38. Anh ấy chủ động hơn
Chu Tỏa Tỏa lặng lẽ trở về nhà, trong phòng đã yên tĩnh. Cô đặt một đống quà lên ghế sofa, bật đèn sàn bên cạnh và giảm độ sáng hết mức có thể. Anh lại đến tặng quà cho Tiểu Tỏa lúc đã khuya như vậy khiến cô vô cùng cảm động, mặc dù trong buổi tiệc tối nay cô có rất nhiều điều khó chịu với Tạ Gia Nhân nhưng cô cố gắng không nghĩ tới chuyện đó nữa. Cô nhìn những con búp bê trong túi cùng những món trang sức bằng vàng được gói rất kỹ và một ít quần áo, thực sự có rất nhiều thứ...Nghĩ đến những gì anh vừa nói, cô thực sự cảm thấy mình đang mơ, cô rất biết ơn vì anh có thể chủ động nói ra điều này, anh âyw chắc chắn đã phải dùng rất nhiều dũng khí để nói ra, cô nhìn những món quà chất thành đống trên khuôn mặt của cô chợt nở nụ cười.
Khi Phạm Kim Cang đến, anh ấy nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang nhắm mắt dựa vào tường cầu thang, anh ấy vội vàng đến đỡ anh, trong lời nói có chút lo lắng: “Anh bị làm sao vậy?” Anh ấy đã rất cố gắng để đỡ anh lên nhưng toàn thân anh trở nên nặng trĩu và mềm nhũn. Anh dùng hết sức lực mới có thể di chuyển ra xe với sự giúp đỡ của Phạm Kim Cang, ngồi vào ghế sau và nằm xuống. Anh cảm thấy đôi chân của mình không còn chút sức lực mặc dù lúc nãy đưa cô lên lầu vẫn ổn.
Ở bên kia, Chu Tỏa Tỏa vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc và vui vẻ đã gửi tin nhắn cho Diệp Cẩn Ngôn trước khi vào phòng ngủ, cô hỏi anh đã về đến nhà chưa.
Diệp Cẩn Ngôn gần như đã đến viện điều dưỡng, đôi chân của abh dần dần bình phục, ít nhất có thể tự mình cử động, cả người đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Lông mày anh giãn ra rất nhiều khi nhìn thấy tin nhắn, anh trả lời: "Đã về đến rồi, đừng lo lắng!"
"Chúc ngủ ngon!" Lúc này, trong đầu Chu Tỏa Tỏa chỉ có khoảnh khắc dịu dàng, nghĩ đến sự chân thành trong lời nói của anh khi nói những lời đó, cùng sự ngượng ngùng khóc đến mức gần như kiệt sức, cô liền vùi đầu vào trong chăn và cười thầm. Cô muốn đi ngủ, mong chờ ngày mới tươi đẹp, nhưng cô lại sợ đi ngủ, sợ khi thức dậy sẽ phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ. Trong lúc suy nghĩ mông lung, cô ngủ quên lúc nào cũng không hay...
Phạm Kim Cang sắp xếp ổn thỏa cho Diệp Cẩn Ngôn, lúc này đã là nửa đêm: " Diệp tổng, buổi tối đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh lắc đầu: "Không có gì đâu, có lẽ tôi bị hạ đường huyết vì buổi tối không ăn gì, tôi hơi chóng mặt." Nhưng anh lại không nói gì về việc đôi chân đột ngột mất đi sức lực, vì sợ anh ấy sẽ lại chuyện nhỏ lại xé ra to "Ngày mai Tạ gia có cuộc họp, chúng ta hãy sắp xếp họp online nhé" Anh nói điều này để khiến anh ấy im lặng, nhưng cũng vì một lý do khác.
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ mời bác sĩ đến khám cho anh."
"Lại nói nữa!" Anh xua tay thả anh ấy đi, "Cám ơn cậu vất vả, về sớm nghỉ ngơi đi!"
Không giống như Chu Tỏa Tỏa, anh nằm trên giường suy nghĩ về nhiều điều, thực ra anh đã nhờ luật sư lập di chúc và để lại một số tiền cho Chu Tỏa Tỏa. Đây là một kế hoạch đã có từ lâu, nếu phải truy ngược về một thời điểm cụ thể thì có lẽ đó là thời điểm anh biết được cô đã bán tài sản để cứu Tạ gia.
Sáng sớm Tưởng Nam Tôn cùng cô vệ sinh cá nhân vào buổi sáng, Chu Tỏa Tỏavốn tưởng rằng cô ấy sẽ hỏi vì sao đêm qua đi đâu lâu như vậy không về, không ngờ cô ấy lại không hỏi gì, cô ấy chỉ nói là hôm nay có hẹn hò với Vương Vĩnh Chính sẽ quay về sau. Chu Tỏa Tỏa nhận thấy giữa hai người có một chút thay đổi, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều về điều đó, cô cảm thấy Nam Tôn sẽ không xa cách cô vì dì út của mình, nếu có thì cô ấy đã nói với cô trước khi cô nói Diệp Cẩn Ngôn
Sau khi Nam Tôn rời đi, cô ở lại với Tiểu Tỏa một lúc, thư quábln mãi đến mười giờ sáng mới mở cửa. Ngoài ra, điều quan trọng nhất là người mà cô đã mơ thấy cả đêm chính là Diệp Cẩn Ngôn.
Điện thoại reo hồi lâu cũng không có người bắt máy, cô không biết đối phương đã bắt đầu làm việc hay chưa, cô có chút nhạy cảm, cho rằng anh chắc đã hối hận.
Buổi sáng và buổi chiều các ngày trong tuần thường thì bán cafe rất đắt có khi sẽ bán hết hàng, đôi khi có nhiều đơn hàng cô sẽ phải cần đến sự giúp đỡ Tiểu Lâm, vì có lúc sẽ có một số hoặc nhiều khách sẽ ngồi trong thư quán cả ngày.
Khi Diệp Cẩn Ngôn mở cửa bước vào, cô sửng sốt trong giây lát, cho đến khi anh đứng trước mặt cô, cô mới nhận ra: "Sao anh lại ở đây?"
“Anh ra ngoài ăn trưa!” Anh nói, nhìn một lượt trong cửa hàng, lượng khách hàng trong tuần cũng không nhiều lắm “Bây giờ em có rảnh không? Đi ra ngoài ăn nhé? "
Tiểu Lâm liếc nhìn hai người rồi búng ngón tay: "Ra ngoài hẹn hò đi bà chủ, mấy người chúng tôi đều ok, thư quán không có vấn đề gì đâu!"
"Nghịch ngợm!" Chu Tỏa Tỏa cười vỗ đầu cậu ấy như chị gái đối với đứa em trai "Vậy thì đừng quên ăn trưa nhé!"
Chưa đầy mười lăm phút, một chiếc vé phạt đã được đặt vào chiếc ô tô đậu bên đường, lúc Chu Tỏa Tỏa tức giận đến mức nhảy dựng lên, Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng an ủi cô : "Không sao đâu, không sao đâu."
“Sáng nay anh có cuộc họp nên không trả lời điện thoại của em.” Khi xe khởi động, anh nhẹ nhàng giải thích: “Cho nên anh đích thân đến đây xin lỗi em”
Chu Tỏa Tỏa ban đầu có chút tức giận, nhưng cũng không thể coi là tức giận. Chỉ là lúc đó cô có chút nuối tiếc và buồn bã khi nghĩ rằng đó chỉ là giấc mộng Nam Kha. Khi nghe thấy sự yếu đuối trong lời nói của anh, cô không thấy tức giận mà chỉ thấy đau lòng "Không sao đâu, em biết anh có việc phải làm!"
“Thật sao?” Anh dừng đèn đỏ nhìn cô nói: “Em thật sự đã trưởng thành rất nhiều rồi.” Anh chủ động nắm lấy tay cô, đặt lên chân mình, cứ thế mà giữ chặt. Chu Tỏa Tỏa sững người trong giây lát, không thể thích ứng với việc tay mình bị siết chặt như thế này.
"Sao vậy?" Anh luôn quay qua nói chuyện với cô khi dừng đèn đỏ
"Hả? Không." Sau đó cô tỉnh lại, như thể bị trúng tà, cô lật tay lại và luồn vào ngón tay anh, cô mỉm cười đáp lại anh: "Tập trung lái xe đi!"
“Em muốn ăn gì?” anh hỏi, nhìn đèn xanh lại chuyển sang đỏ.
"Ăn nhẹ một chút, bác sĩ nói anh nên ăn nhẹ!" Cô trả lời, trong đầu xác định bữa trưa này chính là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, cô vui vẻ và cảm thấy hài lòng.
Gần chùa Tĩnh An có một quán ăn gia đình, anh đỗ xe, xuống xe chủ động đưa tay về phía cô. Trong cửa hàng nhỏ kín đáo chỉ có mấy phòng riêng, sau khi ngồi xuống, cô thấp giọng thở dài: “Chỉ có bấy nhiêu bàn thôi à?”
Anh xem qua thực đơn vẫn thấp giọng nói: "Đừng nhìn số lượng phòng ít, đặt được phòng ở đây khó lắm, tiêu tốn cho một phòng riêng chi phí sẽ không nhỏ!"
Sau khi gọi vài món cô thích, cô đưa thực đơn cho anh. Anh đứng dậy muốn ngồi cạnh cô nhưng khi đứng dậy, chân phải của anh không thể bước ra được, anh nhấc nó lên lần nữa nhưng vẫn không cử động.
"Chuyện gì vậy?"
Anh bước ra bằng chân trái không để lại dấu vết, chân phải cũng theo sau: “Chân anh có chút tê…”
"Vậy em sẽ giám sát anh mỗi ngày, anh phải đi dạo trong sân nhiều hơn, tăng cường một số hoạt động, điều này cũng sẽ có lợi cho việc hồi phục!" Chu Tỏa Tỏa chủ động giúp anh bóp chân, anh ép chặt tay cô, nói không cần: "Tỏa Tỏa."
Cô ngước mặt lên nhìn anh với âm thanh "hửmm" , anh nghiêm túc nói: "Thật tốt!"
"Thật tốt quá!" Cô tựa đầu vào vai anh "Sáng nay anh không nghe điện thoại, em còn tưởng anh hối hận rồi..."
“Không, anh đã quyết định như vậy chính là như vậy!” Giọng điệu của anh đầy quả quyết : “Nhưng ăn xong anh phải về, buổi chiều anh có việc phải làm, có người muốn gặp anh”
Cô hiểu chuyện gật đầu: “Không sao đâu, nhưng anh phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn được chứ?”
Chu Tỏa Tỏa đã mong đợi rằng mối quan hệ với anh sẽ mãnh liệt và nồng cháy, bởi vì niềm đam mê của cô có thể khiến anh như bị thiêu đốt. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy giây phút bình yên như vậy cũng là một loại hạnh phúc đẹp đẽ, cô không phải nhất thiết muốn lúc nào anh cũng phải cuồng nhiệt mà theo đuổi cô, thay vào đó là một loại mong đợi khác.
*** Mộng Nam Kha : là giấc mộng vô thực vượt xa sự tưởng tượng và khả năng của con người.
Mộng Nam Kha bắt nguồn từ Nam Kha thái thú truyện của Lý Công Tả thời nhà Đường. Vì mình thấy để mộng Nam Kha sẽ hay hơn dịch trụi lũi ra nên thôi để nguyên***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com