Có phải Tiểu Tỏa của chúng ta sau này sẽ trở thành nhà văn không? Hahaha, thế những cuốn sách của mẹ trong thư quán con thấy có tốt không?
Tạ Gia Nhân không thích kết quả này, xua tay với con trai, nói con bé hãy chọn lại, Tạ Hoành Tổ nghĩ rằng cũng không sao, chỉ là cho vui thôi, điều này làm sao được xem là đúng được .

“Học nhiều thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Bà ta nói với giọng nham hiểm, bà ta cũng không hề nói rằng sau này sẽ để con bé kế thừa công việc kinh doanh của Tạ gia. Bà ta vẫn hy vọng con trai mình sẽ tái hôn và sinh thêm con trai cho Tạ gia.

Diệp Cẩn Ngôn không biết Chu Tỏa Tỏa đi ăn ở đâu nên chỉ đợi một mình bên ngoài khu vực nơi cô đang ở. Phạm Kim Cang nháy mắt rời đi nhưng trước khi rời đi anh phải nhìn anh ấy uống thuốc của buổi tối. Anh ấy nói đã muộn rồi, anh ấy phải gọi điện cho bác sĩ ở viện dưỡng điều dưỡng để xác nhận rằng họ sẽ về đúng giờ.

Chín giờ rưỡi, xe của Tạ Hoành Tổ cũng dừng lại trước cổng khu dân cư, Chu Tỏa Tỏa ôm Tiểu Tỏa trên tay xuống từ hàng ghế sau, sau đó Tạ Hoành Tổ xách theo túi lớn nhỏ từ trong cốp xe ra. Tạ gia bây giờ có rất ít tiền nên không dễ dàng gì anh ấy vẫn có thể mua được những thứ lớn nhỏ cho con gái mình.

Diệp Cẩn Ngôn có lẽ đã quên rằng Tạ Hoành Tổ chắc sẽ đưa họ quay về lại. Anh ngồi trong xe nhìn anh ta đưa hai người họ lên nhà, sau đó lần lượt bật đèn ở cầu thang lên. Anh khẽ thở dài rồi nhìn những chiếc túi lớn nhỏ của mình ở ghế sau, anh thậm chí còn không có lý do để đi lên hay can đảm để xuất hiện...

Sau khi Tiểu Tỏa đi ngủ, Chu Tỏa Tỏa đang buộc tóc lại và chuẩn bị tắm rửa. Điện thoại di động trên giường chợt rung lên, cô vừa thay bộ đồ ngủ xong, còn tưởng rằng Tạ Hoành Tổ lại quên cái gì. Khi nhặt nó lên, cô thấy đó là Diệp Cẩn Ngôn. Cô tránh mặt Tưởng Nam Tôn, đi vào phòng tắm nghe điện thoại.

"Diệp tổng!" Tim cô loạn nhịp, tim cô vô thức đập mạnh mỗi khi cô trả lời cuộc gọi của anh.

“Muộn thế này có làm phiền em không?”

"Không không!"

"Nếu tiện thì xuống dưới đây, không mất quá nhiều thời gian đâu." Diệp Cẩn Ngôn ngồi trên xe mất mười lăm phút mới dám nói ra những lời này: "Nếu đã ngủ rồi thì thôi vậy..."Giọng của anh dường như bị thu nhỏ lại.

"Không ngủ!" Lời này vừa nói ra, Chu Tỏa Tỏa cũng bị chính mình dọa cho sợ hãi, ngắt lời anh, thật là người không có kiên nhẫn. "Ừ...em sẽ xuống ngay!"

"Được!" Diệp Cẩn Ngôn nhìn điện thoại, tự cười một mình, cảm giác giống như lần đầu tiên hẹn hò, đứng chờ đợi bạn gái của mình xuống lầu.

Khi Chu Tỏa Tỏa thay quần áo và chuẩn bị ra ngoài, Nam Tôn đã ngăn cô lại và hỏi cô định làm gì. Tuy nhiên, Nam Tôn dường như đã đoán được điều gì đó qua biểu hiện của cô, nhưng cô ấy không nói gì mà chỉ nói rằng cô ấy sẽ đi ngủ trước.
Cô chạy một mạch xuống lầu, chiếc BMW màu đen bên đường lóe lên đèn pha, cô mơ hồ nhớ ra vừa rồi chiếc xe này cũng đã đậu ở bên đường.

"Diệp tổng!" Cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, cô nhìn thấy khuôn mặt gầy đi của anh, trên cằm còn có vài sợi râu xanh nhạt, trông có vẻ hơi hốc hác, lẽ ra lúc này anh ấy nên ở viện điều dưỡng mới phải.

Anh gật đầu đáp lại, chỉ vào đống quà ở hàng ghế sau nói: “Anh mua cho con bé, hình như hôm nay là sinh nhật đầu tiên của con bé phải không?”

Chu Tỏa Tỏa không hề biết anh đến đây để tặng quà cho Tiểu Tỏa, cô ngạc nhiên hỏi anh: "Sao anh biết?"

Anh cười không trả lời: “Anh đã với thư ký Phạm đã thảo luận một hồi cũng không biết nên mua cái gì, sau đó cái gì cũng mua nên có chút nhiều…” Nụ cười trên mặt anh có chút ngây thơ,  hoàn toàn mất đi dáng vẻ ranh mãnh và mưu mô trước đây.

"Em thay mặt Tiểu Tỏa cảm ơn anh!" Đôi mắt cô hơi đỏ lên, có lẽ là cô cảm động.

"Tiểu Tỏa? Con bé tên là Tiểu Tỏa?"

"Ừm, Chu Tiểu Tỏa!"

Anh chợt nhếch khóe miệng mỉm cười, gật đầu nói "tên hay". Sau đó, trong xe đột nhiên yên tĩnh, hai người có chút dè chừng, không biết nên nói cái gì.

"Chu Tỏa Tỏa, dù bây giờ em có ra sao, dù đã ly hôn hay đã có Tiểu Tỏa, trong lòng anh thì em vẫn là Chu Tỏa Tỏa của trước đây!" Anh nhìn về phía trước rồi đột nhiên lên tiếng, nói bằng giọng điệu chân thành nhất, gần như thẳng thắn nhất "Em là người đáng yêu nhất cũng kiên cường nhất !

Chu Tỏa Tỏa vẻ mặt không thể tin được ngước lên nhìn anh, cảm giác như chính mình đoán được suy nghĩ của anh. Cô không ngờ rằng anh sẽ nói những lời này, cô vừa cảm động vừa ngạc nhiên: "Cảm ơn Diệp tổng!"

“Hết rồi à?” Anh vẫn hy vọng cô sẽ nói gì đó hoặc đáp lại anh. "Tỏa Tỏa, bây giờ em có ghét anh không? Thân thể anh như vậy..." Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự mất mát "Anh sợ mình như vậy sẽ liên lụy người khác..."

"Không, không phải vậy!" Nước mắt chảy dài trên má cô, cô lắc đầu phủ nhận "Anh là ngườ tốt nhất, em mới là người xấu..."

"Là bởi vì em đã từng kết hôn và có Tiểu Tỏa sao?"

Chu Tỏa Tỏa vừa khóc vừa gật đầu, cô cúi đầu xuống "Chu Tỏa Tỏa như thế này không tốt... không hề tốt..."

Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên tỉnh lại, hiểu ra tại sao cô lại trốn tránh anh, anh cảm giác như có một con sâu bò trong đầu, cảm giác khó chịu này dường như truyền đến trong lòng anh, khiến anh vô cùng chán ghét. Môi anh khẽ run, kéo cô ôm vào lòng “Tỏa Tỏa, anh bây giờ như thế này, không biết còn sống được bao lâu, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không thể tỉnh lại nhưng anh lại muốn ích kỷ một giữ em ở lại bên cạnh anh, em có ghét bỏ anh không?

Nỗi bất bình và sự nỗi nhớ nhung tích lũy đã lâu, tình yêu đè nén bấy lâu từng chút từng chút như con sóng dâng trào. Chu Tỏa Tỏa đau khổ  nức nở trong vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn, cô thở hổn hển: “Anh không được nói như vậy...tất cả là lỗi của em...tại em mới khiến anh thành ra như thế này, lẽ ra em nên ngăn anh lại... lẽ ra em không nên để anh đi... em xin lỗi...tất cả đều là lỗi của em...Là lỗi của em..."

Trái tim của Diệp Cẩn Ngôn như tan vỡ, cô khóc đến nói cũng không còn rõ ràng. Anh vùi đầu vào cổ cô, thầm khóc: “Em đừng nói như vậy, không ai ép anh đi cả!”

Cô khóc rất lâu, dường như phải một giờ trôi qua, cô mới thoát ra khỏi vòng tay anh với đôi mắt đẫm lệ: “Từ nay về sau em sẽ chăm sóc anh!”

Diệp Cẩn Ngôn không thể tin được nhìn cô và xác nhận lại lần nữa: "Tỏa Tỏa, em đã nghĩ kỹ chưa?"

"Suy nghĩ kỹ rồi! Cái gì em cũng không sợ, em nợ dì kiếp sau em sẽ làm trâu ngựa cho dì, kiếp này em không muốn xa anh!"

Anh lắc đầu “Không, đây là việc của anh, không phải trách nhiệm của em, không liên quan gì đến em!” Anh lại kéo cô ôm vào lòng “Anh nghĩ chuyện này phải có người nói trước, anh không muốn giả vờ ngu ngốc giống như trước nữa…”

Chu Tỏa Tỏa ôm anh thật chặt, cô sợ mình sẽ tỉnh lại phát hiện đây chỉ là một giấc mộng. Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy đầu có chút choáng váng, khó chịu, giống như say rượu, nhưng lúc này anh lại vui vẻ, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất. "Mẫn Nhi, đây có tính là ba đang cố gắng sống tốt không?" Anh nhắm mắt hỏi trong đầu.

Một giờ thực sự trôi qua cho đến khi Nam Tôn gọi điện và hỏi tại sao cô vẫn chưa về. Cô ấy có chút lo lắng và không thể ngủ được, lúc này Chu Tỏa Tỏa mới nhận ra đã gần mười một giờ, cô lau nước mắt, thoát khỏi vòng tay anh "Đã muộn rồi, quay về nghỉ ngơi đi!" Anh ngoan ngoãn gật đầu, nói muốn giúp cô đem quà đến cửa.

Lúc xuống lầu, Diệp Cẩn Ngôn không thoải mái ngồi xuống cầu thang, sợ một mình lái xe về không được nên gọi điện cho Phạm Kim Cang, bảo anh ấy đến đây.

*** Người có tình cuối cùng cũng về bên nhau ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com