Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CÁI BÓNG LẶNG LẼ

Từ sau lần Keonho ngất xỉu trên sân trường, lòng tôi chẳng khi nào yên ổn. Dù cậu luôn nở nụ cười, luôn bảo rằng mình ổn, tôi vẫn thấy bất an.

Tôi bắt đầu làm một việc mà chính bản thân cũng thấy hèn nhát: lén theo dõi cậu.

Mỗi buổi tan học, tôi luôn giả vờ thu dọn chậm hơn bình thường, rồi bước ra sau cậu vài phút. Keonho đi phía trước, dáng cao thẳng, bóng in dài dưới ánh chiều. Còn tôi, lặng lẽ đi phía sau, cách chừng vài mét, như một cái bóng chẳng bao giờ bắt kịp ánh sáng.

Con đường về nhà vốn tĩnh lặng, hàng cây rụng lá lả tả. Thỉnh thoảng Keonho dừng lại mua nước ở tiệm tạp hóa, chào hỏi vài người quen. Cậu lúc nào cũng rạng rỡ, dù chỉ là cử chỉ nhỏ cũng khiến người đối diện mỉm cười.

Tôi đứng ở xa, nhìn theo, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Tôi vừa muốn chạy đến cạnh cậu, vừa muốn giấu mình mãi ở phía sau.

---

Có lần, Keonho bất ngờ quay đầu. Tôi giật mình, vội bước nép sang bên hàng cây. Tim tôi đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng ánh mắt cậu lướt qua, rồi… mỉm cười.

Nụ cười ấy không phải cười với ai khác, mà hướng về khoảng không phía sau.

Tôi biết cậu nhận ra.

Nhưng Keonho chẳng bao giờ nói gì. Cậu chỉ bước chậm lại, như ngầm cho phép tôi đi gần hơn một chút. Tôi lại càng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu, để khoảng cách ấy vẫn vừa đủ an toàn.

---

Một chiều muộn, trời đổ mưa rào bất ngờ. Tôi không kịp mang ô, chỉ biết chạy theo bóng Keonho trong cơn mưa. Cậu đã dừng lại dưới mái hiên của một tiệm sách cũ, áo đồng phục ướt sũng. Khi tôi bước đến gần, Keonho ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch quen thuộc.

– Juhoon, cậu cũng mắc mưa à?

Tôi sững lại. Tim tôi lỡ mất một nhịp. Vậy là cậu gọi thẳng tên tôi. Cậu biết rõ tôi đi theo cậu.

Tôi cúi gằm, lí nhí:
– Tôi… tình cờ thôi…

Keonho bật cười, không chất vấn thêm. Cậu vươn tay, hất nước mưa còn bám trên tóc mình, rồi nhìn ra đường:
– Mưa thế này chắc phải đợi lâu. Ngồi xuống đi.

Tôi ngồi bên cạnh, cả hai im lặng. Tiếng mưa đập rào rạt xuống mái tôn, mùi giấy cũ từ tiệm sách len vào không khí. Tôi nghiêng đầu, thấy Keonho chống cằm, đôi mắt xa xăm.

Ánh sáng ấy… sao bỗng chốc lại nhuốm màu u buồn?

Tôi muốn hỏi, muốn biết tất cả, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Cuối cùng, tôi chỉ siết chặt tay áo mình, chọn im lặng.

---

Những ngày sau đó, việc tôi đi theo Keonho thành thói quen. Có khi tôi theo đến tận cổng nhà cậu, rồi vội quay lưng trước khi bị ai bắt gặp. Căn nhà của Keonho to và sáng sủa, khác hẳn căn nhà cũ kỹ tôi đang ở cùng bà.

Tôi thường đứng từ xa nhìn ánh đèn trong phòng cậu sáng lên. Tôi tưởng tượng cậu ngồi trong đó, có lẽ đang cười đùa, có lẽ đang học bài. Chỉ nghĩ vậy thôi, lòng tôi đã thấy bình yên lạ lùng.

Dù chỉ là một cái bóng, tôi vẫn muốn bảo vệ thứ ánh sáng ấy, ít nhất bằng cách dõi theo nó mỗi ngày.

---

Tối hôm ấy, trong cuốn sổ nhỏ, tôi viết:
“Cậu biết tôi đi theo. Nhưng cậu không hề vạch trần. Cậu để mặc tôi như một cái bóng, lặng lẽ song hành cùng ánh sáng. Có lẽ, đó là tất cả những gì tôi đủ dũng khí để làm.”

---

"Khi ánh sáng không xua đuổi bóng tối, bóng tối sẽ tình nguyện đi theo mãi, dù chẳng bao giờ được chạm tới."

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com