Chương 1: Hướng Dương Toả Nắng
Con phố nhỏ nằm nép mình ở ngoại ô thành phố, nơi những hàng cây xanh mướt đan xen với những ngôi nhà tường gạch cũ kỹ phủ đầy rêu phong, mang một vẻ yên bình đến lạ. Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng đầu ngày len lỏi qua tán lá, con phố như bừng tỉnh bởi tiếng chim hót líu lo và hương thơm thoảng nhẹ từ đâu đó phảng phất trong không khí.
Ở góc cuối con phố, nơi giao nhau giữa một lối đi nhỏ và con đường chính, có một tiệm hoa bé xinh mang tên "Hướng Dương". Tấm biển gỗ nhỏ trước cửa được sơn màu vàng nhạt, với dòng chữ "Hướng Dương" được viết tay bằng nét chữ mềm mại, như thể chính nó cũng chứa đựng sự dịu dàng và ấm áp của chủ nhân.
Bên trong tiệm hoa, không gian không lớn nhưng được bài trí vô cùng tinh tế. Những chậu hoa nhỏ được xếp ngay ngắn trên các kệ gỗ mộc mạc, từng cánh hoa rực rỡ như đang tranh nhau khoe sắc: cúc họa mi trắng muốt, hồng nhung đỏ thắm, và cả những bông hoa baby bé xíu như những ngôi sao rơi xuống từ bầu trời đêm. Nhưng nổi bật nhất vẫn là những khóm hoa hướng dương vàng rực, được đặt ở vị trí trung tâm của tiệm. Chúng đứng thẳng tắp trong những chiếc bình gốm trắng giản dị, vươn mình như thể đang tìm kiếm ánh mặt trời, dù chỉ là những tia nắng yếu ớt chiếu qua ô cửa kính bụi mờ.
Chủ tiệm là một cô gái trẻ tên Hướng Dương, cái tên như định mệnh gắn liền với loài hoa cô yêu thích nhất. Hướng Dương không cao lớn, thân hình cô nhỏ nhắn, mảnh mai, tựa như một cánh hoa dễ bị gió thổi bay. Mái tóc đen dài óng ả được buộc gọn gàng phía sau, để lộ khuôn mặt thanh tú với làn da trắng hồng và đôi mắt sáng long lanh như hai vì sao giữa đêm. Nhưng điều khiến người ta không thể rời mắt khỏi cô không phải là vẻ đẹp ngoại hình, mà là nụ cười luôn nở trên môi – một nụ cười rạng rỡ, ấm áp, như ánh nắng mùa thu dịu dàng xua tan cái se lạnh của buổi sớm mai.
Hướng Dương không thể đi lại từ nhỏ. Đôi chân cô, dù thon dài và mềm mại, mãi mãi chỉ là những đường nét bất động, không bao giờ biết đến cảm giác chạm đất hay bước đi trên những con đường đầy hoa. Cô ngồi trên chiếc xe lăn cũ kỹ, lớp sơn màu xanh lam đã bong tróc nhiều chỗ, để lộ những vết xước thời gian. Nhưng Hướng Dương không bao giờ để điều ấy định nghĩa cuộc đời mình. Với cô, chiếc xe lăn không phải là gánh nặng, mà là đôi cánh giúp cô tự do di chuyển trong thế giới nhỏ bé mà cô đã tạo ra – thế giới của hoa và ánh sáng.
Mỗi ngày của Hướng Dương bắt đầu từ rất sớm. Khi mặt trời còn chưa kịp nhô lên khỏi đường chân trời, cô đã thức dậy, đẩy xe lăn ra phía sau tiệm, nơi có một khoảng sân nhỏ được phủ kín bởi những luống hoa do chính tay cô trồng. Cô tỉ mỉ tưới nước cho từng chậu hoa, nhẹ nhàng cắt tỉa những chiếc lá úa vàng, và thì thầm trò chuyện với chúng như với những người bạn thân thiết.
"Hôm nay trời đẹp lắm, các bạn phải nở thật rực rỡ nhé!"
Cô nhẹ nhàng nói, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông gió leng keng trước hiên nhà.
Khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua ô cửa sổ, Hướng Dương quay trở vào tiệm, bắt đầu công việc cắm hoa. Những ngón tay thon dài thoăn thoắt di chuyển, chọn từng bông hoa, tỉ mỉ xếp chúng lại với nhau thành những bó hoa xinh đẹp. Cô luôn chọn hoa hướng dương làm tâm điểm cho những bó hoa của mình, bởi với cô, chúng không chỉ là một loài hoa, mà còn là biểu tượng của chính cuộc đời cô.
"Hoa hướng dương là loài hoa của mặt trời."
Hướng Dương thường nói với khách hàng, đôi mắt ánh lên niềm vui.
"Dù có những ngày giông bão, chúng vẫn luôn hướng về phía ánh sáng. Cuộc đời cũng thế, chỉ cần tìm được ánh sáng của mình, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
Khách hàng của tiệm hoa Hướng Dương không chỉ đến để mua hoa, mà còn để tìm kiếm một chút niềm vui trong ngày. Có những người bước vào tiệm với khuôn mặt đầy lo âu, nhưng chỉ sau vài phút trò chuyện với Hướng Dương, họ rời đi với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Cô có một khả năng kỳ diệu: làm sáng lên tâm hồn của bất kỳ ai cô gặp. Một bà cụ sống gần đó từng nói:
"Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Hướng Dương, tôi đã thấy ngày hôm nay đáng sống hơn rồi."
Nhưng ít ai biết được rằng, đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy là những đêm dài Hướng Dương thức trắng vì những cơn đau âm ỉ trong lồng ngực. Sức khỏe của cô chưa bao giờ thực sự tốt, nhưng cô không muốn bất kỳ ai lo lắng. Với Hướng Dương, mỗi ngày được sống, được chăm sóc những bông hoa, và được nhìn thấy niềm vui trên khuôn mặt khách hàng là một món quà quý giá. Cô không muốn lãng phí bất kỳ khoảnh khắc nào để than thở hay buồn bã.
Buổi chiều hôm ấy, khi ánh nắng vàng nhạt của mùa thu chiếu qua ô cửa kính, làm những cánh hoa hướng dương trong tiệm như bừng sáng hơn bao giờ hết, Hướng Dương đang cắm một bó hoa mới. Cô khẽ ngân nga một bài hát cũ, giọng hát nhỏ nhẹ hòa lẫn với tiếng gió thổi qua những chiếc chuông gió treo trước cửa. Cô không biết rằng, chỉ vài phút nữa thôi, một người khách lạ sẽ bước vào tiệm hoa nhỏ của cô, và mang đến một làn gió mới, làm thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng mùa thu vẫn dịu dàng len lỏi qua ô cửa kính của tiệm hoa "Hướng Dương", phủ lên những khóm hoa một lớp vàng nhạt óng ánh như mật ong. Những cánh hoa hướng dương rực rỡ trong các bình gốm trắng đứng thẳng tắp giữa trung tâm tiệm, tựa như những vũ điệu nhỏ đang lặng lẽ vươn mình về phía ánh sáng. Tiếng chuông gió treo trước cửa leng keng khẽ vang mỗi khi cơn gió heo may lành lạnh của mùa thu lùa qua con phố nhỏ, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa cỏ và chút se sắt của tiết trời chuyển mùa.
Hướng Dương ngồi trên chiếc xe lăn cũ kỹ, đôi tay nhỏ nhắn thoăn thoắt di chuyển giữa những cành hoa. Cô vừa hoàn thành một bó hoa cúc họa mi trắng muốt điểm xuyết vài nhánh hoa baby bé xíu, chuẩn bị gói lại để gửi cho một khách hàng quen đã đặt từ sáng. Miệng khẽ ngân nga lên một bài hát cũ – đó có lẽ đã là một thói quen mỗi khi cô làm việc – giọng cô nhẹ nhàng hòa vào không gian tiệm hoa, như một bản nhạc dịu dàng giữa bức tranh tĩnh lặng của buổi chiều tà.
"Ngày mai trời lại sáng, nắng lên hoa sẽ cười..."
Cô hát, đôi mắt ánh lên niềm vui giản dị, như thể chỉ cần nhìn thấy những cánh hoa nở cũng đủ làm trái tim cô rộn ràng.
Bỗng tiếng chuông gió reo lên mạnh hơn một chút, kéo theo tiếng bước chân vội vã bên ngoài cửa tiệm. Cánh cửa gỗ sơn màu xanh lam nhạt bật mở, và một người đàn ông cao lớn bước vào, mang theo hơi thở gấp gáp của người đang vội vàng. Hướng Dương ngừng hát, ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời lập tức nở trên môi.
"Chào anh! Mời anh vào, anh muốn tìm hoa gì ạ?"
Cô nói, giọng trong trẻo như tiếng suối mát lành, khiến không gian nhỏ bé của tiệm hoa như sáng bừng lên.
Người đàn ông ấy là Nhật Huy, một kiến trúc sư trẻ tuổi vừa trở về từ một cuộc họp căng thẳng ở trung tâm thành phố. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo xắn lên tận khuỷu tay để lộ cánh tay rắn rỏi, và một chiếc quần âu màu xám đậm được cắt may vừa vặn. Mái tóc đen hơi rối vì gió, khuôn mặt anh mang nét điển trai với đôi mắt sâu thẳm và sống mũi cao, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự mệt mỏi và vội vã. Nhật Huy nhìn quanh tiệm hoa một lượt, ánh mắt thoáng dừng lại ở những khóm hoa hướng dương vàng rực giữa trung tâm, trước khi đáp lời Hướng Dương.
"Chào cô... tôi muốn mua một bó hoa. Loại nào cũng được, miễn là đẹp."
Anh nói nhanh, giọng hơi trầm nhưng lịch sự, như thể chỉ muốn hoàn thành việc này thật chóng vánh để tiếp tục chạy đua với thời gian.
Hướng Dương khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi không hề tắt. Cô đẩy chiếc xe lăn tiến lại gần khóm hoa hướng dương mà cô yêu thích nhất, đôi tay nhẹ nhàng lướt qua những cánh hoa vàng óng như đang chạm vào một báu vật.
"Anh thử chọn hoa hướng dương nhé?"
Cô chủ động gợi ý, giọng nói chứa đựng sự ấm áp và chân thành.
"Chúng rất hợp để tặng người thân, vừa tươi sáng vừa mang ý nghĩa về sự bền vững và ấm áp. Anh mua để tặng ai ạ?"
Nhật Huy thoáng ngập ngừng, ánh mắt anh vô thức chuyển từ bó hoa sang khuôn mặt của Hướng Dương. Anh không trả lời ngay, mà chỉ lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ bé trước mặt. Dù ngồi trên chiếc xe lăn cũ kỹ với lớp sơn xanh lam bong tróc, Hướng Dương vẫn toát lên một sức sống mãnh liệt mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Nụ cười của cô, ánh mắt của cô, và cả cách cô nhẹ nhàng nâng niu từng cánh hoa – tất cả như một bức tranh sống động, khiến Nhật Huy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, quên đi những áp lực đang đè nặng trên vai mình.
"Tôi... mua tặng mẹ, hôm nay là sinh nhật bà."
Nhật Huy cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói chậm lại, như thể anh vừa bị kéo ra khỏi một cơn mộng mị.
"Cô nói đúng, hoa hướng dương có lẽ sẽ hợp. Mẹ tôi thích những thứ tươi sáng."
Hướng Dương gật đầu, đôi tay bắt đầu chọn từng bông hoa hướng dương từ khóm lớn nhất trong tiệm. Cô tỉ mỉ xếp chúng lại với nhau, thêm vào vài nhánh lá xanh để làm nền, rồi khéo léo buộc bó hoa bằng một dải ruy băng màu vàng nhạt – màu mà cô luôn nghĩ là hợp nhất với loài hoa của mặt trời. Trong lúc làm việc, cô không quên trò chuyện với Nhật Huy, giọng nói tự nhiên không chút ngại ngùng giống như đang tâm sự với một người bạn cũ.
"Hoa hướng dương là loài hoa của mặt trời, anh biết không? Dù có những ngày giông bão, chúng vẫn luôn hướng về phía ánh sáng. Em nghĩ mẹ anh sẽ rất vui khi nhận được bó hoa này."
Nhật Huy không đáp ngay, nhưng câu nói ấy cứ vang vọng trong tâm trí anh. Anh nhìn cách Hướng Dương làm việc, từng động tác của cô đều nhẹ nhàng nhưng đầy tâm huyết, như thể mỗi bó hoa không chỉ là một món hàng, mà còn là một món quà chứa đựng cả trái tim người làm ra nó. Anh chợt nhận ra rằng, từ lúc bước vào tiệm hoa nhỏ này, nhịp tim của anh đã chậm lại, và những lo toan trong lòng dường như tan biến, dù chỉ là tạm thời.
Khi Hướng Dương đưa bó hoa đã gói xong cho Nhật Huy, cô mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh nắng phản chiếu trên mặt hồ.
"Xong rồi đây ạ! Anh đưa giúp em lời chúc mừng sinh nhật tới mẹ anh nhé!"
Cô nói, giọng dịu dàng nhưng đầy sức sống.
Nhật Huy nhận bó hoa, cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ của hoa hướng dương phảng phất trong không khí. Anh gật đầu, định nói lời cảm ơn rồi rời đi, nhưng không hiểu sao, anh lại đứng yên một lúc lâu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái trước mặt. Cuối cùng, anh buột miệng hỏi, như thể câu hỏi ấy đã nằm sẵn trong lòng từ lâu:
"Là cô tự tay trồng hết những bông hoa này à?"
Hướng Dương bật cười, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió leng keng trước cửa.
"Dạ, một phần thôi ạ! Nhưng mấy khóm hướng dương này thì em tự tay chăm sóc từ lúc chúng còn là hạt. Em yêu hoa lắm, chúng không chỉ đẹp mà còn dạy em cách sống. Anh biết không, hoa hướng dương luôn tìm ánh sáng, ngay cả khi bầu trời đầy mây."
Nhật Huy không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm giác lạ lùng. Anh rời tiệm hoa với bó hoa trên tay, bước đi trên con phố nhỏ giờ đã ngập trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Nhưng hình ảnh cô gái trên xe lăn, với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cứ ám ảnh anh suốt cả đoạn đường về nhà. Anh không biết rằng, lần gặp gỡ tình cờ ấy sẽ trở thành khởi đầu cho một câu chuyện dài, một câu chuyện mà chính anh cũng không thể ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com