Chương 1: Hoàng Hôn Đỏ
Orm ngồi bên cửa sổ phòng trọ, nhìn những vệt nắng cuối ngày đỏ rực như lửa trên bầu trời. Căn phòng nhỏ, tĩnh lặng đến mức Orm nghe rõ từng nhịp tim mình đập. Một ngày nữa trôi qua, nhưng trong lòng cô, nỗi cô đơn vẫn chưa được lấp đầy.
Cô nhớ về những tháng ngày trước – những vết thương tinh thần mà không ai biết, những lời nói không ai nghe. Orm biết mình phải mạnh mẽ, nhưng đôi khi sự yếu đuối vẫn len lỏi, khiến cô bật khóc một mình trong đêm. Căn phòng nhỏ, tách biệt với thế giới bên ngoài, giống như một chiếc vỏ bảo vệ nhưng đồng thời nhốt cô trong sự cô đơn vô hình.
Ánh sáng từ cửa sổ nhuộm lên những vật dụng trong phòng, tạo ra những bóng dài, chập chờn theo nhịp gió. Orm nhìn chiếc bàn gỗ cũ, nơi những cuốn sách xếp chồng lộn xộn, những tờ giấy còn ghi vội vài dòng chữ. Mỗi vật đều gợi nhắc cô về những tháng ngày trống rỗng, về những người đã từng bước qua cuộc đời cô mà không ai để lại dấu vết.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, tiếng chuông cửa vang lên. Orm giật mình, nhíu mày. Ai đó đến giờ này? Cô không chắc mình có muốn ai xuất hiện, hay chỉ muốn tiếp tục sống trong sự im lặng quen thuộc. Nhưng dẫu sợ hãi, Orm vẫn bước tới cửa, mở ra.
Ling Ling đứng đó, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng không hề lạnh lùng. Ánh mắt dứt khoát, từng cử chỉ đều toát ra sự tự tin, khiến Orm vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Cô mặc áo khoác tối màu, dáng đứng thẳng, vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng.
"Xin lỗi, tôi... không muốn làm phiền," Ling Ling nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. "Tôi chỉ muốn chắc rằng cô ổn."
Orm khẽ cười, nụ cười vừa chua xót vừa bẽn lẽn. "Tôi... ổn mà," cô đáp, nhưng trong lòng biết điều đó chưa hẳn đúng. Tim Orm đập nhanh, cảm giác lạ lẫm len lỏi vào từng mạch máu. Ling Ling không nói thêm, chỉ im lặng đứng đó, đặt tay lên vai Orm – không quá mạnh, nhưng đủ để cô cảm nhận sự hiện diện vững chãi và dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy kéo dài lâu hơn mọi thứ Orm từng trải qua. Cô cảm thấy toàn bộ căng thẳng và cô đơn như bị ánh sáng từ Ling Ling xua tan.
"Vì cô, tôi có thể làm bất cứ điều gì. Tôi mang theo chút đồ ăn, cô có đói không?" Ling Ling nói, giọng trầm nhưng ấm áp. Không chỉ là lời quan tâm, mà còn là sự bảo vệ, đồng hành bên Orm.
Orm không trả lời ngay, chỉ để đôi mắt rưng rưng nhìn Ling Ling, cố gắng thăm dò liệu đây có phải lần đầu tiên cô thấy ai đó hiểu nỗi cô đơn của mình. Hoàng hôn đỏ hắt lên căn phòng, nhuộm cả hai thành những bóng dáng dài, im lặng nhưng đầy cảm xúc. Trong khoảnh khắc ấy, Orm nhận ra – cuộc đời cô, dù từng đầy tổn thương, vẫn có thể bắt đầu lại.
Ling Ling tiến đến bàn, rút ra một chiếc túi nhỏ. Cô ấy đặt túi xuống, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. "Cùng ăn chút gì đó đi," Ling Ling nói.
Orm lắc đầu, giọng run run: "Tôi... không biết nên ăn gì."
Ling Ling nhếch môi cười, ánh mắt dịu dàng mà kiên quyết. "Không sao, cứ từ từ. Tôi sẽ ở bên cô."
Cả hai ngồi xuống bàn, ánh sáng đỏ cam từ hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt Ling Ling, khiến Orm cảm giác như mọi sợ hãi đều tan biến. Ling Ling không cần nói nhiều; chỉ một ánh mắt, một cử chỉ, cũng đủ để Orm nhận ra sự quan tâm lặng lẽ nhưng sâu sắc.
Khoảng lặng giữa họ không hề khó chịu. Thỉnh thoảng, Ling Ling hỏi vài câu nhỏ, giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, khiến Orm nhận ra rằng cô ấy hiểu hơn bất cứ ai những điều Orm chưa từng nói ra. Trong lòng Orm, một cảm giác kỳ lạ vừa ấm áp vừa hồi hộp trỗi dậy.
Hoàng hôn đỏ ngoài cửa sổ dần tắt, nhưng trong phòng, ánh sáng dịu dàng từ Ling Ling vẫn hiện hữu. Orm cảm thấy dần mở lòng, nhưng vẫn e sợ. Ling Ling nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng: "Cô không cần phải nói gì cả. Tôi hiểu."
Orm khẽ mỉm cười, đôi mắt rưng rưng. Còn nhiều điều chưa nói, nhiều nỗi sợ vẫn chưa chia sẻ, nhưng khoảnh khắc này, bên Ling Ling, cô thấy mình không còn đơn độc. Một niềm tin mới bắt đầu nảy nở trong lòng, một khả năng để bắt đầu lại, dù chỉ là bước nhỏ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com