54. Cưới anh đi
Buổi chiều khi đang ngồi chờ Diệp Cẩn Ngôn điện thoại, Vu Lí đi ngang qua, nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa đang ngơ ngác bên cửa sổ, anh quay người lại rồi đẩy cửa đi vào, xin một tách trà. Nếu không có việc gì, anh cũng muốn ngồi lâu hơn một chút.
"Bà chủ Chu, thật hiếm khi thấy cô rãnh rỗi ngồi ở đây."
Chu Tỏa Tỏa ngước đôi mắt nâu sẫm lên, thu lại sự lo lắng, cô chỉ thản nhiên mỉm cười như một cơn gió xuân. "Thầy Vu, hôm nay không có lớp dạy à, tuần này hiếm khi gặp thầy, tôi rất muốn gặp thầy để nói lời cảm ơn, cảm ơn thầy Vu đã giới thiệu cho tôi những hoạt động khác, thật là hổ thẹn"
Vu Lí đã để ý đến cô từ lâu, dù ngày thường anh chỉ cô nhưng đôi mắt của cô luôn khiến anh nhớ nhung, nói cách khác, trong đôi mắt sâu thẳm đó có điều gì đó hấp dẫn anh. "Công việc quá nhàm chán, thỉnh thoảng cô cũng cần phải thư giãn." Anh nhấp một ngụm trà nóng "Lần trước tôi có quay lại đọc ba cuốn sách mà cô nhắc tới, có vẻ như nó không có chút liên quan nào với nhau. Tôi tò mò đến mức nóng lòng muốn thời gian cuối tuần nhanh đến để tìm ra câu trả lời.
"Anh đã đọc hết ba cuốn sách à?" Biểu cảm ngơ ngác trên khuôn mặt của Chu Tỏa Tỏa đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự kinh ngạc, nhưng trong tay cô luôn cầm điện thoại.
"Đúng vậy, nhưng tiếc là chẳng thu hoạch được gì cả!" Anh đùa giỡn nhìn cô, hy vọng câu trả lời sẽ mang lại nhiều chủ đề để trao đổi sâu hơn. Nếu phải nói điều gì ở cô đã thu hút anh, thì đó chính là nỗi buồn ẩn hiện trong tiếng cười. Cô có nghiên cứu điều gì ở những quyên sách đó không? Thật là làm tôi tò mò muốn tìm hiểu...
Đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường như những người bạn với nhau, cô không có ý coi sự việc vừa qua là điều đáng tự hào và nói với anh ấy rằng: "Thầy Vu thực sự rất giỏi, tôi đã phải mất rất nhiều thời gian mới đọc được một cuốn " Cô cố gắng chuyển chủ đề: "Chắc là sau này tôi sẽ phải cố gắng học tập chăm chỉ giống thầy."
Vu Lí cúi đầu mỉm cười, vừa định hỏi tiếp thì điện thoại trong tay cô vang lên.
"Em có ở thư quán không? Anh đón em nhé?"
Sau khi trả lời điện thoại, Chu Tỏa Tỏa trông hoàn toàn khác với người đã ngồi đây hai mươi phút trước, Dư Lí đành nuốt lời muốn nói khi nãy xuống, nói: "Có vẻ như câu trả lời này sẽ tra tấn tôi một lúc. Nếu cô đang bận việc, thì tôi xin phép đi trước."
"Lần sau, tôi mời anh bữa tối!" Chu Tỏa Tỏa vội vàng đứng dậy, người phía sau rất nghiêm túc đáp lại: "Tôi rất vinh dự!"
Khi cô đến ra cửa, Phạm Kim Cang đã đứng đợi sẵn.
"Hôm qua anh đã hỏi Tạ Hoành Tổ về số chuyến bay của anh ấy. Anh ghé qua đây chở em đi đón anh ấy"
"Gần đây công việc của anh có ổn không?"
"Nhờ có Diệp tổng giúp đỡ mà mọi việc đều suôn sẻ. Gần đây thư quán thế nào rồi?"
"Vẫn còn lộn xộn, nhưng em sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể."
"Em nhất định có thể!" Phạm Kim Cang sờ đầu cô nói: "Thật tốt, Tỏa Tỏa của chúng ta đã trưởng thành rồi!"
Ngay khi Diệp Cẩn Ngôn xuất hiện, đã hai ngày không gặp anh, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy hình như anh lại sụt cân, sắc mặt không được tốt và bước đi không còn nhanh nhẹn như trước nữa, như thể đã già đi rất nhiều sau vụ tai nạn xe đó.
Nhìn thấy Phạm Kim Cang và Chu Tỏa Tỏa đến đón mình, Diệp Cẩn Ngôn nói gì đó với Tạ Hoành Tổ ở phía sau, yêu cầu anh ta và những người khác đi trước. Phạm Kim Cang tiến tới cầm lấy cali của anh. Đôi mắt của Chu Tỏa Tỏa đã đỏ hoe, nhưng cô không nói gì.
Xe của Phạm Kim Cang lái thẳng đến biệt thự Tư Nam và đi theo hai người vào trong. Diệp Cẩn Ngôn nhận ra rằng anh ấy đang vội nên yêu cầu anh ấy đi theo mình đến thư phòng.
"A Vĩ, chú có thể tan làm trước. Việc còn lại để cháu lo." Trong bếp, A Vĩ đã biết trước tin tức này, Chu Tỏa Tỏa cũng đã tới đây mấy lần nên anh ấy cũng biết chuyện này. Anh ấy rất vui vẻ thu dọn đồ đạc rồi rời đi, còn nháy mắt nói với cô nói rằng trong tủ lạnh có hoành thánh mới làm.
"Anh có muốn nhân cơ hội này để làm gì đó ở giữa hai người họ không?" Phạm Kim Cang đã nói ra sự thật về những gì Đường Tâm đã nói, đồng thời hỏi ý kiến của Diệp Cẩn Ngôn tiếp theo anh ấy nên làm gì.
Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại gần cửa sổ trong phòng làm việc, mí mắt của anh ấy như bị treo bằng chì, anh ấy tháo kính ra, xoa xoa khóe mắt một lúc rồi xua tay nói. "Thôi đi, hòa khí sinh tài, không cần gây rắc rối làm gì. Dự án hợp tác phải ổn định nhất có thể. Mọi người đều ở đây để kiếm tiền, Dương Kha có chuyện gì cũng không tốt cho chúng ta. Nhớ kĩ lời tôi nói, có lợi cùng lợi, có hại cùng hại."
Phạm Kim Cang gật đầu nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi, Diệp tổng, anh nghỉ ngơi đi, tôi xin phép đi trước."
Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy anh ấy đi ngang qua phòng bếp liền ngăn lại: "Phạm Phạm, anh có muốn ăn tối trước khi đi không?"
"Không, anh có hẹn rồi" anh ấy dừng lại rồi đáp, "Đi gặp Diệp tổng đi, anh thấy anh ấy trông rất mệt mỏi."
Trên ghế sofa trong phòng làm việc, Diệp Cẩn Ngôn nhắm chặt mắt lại, ngoại trừ cảm giác nhàm chán do công việc gây ra, cơn đau giữa lông mày gây ra có lẽ là do cơ thể khó chịu. Đôi khi anh chỉ muốn ngủ như thế này không cần tỉnh lại... Nghĩ đến đây, anh chợt mở mắt ra và cảm thấy vô cùng sợ hãi vì vừa rồi mình đã có ý nghĩ đó.
"Có phải anh đang cảm thấy khó chịu ở đâu đó không?"
Giọng nói của Chu Tỏa Tỏa từ phía sau truyền đến, anh chỉ quay mặt lại, khóe miệng cố nở một nụ cười, hy vọng sẽ không khiến cho cô lo lắng quá nhiều. "Không có gì đâu, anh chỉ thấy mệt thôi."
"Vậy em sẽ pha nước nóng cho anh, ăn tối xong anh có thể đi tắm và đi ngủ sớm." Lời nói của cô tràn đầy dịu dàng và sự lo lắng, cô nhẹ nhàng tựa vào cánh tay anh.
"Được." Anh đáp lại, rồi đột nhiên nói: "Tỏa Tỏa, cưới anh đi..."
"Cái gì?" Chu Tỏa Tỏa cho là mình nghe nhầm "Anh nói cái gì?"
Anh im lặng một lúc mới lên tiếng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Cưới anh đi, anh sẽ sắp xếp luật sư chuyển một số tài sản sang tên cho em càng sớm càng tốt..."
"Tại sao? Tại sao anh lại nói điều này?"
Anh lắc đầu cười rồi lại đeo kính vào để nhìn rõ biểu cảm của cô: "Phần lớn những gì em biết về anh đều là qua Phạm Kim Cang. Anh không có người thân ở Thượng Hải và cũng không có anh chị em, cha mẹ anh đều đã qua đời cách đây vài năm, Mẫn Nhi thậm chí còn đi sớm hơn họ nên anh không có người thân nào cả..."
"Anh còn có em!" Chu Tỏa Tỏa không nhịn được sà vào lòng anh mà khóc. Anh vuốt ve tay cô, cười an ủi: "Đúng rồi, anh vẫn còn có em, anh hy vọng một ít tài sản có thể đứng tên em. Nếu một ngày nào đó anh có xảy ra chuyện gì, em sẽ không rơi vào cảnh bần cùng"
"Đừng nói như vậy, bác sĩ không phải nói không có gì sao? Tại sao anh lại nói như vậy?" Chu Tỏa Tỏa lo lắng kêu lên, dùng tay che miệng anh lại: "Đừng nói nữa... Nếu như vì lý do này mà anh muốn cưới em, vậy thì em sẽ không đồng ý...em không đồng ý..."
Diệp Cẩn Ngôn mím môi thật chặt, dùng tay trái vuốt tóc cô, xem ra vừa rồi là anh đã vội vàng đề cập đến chủ đề này, nên tìm lúc khác. "Anh đói, chúng ta đi ăn tối nhé?" Anh đổi chủ đề, vỗ nhẹ vào gáy cô, bảo cô kéo anh dậy.
Bữa tối có món canh gà do A Vĩ nấu, cô làm một chén hoành thánh hơi nhạt. "Đừng làm gì hết, em sẽ cho anh ăn!" Cô nài nỉ hết lần này đến lần khác, anh mỉm cười chấp nhận: "Sao em lại làm ra vẻ như anh không thể làm gì được vậy?"
"Đừng nói nữa, nhanh ăn đi!" Thấy anh có thể ăn nhiều, cô mới yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com