Chương 5: Tiến Gần Hơn
Buổi tối tràn ánh đèn vàng nhạt, rọi xuống con phố nhỏ. Orm và Ling Ling đi bộ, tay vẫn khẽ chạm vào nhau, khoảng cách giữa họ gần hơn hôm trước. Trái tim Orm đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp, vừa bình yên.
"Ling Ling... tối nay chúng ta... đi đâu?" Orm hỏi, giọng run run nhưng tò mò.
Ling Ling nhếch môi cười, ánh mắt ấm áp: "Chỉ đi dạo thôi. Tôi muốn chúng ta dành thời gian cho nhau, không vội, không lo lắng."
Orm gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm. Cô chưa từng trải qua một khoảnh khắc bình yên như vậy với ai khác. Ánh mắt Ling Ling, cử chỉ dịu dàng, khiến cô cảm thấy được bảo vệ nhưng vẫn có không gian riêng.
Họ dừng lại bên bờ sông nhỏ, nơi ánh sáng từ cầu soi xuống mặt nước, phản chiếu những đường lấp lánh. Ling Ling kéo Orm ngồi xuống băng ghế, ánh mắt dõi theo cô, vừa dịu dàng, vừa sắc sảo.
"Cô... có biết không," Orm bắt đầu, giọng run run, "tôi... tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cảm thấy bình yên bên ai?"
Ling Ling nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng: "Tôi biết. Nhưng giờ cô có thể cảm nhận điều đó, và tôi sẽ luôn ở đây, để cô giữ lấy cảm giác này."
Orm khẽ thở dài, tim đập nhanh. Cô muốn dựa vào Ling Ling, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Ling Ling như nhận ra, nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy sự kiên nhẫn và bảo vệ.
"Cô không cần gồng mình nữa," Ling Ling thì thầm. "Được khóc, được cười, và được mở lòng... tất cả đều ổn."
Orm cảm nhận sự dịu dàng từ Ling Ling, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô không còn sợ hãi nữa. "Tôi... tôi muốn tin cô... trọn vẹn," cô nói, giọng run run nhưng chắc chắn.
Ling Ling mỉm cười, ánh mắt mềm mại: "Được. Chúng ta sẽ tiến từng bước, cùng nhau."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc Orm bay lên. Ling Ling khẽ chạm tay, dắt tóc Orm ra khỏi mặt, hành động nhẹ nhàng nhưng đầy trìu mến. Orm cảm giác tim mình nhói lên, nhưng không còn lo lắng, chỉ thấy bình yên và muốn gần Ling Ling hơn.
Họ ngồi bên nhau, im lặng nhưng không trống rỗng. Cả hai cảm nhận từng nhịp thở, từng chuyển động nhỏ. Orm lần đầu tiên cảm thấy rằng, tin tưởng ai đó không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh – sức mạnh để mở lòng và bước cùng nhau.
Ling Ling nghiêng người, đặt tay lên vai Orm, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Cô biết không, mỗi lần cô mở lòng, tôi thấy cô mạnh mẽ hơn. Dù có sợ hãi, nhưng cô vẫn dám bước tới."
Orm nhìn vào mắt Ling Ling, nước mắt trào ra. Cô chưa từng nhận ra rằng sự dịu dàng và mạnh mẽ có thể cùng tồn tại trong một người. "Ling Ling... tôi... cảm ơn cô... vì tất cả," cô thổn thức, giọng run run nhưng ấm áp.
Ling Ling ôm Orm, khẽ vỗ lưng cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm: "Không cần cảm ơn. Chỉ cần cô biết rằng, tôi sẽ luôn ở đây, dù bất cứ điều gì xảy ra."
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng vàng từ cầu phản chiếu lên mặt nước, nhuộm cả hai thành những bóng dáng dài nhưng ấm áp. Orm cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, từng sự hiện diện của Ling Ling bên cạnh. Mọi nỗi sợ, mọi lo lắng dường như tan biến.
"Ling Ling... tôi... tôi muốn bước cùng cô, dù có sợ hãi thế nào," Orm thì thầm, áp mặt vào vai Ling Ling.
Ling Ling mỉm cười, khẽ nghiêng đầu, áp nhẹ vào trán Orm: "Được. Chúng ta sẽ bước cùng nhau, từng bước... không vội, không sợ hãi."
Buổi tối trôi qua, hai người ngồi đó, im lặng nhưng đầy tình cảm. Ánh sáng từ cầu phản chiếu lên mặt nước, làm bầu không khí trở nên huyền ảo. Orm cảm nhận được một điều lần đầu tiên: mở lòng không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh, và bên Ling Ling, cô tìm thấy sức mạnh ấy.
Họ ngồi đó, tay trong tay, cảm nhận hơi ấm và sự hiện diện của nhau. Orm biết rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng khoảnh khắc này là bước khởi đầu cho một mối quan hệ chân thật, nơi cả hai cùng tiến, cùng tin, cùng mở lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com