Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 - Em không cần ai tin, chỉ cần sự thật không bị chôn vùi

Sáng hôm sau – mạng xã hội rúng động.

#TopTrend:

“Tống Nhược Dao – Diễn viên trẻ hay diễn viên đào mỏ?”

“Sự thật về tai nạn 17 năm trước: chỉ là thuyết âm mưu?”

“Người tình CEO Viên thị? Hay kẻ lợi dụng lòng thương cảm khán giả?”

Một loạt hình ảnh riêng tư bị tung ra:

Cảnh cô rời khỏi bệnh viện cùng Viên Dạ Hàn

Một bức chụp cô ôm ông nội trong khu hồi sức

Và... tấm hình mờ lúc tay cô gần chạm tay Dạ Hàn trước cửa nhà

---

Trên phim trường – cô bị nhà sản xuất tạm dừng vai diễn.

“Chúng tôi cần làm rõ các vấn đề liên quan đến hình ảnh cá nhân của cô.”
“Có khi... scandal này ảnh hưởng đến toàn bộ tổ dự án.”

Cô gật đầu, giọng nhẹ:

“Tôi hiểu. Xin lỗi vì đã liên lụy đến mọi người.”

---

Tại nhà ông nội – Tự Dương mang cháo đến.

Anh không nói gì nhiều, chỉ đặt hộp cháo xuống bàn rồi ngồi cạnh cô như mọi khi.

“Em ăn chút đi. Giai Niên gọi về bảo tôi trông em ăn hết đấy.”

Dao Dao mỉm cười mệt mỏi, khẽ nói:

“Tôi ổn.”

Tự Dương im lặng một lát, rồi chậm rãi:

“Nhược Dao… nếu một lúc nào đó, em cần người lắng nghe, tôi vẫn ở đây.
Không phải để che chắn, cũng không để lên tiếng thay em – mà chỉ để em không một mình.”

Cô gật đầu. Lần đầu tiên trong ngày, cô thấy mình có thể thở ra một hơi thật dài.

---

Tối hôm đó – tại nhà Viên Dạ Hàn.

Trợ lý đưa cho anh một chiếc USB:

“Trong đây là bằng chứng ông Dương Tán Lâm đứng sau chiến dịch bôi nhọ cô Tống.
Là người từng ký bảo hiểm tai nạn năm đó.
Hắn biết rất nhiều thứ... mà không muốn người khác biết.”

Dạ Hàn lặng lẽ nhận lấy.
Anh không nổi giận – nhưng ánh mắt đủ lạnh để đóng băng cả căn phòng.

“Tôi sẽ không để họ lặp lại chuyện năm xưa…
Không với cô ấy. Không một lần nào nữa.”

---

Tối muộn – bài viết của Nhược Dao được đăng trên tài khoản chính thức.

“Tôi không viết ra để biện minh, mà để ghi nhớ.”
“Ngày cha mẹ tôi mất – tôi không thể làm gì.”
“17 năm sau – tôi chỉ muốn ít nhất một lần… thử đứng lên thay họ.”

“Nếu sự im lặng là lựa chọn duy nhất để sống yên ổn…
Thì tôi chọn không yên ổn.”

---

Dư luận bắt đầu xoay chiều…

“Tôi không biết cô ấy đúng hay sai, nhưng cách cô viết... làm tôi tin hơn những lời gào khóc.”
“Im lặng mà không im lặng – đúng là cách người đau thật chọn.”
“Nếu cô ấy sai… thì ít nhất cũng sai vì muốn tìm lại công lý.”

---

Ở một nơi xa – Giai Niên lặng lẽ đọc bài viết.

Trong lòng có gì đó thắt lại – vừa tự hào, vừa đau.

“Dao Dao của tớ... giờ đã có thể đối diện với cả thế giới, dù chỉ một mình.”
“Tớ hứa – dù thế nào, tớ vẫn sẽ quay lại, để cùng cậu đi nốt đoạn đường này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com