Chương 10: Bình Yên Bên Nhau
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa phòng trọ, phủ lên sàn những dải sáng vàng ấm áp. Orm thức dậy, cảm giác dịu dàng lan khắp cơ thể. Ling Ling đã chuẩn bị sẵn tách trà, đặt cạnh giường, ánh mắt dịu dàng nhưng ấm áp hướng về cô.
"Chào buổi sáng, Orm," Ling Ling nói, giọng nhẹ nhàng. "Ngủ ngon chứ?"
Orm mỉm cười, giọng run run nhưng tràn đầy hạnh phúc: "Tôi... ngủ rất ngon, Ling Ling. Vì có cô bên cạnh."
Ling Ling tiến lại, nắm tay Orm, ánh mắt tràn đầy trìu mến: "Hôm nay chúng ta sẽ không vội vàng. Chỉ cần ở bên nhau, tận hưởng khoảnh khắc này."
Họ ngồi bên bàn, nhấm nháp trà, ánh sáng ban mai chiếu lên khuôn mặt, làm nổi bật những đường nét mềm mại của nhau. Không cần lời nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện, Orm cảm nhận được sự bình yên trọn vẹn.
"Ling Ling... tôi muốn nói với cô một điều," Orm thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc, "tôi... tôi hạnh phúc vì có cô bên cạnh. Tôi... yêu cô, và muốn cùng cô đi hết quãng đời này."
Ling Ling mỉm cười, áp nhẹ trán vào trán Orm: "Tôi cũng yêu cô, Orm. Chúng ta đã vượt qua tất cả... và giờ đây, chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc, bên nhau."
Buổi trưa, họ đi dạo trong công viên, tay trong tay. Ánh nắng ấm áp chiếu qua tán cây, phản chiếu những bóng lấp lánh trên mặt đất. Ling Ling khẽ nghiêng người, áp vai vào Orm, hành động nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình cảm.
Orm cảm nhận tim mình nhói lên, nhưng lần này là nhói hạnh phúc. Cô biết rằng, mọi thử thách trước đây chỉ làm tình cảm của họ vững chắc hơn. Mỗi bước đi cùng Ling Ling là một nhịp tim hòa cùng nhau, một sự gắn kết không thể phá vỡ.
"Hôm nay... chúng ta chỉ đi dạo thôi, Ling Ling. Không lo lắng, không thử thách, chỉ là chúng ta," Orm nói, giọng run run nhưng tràn đầy niềm vui.
Ling Ling mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Đúng vậy. Chỉ là chúng ta... và tôi muốn tận hưởng từng giây phút này cùng cô."
Buổi tối, họ trở về phòng trọ, ngồi cạnh nhau bên cửa sổ. Ánh sáng vàng từ đèn đường chiếu lên mặt nước phản chiếu trong mắt họ, tạo ra không gian ấm áp và huyền ảo.
Ling Ling khẽ vuốt tóc Orm, hành động nhẹ nhàng nhưng tràn đầy trìu mến. Orm áp mặt vào vai Ling Ling, cảm nhận hơi ấm lan khắp cơ thể, tim đập bình yên nhưng rộn rã.
"Orm... chúng ta đã vượt qua mọi thử thách," Ling Ling thì thầm, giọng dịu dàng, ánh mắt sâu sắc. "Giờ đây, tôi chỉ muốn tận hưởng sự bình yên bên cô."
Orm nhắm mắt, áp mặt vào vai Ling Ling, giọng run run nhưng tràn đầy hạnh phúc: "Tôi... tôi hạnh phúc vì có cô bên cạnh, Ling Ling. Tôi... yêu cô, và tôi muốn bước cùng cô... từng bước, bên nhau."
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng vàng nhạt hắt vào phòng, nhuộm cả hai thành những bóng dáng dài nhưng ấm áp. Orm cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, từng sự hiện diện của Ling Ling. Mọi lo lắng, mọi sợ hãi đều tan biến, chỉ còn tình yêu và niềm tin vững chắc.
Họ ngồi bên nhau, tay trong tay, không cần lời nói, chỉ cảm nhận sự hiện diện và tình cảm trọn vẹn. Orm nhận ra rằng, mở lòng không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh – sức mạnh để tin, để bước cùng nhau, để yêu và được yêu trọn vẹn.
Ling Ling thì thầm: "Cô đã tin tưởng tôi, Orm. Tôi cũng tin cô... và tôi hạnh phúc vì điều đó. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua mọi thử thách, và giờ đây... chúng ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết."
Orm nhắm mắt, áp mặt vào vai Ling Ling, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể: "Tôi... tôi hạnh phúc vì có cô bên cạnh, Ling Ling. Tôi... tôi yêu cô."
Ling Ling cười khẽ, áp trán vào trán Orm: "Tôi cũng yêu cô, Orm. Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đường này... bên nhau, từng bước một, mãi mãi."
Buổi đêm trôi qua, ánh sáng vàng nhạt từ đèn đường tạo ra không gian huyền ảo. Nhưng trong lòng Orm, chỉ còn Ling Ling – người mang đến cảm giác an toàn, ấm áp, và niềm tin rằng dù thử thách thế nào, họ có thể vượt qua mọi thứ, từng bước, bên nhau, và tình cảm giờ đã bền vững, sâu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com