Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Dạo trong mưa.

Bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài đang mân mê ly rượu, Cố Ninh không chút che dấu đưa mắt quan sát người cách đó không xa. 

Lục Thuần Chi đã đến quán rượu này sau khi rời khỏi nhà. Anh không uống nhiều rượu, chỉ nhấp môi một chút. Năng lực tự khống chế cùng đặc thù công việc không cho phép anh say, nhưng cho dù là vậy, anh cũng không đang trong trạng thái tỉnh táo, bởi nếu tỉnh táo thì không lí nào không phát hiện, có một ánh mắt đã chăm chú nhìn mình từ lúc nào. Tâm trí của anh dường như đã lạc vào một khoảng không vô định, mơ hồ mà xa xăm.

Ở không gian tưởng chừng như ồn ào, náo nhiệt nhất, Lục Thuần Chi lại cảm thấy bình lặng lạ kì. Thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh nghĩ mình cần một khoảng lặng để sắp xếp lại.

Nhiều năm qua, thế giới của Lục Thuần Chi chỉ xoay quanh một vài việc, một vài người, nên khi đột ngột xảy ra sự thay đổi, khó tránh khỏi cảm giác chông chênh. Để tìm về sự cân bằng, anh đã đến đây - nơi mà mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình, không ai làm phiền đến ai. 

Lục Thuần Chi không phải là người cô đơn, anh có nhiều mối quan hệ, từ xã giao đến bạn bè chí cốt như Quách Tiếu. Tuy nhiên, tại một góc khuất nào đó, anh thích được một mình gặm nhắm câu chuyện của mình, đây là vấn đề về tính cách. 

Như trong bữa tiệc đính hôn hôm qua, khi Quách Tiếu bày tỏ muốn cùng anh uống rượu giải sầu, anh đã dùng hành động để chứng minh mình hoàn toàn ổn mà không cần sự an ủi, hay khi Lục Thuần Nam chế giễu sự thất bại của anh trong mối tình đơn phương này, anh chỉ đơn giản từ chối thảo luận. Lục Thuần Chi cho rằng, mình hoàn toàn không cần chia sẻ tâm trạng với người khác, vào những lúc như thế này, anh chỉ muốn một mình.

Đối với anh, cái giá của việc yêu đơn phương là phải chấp nhận xác suất bị thất bại, anh thỏa hiệp với kết quả đã được dự đoán từ trước, rằng anh là một người thất bại trong một câu chuyện tình.

Thỏa hiệp - đó là những gì anh làm nhiều nhất suốt nhiều năm qua, cho dù là đối với mối tình đơn phương này, hay là đối với Lâm Cảnh Dao. 

Lục Thuần Chi cầm điện thoại, nhìn số điện thoại ở vị trí ưu tiên, sau đó nhấn nút xóa. Con số vốn đã thuộc nằm lòng ngay lập tức biến mất trong danh bạ, tựa như một mối tình sâu sắc từ đây không thể được bộc lộ chỉ có thể giấu kín vào trong. Lúc này đây, Lục Thuần Chi rốt cuộc không thể không thừa nhận, bản thân cũng có lòng oán hận và ích kỉ.

Khi Lâm Cảnh Dao không thể cho anh thấy hy vọng, anh cũng không muốn giành cho cô một vị trí đặc biệt. Ít nhất ở nơi mọi người có thể thấy, anh không muốn gây nên bất kì sự hiểu lầm nào, còn vết thương ở nơi người khác không thể thấy, có lẽ phải chờ thời gian chữa lành.

Nhìn đồng hồ cũng đã quá nữa đêm, nhớ tới ngày mai có ca trực buổi sáng, Lục Thuần Chi tính tiền ra về.

Lúc này, ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, Lục Thuần Chi không lái xe đến, anh dự định đi bộ, dù sao đoạn đường từ quán rượu về nhà cũng không xa. Khi mọi người đang vội vã tìm chỗ trú mưa, chỉ có một mình Lục Thuần Chi phá lệ thong dong đi từng bước chậm rãi về nhà, cho đến khi, có một cậu bé chắn trước mặt anh. 

Lục Thuần Chi không thể làm gì khác ngoài việc dừng lại, nhìn cậu bé trước mặt, anh nghĩ cậu bé có lẽ cần sự giúp đỡ.

Đôi tay đang đặt sau lưng của cậu bé đưa ra trước mặt anh, cậu cầm một cái ô màu đen, vừa nhìn là biết ô của một thương hiệu được thiết kế riêng, khi anh còn đang nghi hoặc, chỉ nghe cậu bé nói.

"Một chị gái nhờ em đưa ô cho anh, chị ấy nói, chỉ có đồ ngốc mới đi dạo dưới mưa"

Lục Thuần Chi sửng sốt, hoàn toàn không hiểu được tại sao mình lại bị mắng. Anh cúi người ngang tầm nhìn của cậu bé, hỏi.

"Em gặp chị gái đó ở đâu?"

"Chị ấy vừa đi rồi, anh không tìm được đâu", cậu bé nghe thấy anh hỏi liền đáp theo lời của chị gái kia đã dặn từ trước. 

Vì anh trai này đang đứng đối mặt với cậu nên không thấy, chị gái đưa ô vẫn đang đứng ở con hẻm đằng sau, đang nhìn về phía này. 

Cậu bé thấy cô vẫn đang nhìn mình, liền gấp rút nhét ô vào tay anh trai đối diện, sợ đưa chậm một chút, chị gái kia sẽ không tặng cậu bộ mô hình siêu nhân mới nhất như đã hứa, còn không quên nhắc nhở.

"Anh nhớ dùng ô nha, nếu không chị gái ấy sẽ không tặng quà cho em"

Lục Thuần Chi thấy hành động của cậu nhóc, liền nhanh tay giữ cậu lại trước khi cậu chạy mất. Mở ví của mình ra thì phát hiện hôm nay không có mang theo tiền mặt, đành rút ra một tấm thẻ nhét lại vào tay cậu bé.

"Em chuyển tấm thẻ này cho chị gái kia giúp anh nhé", nói rồi buông tay để cho cậu bé chạy đi.

Anh biết cô gái kia vẫn còn ở xung quanh đây, nếu không sao cậu bé này có thể tìm cô lấy quà được. Anh cảm thấy không nên vì một cái ô mà làm khó xử một cậu nhóc, đương nhiên cũng không muốn vì cậu nhóc mà làm khó xử mình, vì vậy anh nhận ô rồi trả tiền lại, xem như cái ô này được anh mua đi, đồ mình mua thì khi cầm sẽ không có cảm giác mắc nợ người khác. 

Anh nhìn chiếc ô trong tay, chất vải cao cấp kháng nước, được thiết kế tinh tế, ở chuôi cầm còn có kí hiệu chữ cái.

S-A-R, SAR

Dường như anh đã nhìn thấy kí hiệu này ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra được, cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Lục Thuần Chi lắc lư cái ô trên tay, lại thong thả đi về phía trước. Anh không vì người khác mà khó xử mình, ô có thể nhận nhưng sẽ không dùng. Anh đã quyết định sẽ cùng thành phố này đắm mình dưới cơn mưa tối nay.

"Chị, em đã đưa ô cho anh trai kia rồi, mô hình, mô hình của em đâu?" Đây đúng là cậu bé lúc nãy đưa ô cho Lục Thuần Chi, hiện tại cậu đang cực kì háo hức để được nhận mô hình siêu nhân của mình.

Cố Ninh đưa túi trong tay qua, trong túi là mô hình siêu nhân cô vừa nhờ trợ lí đi mua cách đây ba con phố. 

Cậu bé có chút gấp gáp đưa tay nhận lấy, đây là đồ cậu đã mong muốn có rất lâu nhưng ba mẹ nhất quyết không chịu mua cho cậu. Hôm nay gặp được chị gái này, chị ấy nói chỉ cần giúp chị ấy đưa ô cho một anh trai, chị ấy sẽ tặng cho cậu mô hình đó. Lúc đầu, cậu còn nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định thử một lần, dù gì đưa ô cũng không phải chuyện to tác, không ngờ chị gái này lại thật sự tặng mô hình cho cậu. 

Trời ạ, ai nói ngày mưa là ngày xui xẻo chứ, cậu gặp may mắn thế cơ mà...

"Em cảm ơn chị, vậy...em đi trước nhé" Cậu bé có chút dè dặt, cẩn thận ôm chặt túi giấy, rất sợ chị gái này sẽ đột ngột đổi ý đòi đồ lại.

Quả nhiên, một chân cậu vừa xoay đi, còn chưa kịp chạy, chị gái kia đã gọi lại.

"Khoan đã"

Cậu bé càng ôm chặt đồ trong lòng, nhắm mắt cuốn quýt muốn cứu vãn "Em thật sự đưa ô cho anh trai đó rồi, là tại anh ấy không muốn dùng, chị không thể trách em được. Mô hình này em không trả lại cho chị đâu"

Chờ một lúc không thấy đối phương có phản ứng, cậu bé chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy chị gái kia vô cùng bình tĩnh nhìn cậu, sau đó đưa tay ra, nói "Đồ của anh trai đó, đưa cho chị"

Cố Ninh có thấy Lục Thuần Chi đưa một tấm thẻ cho cậu bé này, cho nên cô cần phải lấy lại.

Cậu bé thấy cô không đòi lại mô hình thì yên tâm hẳn, lục tìm trong túi lấy ra tấm thẻ kia. Cố Ninh nắm tấm thẻ trong tay, lúc này mới nói với cậu bé 

"Trở về đi, cảm ơn em", sau đó trong tầm mắt của cậu bé, cô vô cùng bình tĩnh gấp ô lại. 

Gần như ngay lập tức, Cố Ninh bị mưa xối ướt, mà cô lại xem như không có gì, kéo kéo vạt váy dài, điềm nhiên đuổi theo bóng hình phía trước.

Trên con đường ấy, có hai bóng dáng, đi ngược lại với dáng vẻ hối hả của mọi người, không chút vội vàng tiến lên phía trước.

Cậu bé cầm ô ngây người đứng yên tại chỗ, cậu thật sự không hiểu được suy nghĩ của người lớn, không phải ba mẹ cậu luôn nói trời mưa phải biết tìm chỗ trú sao? Nếu không trú mưa thì ít nhất cũng phải dùng ô chứ?

Chị gái kia lúc trước còn nhờ cậu chuyển lời cho anh trai, nói cái gì chỉ có người ngốc mới đi dạo dưới mưa, thoắt cái đã cùng nhau dằm mưa rồi...

Rốt cuộc là, người đi dạo dưới mưa là kẻ ngốc hay người, dù đã biết chỉ có kẻ ngốc mới đi dạo dưới mưa, nhưng vẫn tình nguyện bị mưa làm ướt mới là kẻ ngốc đây??? 

...

Cùng anh đi qua ngày nắng, bước qua ngày mưa là một trong những khát vọng của em. Nắng cũng được, mưa cũng không sao, điều quan trọng là được cùng anh. 

Hôm nay đã được cùng anh đứng dưới mưa, ắt sẽ có ngày cùng anh ngắm nắng đẹp. 

Cố Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com