Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: "Nếu còn dám động đến cô ấy, tôi sẽ khiến ông trắng tay"

Buổi sáng – phòng họp nội bộ cấp cao của Viên thị.

Một bản fax vừa được gửi đến – từ bộ phận pháp chế bên ngoài.
Nội dung:

“Tống Nhược Dao – người con của nạn nhân trong vụ tai nạn 17 năm trước – đã nộp đơn chính thức yêu cầu tái thẩm vụ việc.”
Kèm theo bản ghi âm lời khai của kỹ sư Lý Trường Thanh.

---

Viên Vĩnh Thần tức giận ném mạnh hồ sơ xuống bàn:

“Bảo cậu ta… Viên Dạ Hàn ấy – quay về mà lo dọn đống rác của mình.
Đừng tưởng đứng ngoài là rửa được tay.”

Không ai dám nói gì.
Trừ một người – người bước vào phòng họp sau khi nghe được hết câu vừa rồi.

Viên Dạ Hàn.

---

Anh mặc sơ mi trắng, khoác áo đen – vẻ ngoài điềm tĩnh như mọi khi.
Nhưng ánh mắt thì lạnh đến mức cả phòng hội ý không ai dám ngẩng đầu.

“Ông biết rõ vụ tai nạn năm đó không đơn giản.
Nhưng ông chọn cách bịt miệng người khác – hết nhân chứng này tới nhân chứng khác.”

“Giờ thì đến lượt cô ấy…
Ông cũng muốn dập tắt luôn sao?”

---

Viên Vĩnh Thần đập tay xuống bàn:

“Nó là ai mà khiến con điên đến thế?
Con định vì một con nhỏ ‘thích chơi vai nạn nhân’ mà huỷ hoại cả Viên thị à?!”

Dạ Hàn nở nụ cười nhẹ… nhưng là nụ cười đáng sợ nhất:

“Con không cần phá Viên thị.
Chỉ cần để cô ấy tiếp tục điều tra…
Thì Viên thị tự sụp.”

---

Một khoảng im lặng kéo dài.

“Nếu ông còn dám động đến cô ấy – dù chỉ một lời đe dọa.”
“Con hứa – con sẽ khiến ông trắng tay.
Không cần dùng đến pháp luật.”

“Vì công lý – cô ấy chọn đi từ chính nghĩa.”
“Còn con – sẵn sàng đi từ bóng tối.”

---

Tối hôm đó – tại nhà ông nội Tống.

Dao Dao đang nấu cơm, thì điện thoại reo.

Là Dạ Hàn.

“Alo?”

“…Anh xin lỗi, vì đã không cản ông ấy kịp.”
“Nhưng từ giờ, mọi người liên quan đến vụ án… sẽ không còn ai dám đụng đến em nữa.”

“Anh không chỉ bảo vệ em – mà còn bảo vệ cả con đường mà em đã chọn.”

Dao Dao lặng đi.
Một giọt nước mắt rơi xuống nồi canh cô vừa nấu cho ông nội.

“Cảm ơn anh, Dạ Hàn.
Em… đã không còn một mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com