Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Sau cơn mưa, trái tim bình yên

Chương 23: Sau cơn mưa, trái tim bình yên

Cơn mưa nhẹ rả rích trôi qua, từng giọt nước mưa còn đọng lại trên lá rừng, trên mái nhà sàn, rơi lấp lánh xuống mặt đất. Không khí trong lành, ẩm ướt, hòa cùng mùi đất mới sau trận mưa, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng và thanh bình. Khánh Vân ngồi bên bờ suối nhỏ, đôi tay vẫn run run, nhịp tim chưa kịp trở lại bình thường sau cơn hoảng sợ vừa rồi. Mắt cô nhìn dòng nước lặng lẽ trôi, những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh nắng yếu ớt cuối chiều, như dệt nên một tấm thảm lấp lánh dưới rừng già.

Ngồi xuống cạnh cô là Trần Hữu Khải. Anh cúi người, nhẹ nhàng đưa cho cô chiếc khăn mềm, lau đi mồ hôi và những giọt nước mưa còn đọng trên trán. Tay anh chạm nhẹ lên tay cô khi trao khăn, một chạm tay đầy tinh tế, vừa gần gũi vừa giữ khoảng cách, khiến trái tim Khánh Vân rộn rã nhưng vẫn e dè.

"Cảm ơn anh..." – cô khẽ thốt, giọng vẫn còn run.

Anh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Để anh lo cho em, Vân. Sau mọi nguy hiểm... em phải an toàn." Ánh mắt anh nhìn cô, dịu dàng nhưng sâu thẳm, ánh lên sự quan tâm âm thầm bấy lâu nay mà anh chưa từng thổ lộ.

Khánh Vân cúi mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết rằng bên cạnh mình là một trái tim vững chãi, che chở, bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm. Nhìn anh, cô thấy lòng mình vừa bình yên, vừa dâng lên một cảm xúc dịu dàng mà sâu sắc, như dòng suối trước mặt – lặng lẽ nhưng đầy sức sống.

Tiếng nước suối róc rách hòa cùng tiếng chim rừng rộn ràng sau mưa, như nhịp nền dịu dàng cho khoảnh khắc yên tĩnh ấy. Khánh Vân khẽ cắn môi, bàn tay run run nắm lấy khăn anh đưa, cảm nhận sự vững chãi, sự gần gũi mà anh mang đến. Cô không thể giấu đi cảm xúc của mình nữa: trái tim cô vừa trải qua một trận bão lớn, nhưng giờ đây đang bình yên, nhờ có anh bên cạnh.

Anh quan sát từng cử chỉ của cô, nhịp thở, ánh mắt, và cả những run rẩy nhẹ. Khi cô khẽ nghiêng tay lau mái tóc ướt, ngón tay anh vô tình chạm vào, như một cái chạm tinh tế, nhẹ nhàng nhưng khiến cả hai dường như cảm nhận rõ nhịp tim nhau. Khoảnh khắc này không cần lời nói, tất cả đều được truyền qua ánh mắt, cử chỉ và hơi thở gần nhau.

"Anh... anh có sợ họ sẽ quay lại không?" – cô thì thầm, ánh mắt vừa lo lắng vừa tìm kiếm sự an toàn.

Anh đặt tay lên vai cô, siết nhẹ, giọng trầm ấm: "Anh sẽ luôn ở đây, Vân. Em không phải lo lắng nữa. Anh và đồng đội đã kiểm soát tình hình."

Khánh Vân khẽ thở dài, cảm giác trút bỏ áp lực, nhưng trong lòng vẫn còn những hồi hộp từ trận nguy hiểm vừa qua. Cô nhìn ra dòng suối, nước chảy lững lờ qua những hòn đá, như trôi đi mọi căng thẳng. Anh ngồi sát bên, dáng vững chãi, bàn tay luôn gần cô – không chiếm lấy không gian, nhưng đủ để cô cảm nhận sự bảo vệ và dịu dàng âm thầm.

Khoảnh khắc ấy kéo dài, chỉ còn tiếng suối, tiếng lá xào xạc trong gió, và nhịp tim hòa cùng nhịp tay anh. Khánh Vân cảm nhận một tình cảm âm ỉ, sâu sắc len lỏi trong từng khoảnh khắc bình yên sau cơn bão. Cô biết rằng, dù bão giông có thể trở lại, cô vẫn luôn có một chỗ dựa vững chắc – anh, người đã âm thầm bảo vệ cô từ những ngày đầu tiên đặt chân đến bản Hồng Lĩnh.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, siết nhẹ một lần nữa, ánh mắt tràn đầy cảm xúc nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Vân, em có biết anh luôn lo lắng cho em không?"

Cô khẽ gật đầu, đôi mắt long lanh: "Em biết... và em cũng... em cũng quý trọng anh, anh Khải..."

Anh mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ để cho khoảnh khắc lặng yên tiếp tục. Cả hai ngồi bên suối, giữa núi rừng hùng vĩ, dòng nước lặng lẽ chảy, ánh nắng yếu ớt chiếu rọi trên mái tóc ướt và đôi mắt tràn cảm xúc. Mọi nguy hiểm dường như lùi xa, chỉ còn lại cảm giác ấm áp, an toàn và tình yêu âm thầm nhưng đầy sức sống.

Các em học sinh chạy nhảy trên sân bản, tiếng cười và tiếng gọi nhau hòa cùng tiếng chim, làm bầu không khí thêm phần sinh động. Khánh Vân nhìn theo các em, rồi quay lại nhìn anh, tim cô như được sưởi ấm. Trong lòng cô, mạch tình cảm vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ len lỏi, âm thầm nhưng không thể giấu đi, sẵn sàng cho những thử thách phía trước.

Trần Hữu Khải ngồi yên, quan sát cô, ánh mắt dịu dàng nhưng cương quyết. Anh biết rằng, mỗi khoảnh khắc bình yên bên cô đều quý giá, và anh muốn giữ gìn, bảo vệ cho đến khi mọi hiểm nguy thật sự qua đi. Không chỉ là bảo vệ, mà còn là sẻ chia, đồng cảm, và cả một tình yêu âm thầm nảy nở, vững chãi trong từng cử chỉ, ánh mắt.

Buổi chiều khép lại, rừng Hồng Lĩnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng suối róc rách, tiếng gió thổi qua tán lá. Khánh Vân dựa vào anh, tay vẫn run run nhưng cảm giác an toàn ngập tràn. Trái tim cô hòa cùng nhịp tim anh, âm thầm, bền bỉ, sẵn sàng đón nhận những khoảnh khắc tiếp theo – cả bình yên và bão giông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com