Chương 12: Điệu chiêng trong ánh trăng xuân
Chương 12: Điệu chiêng trong ánh trăng xuân
Buổi chiều đầu mùa xuân, ánh nắng nhảy nhót trên mái nhà sàn, chiếu xuống sân bản rực rỡ sắc màu. Khánh Vân bước ra ngoài, hít thật sâu không khí trong lành, hương hoa đào và hoa mận thoang thoảng theo gió núi khiến lòng cô dịu lại. Tiếng suối róc rách bên triền đá, tiếng chim rừng ríu rít, tất cả hòa quyện thành một bản nhạc tự nhiên, rộn rã mà yên bình.
Bản Hồng Lĩnh hôm nay khác hẳn mọi ngày. Tiếng cười nói của trẻ con vang rộn khắp bản, người dân tất bật chuẩn bị lễ hội Cồng Chiêng mùa xuân – lễ hội tạ ơn trời đất, cầu mong một năm mới bội thu. Váy áo dân tộc Thái sặc sỡ, thêu hoa văn tinh xảo, ánh nắng chiếu qua tạo nên những mảng màu lấp lánh, khiến Khánh Vân không khỏi ngỡ ngàng.
Cô bước đi trên con đường nhỏ lát đá, mắt dõi theo từng chi tiết: những sợi dây cườm trên cổ tay phụ nữ, chiếc khăn đỏ thắm trên đầu đàn ông, những đứa trẻ nhảy múa quanh những chiếc chiêng nhỏ. Mỗi nhịp trống, mỗi tiếng chiêng vang vọng, đều như nối dài từ lòng đất lên bầu trời, rung động tâm hồn cô.
Trần Hữu Khải đã đứng sẵn gần sân khấu ngoài trời, dáng cao vững, ánh mắt hướng về cô. Khi ánh mắt họ chạm nhau, trái tim Khánh Vân bỗng nhói nhẹ, một cảm giác rung động dịu dàng len lỏi trong lồng ngực. Cô mỉm cười, một nụ cười e thẹn nhưng tràn đầy niềm vui.
"Cô Vân, chuẩn bị tham gia vòng múa chưa?" – giọng anh trầm trầm, bình thản nhưng ẩn chứa một nhịp rung nhẹ khó nhận ra.
"Em... em sẵn sàng." – cô thốt ra, giọng nhỏ nhưng rõ ràng, hòa vào gió xuân, lòng hân hoan nhưng cũng chộn rộn.
Anh tiến tới gần, dìu cô qua sân khấu. Họ không nắm tay, nhưng bước đi sát nhau, bàn tay anh thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay cô khi cô vội tránh vạt váy hay bước qua vũng đất lầy sau mưa. Cảm giác ấy khiến tim cô đập nhanh, vừa an toàn vừa gần gũi, như một nhịp cầu âm thầm nối hai tâm hồn.
Nhịp chiêng vang lên – trầm ấm, dồn dập nhưng mềm mại, len lỏi khắp không gian. Khánh Vân cảm nhận rung động dưới chân, hòa cùng nhịp tim anh và nhịp chiêng. Cô nhắm mắt một nhịp, hít thật sâu hương rừng, hương đất và hoa, để bản thân hòa vào điệu múa, quên đi mọi lo lắng, chỉ còn sự hiện diện gần gũi, âm ỉ của anh.
Những đứa trẻ con nhảy múa quanh, cười nói vang rộn, người lớn hòa vào điệu múa, váy áo bay lượn trong gió như những cánh hoa rực rỡ. Khánh Vân nhìn anh, thấy anh đứng vững, hướng dẫn cô khéo léo, vẫn giữ khoảng cách, ánh mắt thoáng buồn, dịu dàng mà cô khó lòng nhận ra hết. Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng hòa vào nhịp điệu lễ hội, nhưng trong tim họ là một nhịp rung riêng, âm ỉ, chỉ họ mới hiểu.
Cô thử nhảy theo nhịp chiêng, bước đi lúng túng vài lần, và anh đứng sau, theo sát, khéo léo dìu cô tránh trượt, tay chạm nhẹ vào vai hoặc lưng khi cô mất thăng bằng. Ánh mắt anh luôn dõi theo, chăm chút từng cử chỉ, như muốn bảo vệ cô khỏi những va chạm nhỏ nhất. Khánh Vân cảm nhận sự an toàn mà không cần lời nói, tim bỗng dưng ấm áp.
Người già chuẩn bị mâm lễ, các bà mẹ sắp xếp lễ vật, những chiếc gùi nhỏ đựng hạt thóc, rượu nếp, bánh chưng, hoa quả theo từng lớp. Trẻ con đứng xung quanh, mắt sáng rực, chắp tay theo nhịp trống, vừa ngây thơ vừa nghiêm trang. Khánh Vân đứng quan sát, mắt dõi theo từng chi tiết, cảm nhận sự kết nối giữa văn hóa truyền thống và đời sống hiện tại.
Anh đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng cúi xuống chỉ dẫn cách sắp xếp lễ vật, dịu dàng, âm thầm. Khánh Vân nhìn anh, lòng tràn đầy cảm xúc, nhận ra anh không chỉ quan tâm đến công việc, mà còn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ xung quanh cô. Khoảnh khắc ấy, tình cảm âm ỉ, dịu dàng trong tim cô như một ngọn lửa nhỏ, ấm áp và an toàn.
Âm thanh chiêng trống vang vọng từ núi sang núi, thỉnh thoảng phản chiếu trên những triền núi xa, như nối dài nhịp điệu lễ hội vào không gian bao la. Khánh Vân ngước nhìn, thấy bầu trời nhuộm ánh vàng hoàng hôn, những đám mây mỏng màu hồng nhạt trôi lững lờ. Cô chợt nhận ra, bản làng này, những phong tục này, và chính những con người xung quanh, đều là một phần ký ức cô sẽ mang theo suốt đời.
Các điệu múa tiếp nối, người dân bắt đầu nhảy theo từng nhịp trống, tay vung lên, chân nhún theo nhịp. Khánh Vân cố gắng bước theo, cảm nhận sự khéo léo của anh phía sau, dìu cô qua những bước đi khó. Bàn tay anh chạm nhẹ vào lưng cô, nhấc nhẹ khi cô xoay vòng, ánh mắt anh thoáng buồn nhưng dịu dàng. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều khiến cô rung động, nhưng họ vẫn giữ khoảng cách tinh tế, chưa vượt qua ranh giới nào.
Buổi lễ đạt tới cao trào khi những bài hát dân ca Thái ngân dài, hòa cùng tiếng chiêng, tiếng trống, âm thanh vang vọng khắp núi rừng. Khánh Vân khép mắt lại, cảm nhận nhịp điệu đi vào từng nhịp tim, như muốn lưu giữ mãi khoảnh khắc này. Anh đứng cạnh cô, gần nhưng không quá gần, bàn tay thỉnh thoảng khẽ chạm vào cô khi dìu đi qua sân khấu. Khoảnh khắc ấy, sự dịu dàng và quan tâm của anh khiến trái tim cô xao xuyến, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, âm ỉ mà không bùng nổ.
Khi mặt trời dần lặn sau dãy núi xa, ánh sáng hoàng hôn nhuộm đỏ mái nhà sàn, các mảnh vải sặc sỡ của váy áo dân tộc. Cô và anh rời sân khấu, đi song song trên con đường nhỏ, từng bước đi nhẹ nhàng, cảm nhận hơi ấm gần nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách. Ánh mắt họ thoáng chạm nhau vài nhịp chớp, nụ cười e thẹn nhưng tràn đầy ấm áp.
Khánh Vân khẽ thở dài, trong lòng tràn đầy những cảm xúc khó tả: niềm vui, rung động, bình yên, và cả một chút tiếc nuối vì không thể nói ra lời nào. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc âm thầm bên anh, dù chỉ là dìu nhau, nhìn nhau vài nhịp, sẽ trở thành ký ức khó quên, chiếu rọi trong tâm hồn cô mãi về sau.
Trên đường trở về nhà, họ đi qua con suối nhỏ, nơi nước trong vắt chảy róc rách. Cô khẽ nhón chân qua đá trơn, anh bước sát phía sau, khéo léo dìu cô qua từng bước, tay thoáng chạm lưng cô, ánh mắt dịu dàng dõi theo. Khánh Vân cảm thấy một cảm giác vừa an toàn vừa rộn rã trong tim, như thể nhịp tim cô đang đồng điệu với nhịp bước chân và nhịp thở của anh.
Khi về đến hiên nhà sàn, anh dừng lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô. Không lời nói, chỉ là một cái nhìn đủ để cô cảm nhận được sự quan tâm, che chở. Cô khẽ mỉm cười, cảm giác hạnh phúc âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể. Nhịp chiêng mùa xuân, nhịp sống của bản làng, và nhịp tim của anh – tất cả hòa quyện thành một bản tình ca âm thầm, dịu dàng, khó quên.
Khánh Vân biết, cô sẽ còn nhớ mãi buổi lễ này, nhớ những nhịp chiêng, nhớ ánh mắt anh, nhớ cách anh khéo léo dìu cô qua từng bước đi. Và dù chưa bao giờ họ thổ lộ tình cảm, những khoảnh khắc âm thầm ấy đủ để trái tim cô rung động, để ký ức về Trần Hữu Khải in sâu vào tâm hồn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com