Chương 25
Bầu trời xám xịt mây đen, những vệt sáng lóe ngang, tiếng mưa rơi rả rích, khung cảnh càng thêm ảm đạm. Hắn đứng đó, mặc cho dòng nước xả xuống người mình, lạnh buốt. Giọt nước chảy dài trên mặt kính rồi nhẹ nhàng trượt xuống cằm, phân không rõ đâu là mưa hay nước mắt
Midorima đã đứng yên như thế rất lâu, lâu đến mức đôi chân tê cứng không cảm giác, nhưng lại chẳng muốn trở về. Hắn thua, có lẽ hắn đã phần nào hiểu được tâm trạng của Kise lần đầu tiên thua trận, có gì đó nhoi nhói trong tim, hốc mắt cay xè, thứ chất lỏng mằn mặn kia vì đâu lại rơi. Thật kì lạ!
Midorima đến với bóng rổ rất tình cờ, không xuất phát từ yêu thích hay đam mê, chỉ đơn giản tìm một môn thể thao nào đó giết thời gian, nghe bóng rổ ở trường Teiko rất mạnh nên mới đăng kí vào. Bóng rổ đối với hắn khá nhàm chán, ban đầu tưởng chừng như rất khó, ngờ đâu đơn giản nhiều lắm. Bằng trí thông minh của thiên tài, hắn trở thành SG số một của đội bóng. Chơi bóng như một thói quen, tập luyện chỉ để nâng cao trình độ, thi đấu chẳng có gì phải lo ngại, bởi vì chiến thắng là điều hiển nhiên
Thì ra cảm giác thất bại có tư vị thế này!!!!!!!!!!!!
Bỗng Midorima cảm nhận được nước mưa rơi trên mặt dừng lại, mở mắt xem, hắn nhìn thấy một cây dù đang che trên đỉnh đầu. Midorima có điểm kinh ngạc, hướng bên người nhìn qua, là Kuroko
Kuroko tay phải miễn cưỡng đưa lên cao, liều mạng kiễng chân, tay dùng sức che dù cho Midorima, do chênh lệch chiều cao, tán ô chỉ có thể vừa đủ vượt qua khỏi đầu hắn. Midorima có điểm kinh sợ nhìn Kuroko, trong lòng dâng lên cổ lo lắng khó nói thành lời. Midorima bỗng có suy nghĩ muốn ôm cậu vào lòng, trong nháy mắt lý trí đã về với chủ nhân của nó, Midorima cúi đầu không nói lời nào tựa như muốn che dấu tâm tình rung động
"Midorima-kun" trong mưa truyền đến bình tĩnh thanh âm làm cho Midorima hơi giật mình sửng sốt "Nếu cậu vẫn không nhận ô, tớ sẽ ngã mất" Chân Kuroko đã run run không đứng vững, nghe vậy Midorima vội vàng cầm lấy ô. Lại bởi vì nhìn thấy nửa vai trái của cậu bị nước mưa xối ướt, Midorima lập tức kéo Kuroko đến trước ngực mình
Kuroko vừa định ngẩng đầu nhìn, Midorima liền ấn vào gáy cậu khiến cho Kuroko hoàn toàn dựa sát vào người hắn "Đừng động, nếu không cả hai đều ướt" nói xong hắn cúi thấp, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cậu
Hai người, một tán ô, đứng yên lặng trong mưa. Mãi cho đến khi cảm nhận người trong ngực khẽ run vì lạnh, Midorima thở dài buông lỏng, nhờ đó Kuroko mới tạm thời ly khai khỏi ngực hắn
"Midorima-kun, ổn chứ?" Kuroko e dè hỏi
"Tôi bình thường" Midorima xoay mặt sang hướng khác trả lời
Kuroko an tâm thở phào. Trông thấy Midorima lặng lẽ ra khỏi sân vận động, không yên lòng về hắn, nói về trước với mọi người ở Seirin, nhanh chóng đuổi theo Midorima.
Midorima đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo, cả người ướt đẫm, sắc mặt ưu thương trông như chú mèo nhỏ lạc trong mưa, hoang mang vô định tìm không được lối về. Cậu biết Midorima cần yên tĩnh, có ai sẽ thích người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Nhưng cậu có thể nhẫn tâm nhìn hắn tự ngược thế sao? Cố gắng tỏ ra bình tĩnh đối mặt với Midorima, sợ hãi hắn nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét, sợ hắn vì tự trọng quay lưng với cậu. Từ bao giờ, cậu trở nên đa sầu đa cảm, lo được lo mất thế này.
"Xin lỗi...Midorima-kun"
"Tại sao phải xin lỗi" Midorima nhìn người đang cúi đầu thật thấp, bộ dáng khúm núm lo sợ trông thật đáng yêu
"Midorima-kun không...không ghét tớ chứ?" Midorima hơi giật mình, né tránh tầm mắt gắt gao trành mình của Kuroko.
Kuroko cắn môi, hàng mi rủ xuống buồn bã nói tiếp "Midorima-kun hẳn rất ghét tớ. Bây giờ chắc càng ghét hơn đúng không?"
"..." Midorima sửng sốt nghe Kuroko nói, ban đầu còn chưa hiểu lắm. Sau mới ngờ ngợ nhận ra, hắn thầm mắng bản thân ngu ngốc, có lẽ Kuroko đang nhớ lại mấy lời hắn từng nói trên sân. Muốn giải thích nhưng cái tính ngượng ngùng không cho phép. Tự mình hại mình là đây sao?
"Ngu ngốc"
"Midorima-kun"
"Đừng nói nữa. Về thôi" Midorima không được tự nhiên ôm bả vai Kuroko sát vào người mình, che cho cả hai khỏi ướt. Ho khan vài tiếng nhằm che giấu nét đỏ ửng khả nghi trên mặt
"Ân"
"Trong lúc tức giận người ta thường không nói đúng sự thật. Do đó đừng tin" Midorima nhỏ giọng nói
Kuroko trợn mắt ngước nhìn Midorima, hắn đang giải thích sao "Cậu nói gì?"
"Không có gì"
"Midorima-kun ngạo kiều" dù câu nói mang rất nhiều hàm nghĩa mơ hồ nhưng Kuroko vẫn hiểu rõ từng từ
"Kuroko, cậu nói cái gì. Tôi không có ngạo kiều" Midorima ngượng quá thành giận, đỏ mặt quát
"Ân" Kuroko mím môi nghẹn cười. Midorima giận lên thật đáng yêu
"Cậu cười cái gì hả???"
"Không có"
"..."
*Phốc* Kuroko bật cười thành tiếng, cả gương mặt phút chốc sáng bừng. Lam mâu trong suốt long lanh như màu của thiên không xinh đẹp khiến Midorima ngơ ngẩn ngắm nhìn. Hắn say mê đến mức quên mất người nọ đang trêu chọc bản thân.
Kuroko theo Midorima về nhà hắn. Bố mẹ Midorima đều là bác sĩ nổi tiếng, họ bận rộn với những chuyến công tác dài hạn nên thường vắng mặt. Midorima đã phải tự lập từ rất sớm nên đôi khi trông hắn chững chạc hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều
Nhà Midorima rất lớn, kiến trúc quen thuộc kiểu Nhật Bản truyền thống. Cởi giày đặt đúng vào vị trí, Kuroko mang dép Midorima chuẩn bị sẵn, lịch sự lên tiếng chào hỏi, Kuroko tiến vào trong.
*Hắt xì* nghe Kuroko hắt hơi, Midorima nhíu mi nhìn Kuroko nhu nhu cái mũi đỏ ửng. Hắn quên mất Kuroko rất dễ cảm lạnh, tự trách bản thân quá vô ý.
"Cậu tắm trước đi, không khéo cảm lạnh. Tôi sẽ đi lấy quần áo cho cậu"
"Ân, cảm ơn Midorima-kun"
"Đi thẳng quẹo trái, phòng tắm nằm ở cuối hành lang" Midorima trước khi lên lầu không quên hướng dẫn vị trí chính xác phòng tắm
Theo chỉ dẫn của Midorima, Kuroko dễ dàng tìm được phòng tắm, mở cửa, cậu yên tâm chuẩn bị tắm rửa. Cởi áo khoác, vận động phục treo lên móc dán, Kuroko mở vòi nước nóng chậm rãi hưởng thụ cảm giác sảng khoái. Sau một ngày thi đấu vất vả, cuối cùng cũng được thư giãn, nước nóng giúp cơ thể thả lỏng, giảm đau nhiều lắm.
Tắm xong, Kuroko mặc trang phục Midorima treo ở ngoài. Do thân cao chênh lệch, quần áo mặc trên người Kuroko có điểm rộng, trông rất buồn cười. Midorima bật cười khi Kuroko xuất hiện, hắn tiến đến vì cậu xăn lên tay áo, tự nhiên ngồi chòm hỏm xuống thay cậu xăn ống quần dài chấm đất
"Kuroko uống canh gừng đi. Giải cảm rất tốt" Midorima đặt chén canh vừa nấu vẫn còn nghi ngút khói vào tay Kuroko
"Cảm ơn Midorima-kun"
Trên tivi bỗng truyền đến tin tức, đêm nay Tokyo dự báo sẽ gặp bão lớn, yêu cầu mọi người tránh ra ngoài vào đêm khuya.
"Đêm nay ở lại đi. Không phải tôi lo cho cậu đâu đừng hiểu lầm. Chỉ sợ cậu xảy ra chuyện liên lụy đến tôi" Midorima muốn vả vào miệng một tát, rõ ràng rất muốn nói lời nào đó êm tai nhưng ra đến miệng lại biến thành khó nghe
Kuroko biết rõ Midorima không phải kẻ xấu tính, mỉm cười nói "Đêm nay làm phiền Midorima-kun"
Midorima lấy bánh ngọt trong tủ lạnh cho Kuroko, hắn cũng theo đó ngồi xuống cùng ăn với cậu. Cứ như vậy, Kuroko và Midorima yên lặng cùng nhau xem tin tức, dù không nói được mấy câu nhưng không khí hài hòa, ấm áp vô cùng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com